[YOUTUBE]u7psIp4PwHg[/YOUTUBE] Xin đời sống cho tôi mượn tiếng Xin cho cơn mê thêm dài một chuyến Cuộc tình buông xuôi còn lưu luyến Còn đắng cay còn hận còn đau Em giờ đã xa xăm rồi đó Nơi em đi chắc vẫn còn lệ ứa Chiều nay trong mưa mà nhung nhớ Một thoáng thương vay cho đời say Cuộc tình ngày đó đã theo mùa Xuân đó Cuộc đời này đây đã chôn vơi ở đây Ước cho nhiều tuổi xanh trở về đâu Theo ngày tháng tàn tình yêu cũng héo tàn Mai đời có cho tôi gặp gỡ Xin cho đôi môi em cười rạng rỡ Một bờ mi cong vùng tóc nhớ Ðể sống thêm thêm lần trẻ thơ
HÃY YÊU NHAU ĐI Hãy yêu nhau đi khi rừng thay lá... Hãy yêu nhau đi dòng nước đã trôi xa. Nước trôi qua tim đong đầy trí nhớ. Ngày mai mong chờ, ngày sẽ thiên thu... Hãy ru nhau trên những lời gió mới. Hãy yêu nhau cho gạch đá có tin vui. Hãy kêu tên nhau trên ghềnh dưới bãi Dù mai nơi này người có xa người... Hãy yêu nhau đi.. quên ngày u tối, Dù vẫn biết mai đây xa lìa thế giới... Mặt đất đã cho ta những ngày vui mới, Hãy nhìn vào mặt người lần cuối trong đời.... Hãy yêu nhau đi bên đời nguy khốn. Hãy yêu nhau đi bù đắp cho trăm năm. Hãy yêu nhau đi cho ngày quên tháng. Dù đêm súng đạn dù sáng mưa bom. Hãy trao cho nhau muôn ngàn yêu dấu. Hãy trao cho nhau hạnh phúc lẫn thương đau. Trái tim cho ta nơi về nương náu, Được quên rất nhiều ngày tháng tiêu điều ...
VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Tìm một con đường tìm một lối đi Ngày qua ngày đời nhiều vấn nghi Lạc loài niềm tin sống không ngày mai Sống quen không ai cần ai Cứ vui cho trọn hôm nay Rồi cuộc vui tàn, mọi người bước đi Một mình tôi về, nhiều lần ướt mi Chờ tình yêu đến trong ánh nắng mai Xóa tan màn đêm u tối Cho tôi biến đổi tâm hồn thành một người mới Và con tim đã vui trở lại Tình yêu đến cho tôi ngày mai Tình yêu chiếu ánh sáng vào đời Tôi hy vọng được ơn cứu rỗi Và con tim đã vui trở lại Và niềm tin đã dâng về người Trọn tâm hồn nguyện yêu mãi riêng người mà thôi... Và bây giờ, ngày buồn đã qua Mọi lỗi lầm, cũng được thứ tha Tình yêu đã đến trong ánh nắng mai Xóa tan màn đêm u tối Cho tôi biến đổi tâm hồn thành một người mới Và con tim đã vui trở lại... Dẫu như tôi phải đi qua vực sâu tối Tôi vẫn không sợ hãi gì vì người gần bên tôi mãi
TÌNH NHỚ Tình ngỡ đã quên đi như lòng cố lạnh lùng Người ngỡ đã xa xăm bỗng về quá thênh thang Ôi áo xưa lồng lộng đã xô dạt trời chiều Như từng cơn nước rộng xóa một ngày đìu hiu Tình ngỡ đã phôi pha nhưng tình vẫn còn đầy Người ngỡ đã đi xa nhưng người vẫn quanh đây Những bước chân mềm mại đã đi vào đời người Như từng viên đá cuôị rớt vào lòng biển khơi .... Người ngỡ đã xa xưa nhưng người bỗng lại về Tình ngỡ sóng xa đưa nhưng còn quá bao la Ôi trái tim phiền muộn đã vui lại một giờ Như bờ xa nước cạn đã chìm vào cơn mưa ...
Em sẽ cho tôi cho tôi một đời Em sẽ cho tôi cho tôi một ngày Từ chiều nay em nên lặng lẽ tới Em sẽ cho tôi cho tôi vạn lời Em sẽ cho tôi cho tôi vạn ngày Từ chiều nay ngồi cạnh đây với tôi EM ĐÃ CHO TÔI BẦU TRỜI Em đã cho tôi quên đi muộn phiền Em đã cho tôi cho tôi thêm bao ngày buồn Vì chiều nay em muôn đời nằm xuống Em đã cho tôi cho tôi bầu trời Em đã cho tôi yêu thêm loài người Vì từ đây tôi có em đời đời.. Vì từ đây thôi xót xa chờ đợi Vì từ đây không có ai phụ người.
Lại gần, gần lại với nhau Ngồi gần nhau hơn Ngồi kề bên nhau Ðừng bỏ tôi đi Hai mươi năm rồi Còn gì cho anh Còn gì cho tôi Còn gì cho em Không còn gì Không còn gì Còn lại chiến tranh Ðêm Sông Hương nhung nhớ Ngày Cửu Long mơ Mơ thấy gì Mơ một ngày Hồng Hà góp Hội Trùng Dương LẠI GẦN VỚI NHAU Ðây quê hương trông ngóng Và mẹ chờ mong Mong những gì Mong tìm lại một ngày giấc ngủ bình yên Lại gần, gần lại với nhau Ngồi gần nhau hơn Ngồi kề bên nhau Từng hàng thương đau Trên cây u sầu Hạt rụng cho anh Ðể lại cho em Từ ngày mang tên Sao còn buồn Sao thù hằn Tủi hờn đất đen.
Vàng trước ngõtrong ngần áo lụa, Nụ hồng quánghe ra ngậm ngùi, vì vàng phaixưa từng mấy độ,rộng nghìn thu một tà dương ấy Hồng đi nhé, chân về giữa Ngọ Ðường xanh quá môi e ngại hồng Tự trời em ôi hồng rất lạ Ðường về xatrời đất mông lung Hồng đi nhé, môi cười giữa Ngọ, vàng phai sẽ nhớ em một mùạ Hồng đi nhé xin hồng với nụ, vàng phai sẽ cuốn đi mịt mù. VÀNG PHAI TRƯỚC NGÕ Dòng sông nắng cho bờ bến rộng, vườn xưa vắng tiếng ru lạc loài Một vòng nôi ru chiều xuống ruộng Một dòng sông chở ngày hấp hốị Chiều ra đứng bên trời gió lộng Hoàng hôn xuống ô chân mẹ về Chợ chiều xa không còn tiếng động Một bàn chân rời suối qua khẹ.
Ngoài hiên vắng giọt thầm cuối đông Trời chợt nắng vườn đầy lá non. Người lên tiếng hỏi người có không Người đi vắng về nơi bế bồng. Ðừng phai nhé một tấm lòng son, Thuyền nào đã chở mất thuyền quyên Với những thuyền buồm lớp lớp ra sông. Xin có lời mừng giữa chén rượu nồng. Với những cuộc tình bão tố lênh đênh. Xin có một lần uống chén muộn phiền. Nhà im đứng cửa cài đóng then. Vườn mưa xuống hành lang tối tăm. Về thôi nhé, cổng chào cuối sân. Hờ hững thế loài hoa trắng hồng. Chào chiếc lá nằm giữa vườn hoang. Gửi đâu đó một chút tình riêng.
Ừ thôi em về Chiều mưa giông tới Bây giờ anh vui Hai bàn tay đói Bây giờ anh vui Hai bàn chân mỏi CUỐI CÙNG CHO MỘT TÌNH YÊU Thời gian nơi đây Bây giờ anh vui Một linh hồn rỗi Tình yêu xứ này Một lần yêu thương Một đời bão nổi Giã từ giã từ Chiều mưa giông tới Em ơi em ơi Sầu thôi xuống đầy Làm sao em nhớ Mưa ngoài sông bay Lời ca anh nhỏ Nỗi lòng anh đầy Sầu thôi xuống đầy Sầu thôi xuống đầy.
ĐỜI CHO TA THẾ Không xa đời và cũng không xa loài người Không xa ngậm ngùi và cũng không xa nụ cười Đời cho ta thế cứ hãy cất bước đi mọi nơi Gặp nhau trong phố xin yêu không nguôi những thân người Đời cho ta thế cứ hãy sống tới như mọi ai Mặc giòng sông kia sẽ cuốn đất cát ra biển khơi Không xa đời và cũng không xa mộ người Không xa rạng ngời và cũng không xa đoạ đày Không xa người và cũng không xa mặt trời Không xa tình đầy và cũng không xa lạc loài Mùa xuân em hãy khoác áo mới bước đi thảnh thơi Chờ mùa mưa tới em thu đôi tay khép vai lười Ngày vui em với đất kia xanh tươi như cỏ cây Ngày buồn em với hoa kia âu lo trong tàn phai Không xa tình và cũng không xa thù hận Không xa nồng nàn và cũng không xa lạnh lùng Không xa bờ và cũng không xa mịt mù Không xa cửa nhà và cũng không xa ngục tù Đời cho ta thế đứng giữa bão tố không buồn vui Tự nghìn năm xưa bao nhiêu chim muông đã xa bầy Đời cho ta thế với những sớm tối không đổi thay Dù tình vu vơ hay yêu thiên thu cũng chìm trôi Không xa trời và cũng không xa phận người Không xa một ngày và cũng không xa một đời
Chiều Một Mình Qua Phố Nguyên Khang Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em Có khi nắng khuya chưa lên mà một loài hoa chợt tím Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em Gót chân đôi khi đã mềm gọi buồn cho mình nhớ tên. Chiều qua bao nhiêu lần môi cười Cho mình còn nhớ nhau Chiều qua bao nhiêu lần tay rời Nghe buồn ghé môi sầu. Ngày nào mình còn có nhau xin cho dài lâu Ngày nào đời thôi có nhau xin người biết đau. Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em Gió ơi gió ơi bay lên để bụi đường cay lòng mắt Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em Áo xưa chưa quen phong trần đợi mùa thu vàng áo thêm. Chiều một mình qua phố nghe dòng nước vẫn vây quanh Bước chân nghe quen cũng buồn lạy đời xin còn tuổi xanh Còn một mình trên phố âm thầm nhớ nhớ tên em Ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên.
Tiêng hát Ngoc Lan Chiều chúa nhật buồn Nằm trong căn gác đìu hiu Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều Trời mưa, trời mưa không dứt Ô hay mình vẫn cô liêu Chiều chúa nhật buồn Nằm trong căn gác đìu hiu Nghe tiếng hát xanh xao của một buổi chiều Bạn bè rời xa chăn chiếu Bơ vơ còn đến bao giờ Chiều chúa nhật buồn Nằm trong căn gác đìu hiu Tôi xin em năm ngón tay thiên thần Trong vùng ăn năn, qua cơn hờn dỗi Tôi tôi xin năm ngón tay em đi vào cô đơn. Chiều chúa nhật buồn lặng nghe gió đi về Chiều chúa nhật buồn lặng nghe gió đi về Chiều chúa nhật .....
Thôi em đừng bối rối Trong ta chiều đã tàn Thôi em đừng khóc nuối Cho môi còn chút thanh tân Tóc em cười trong gió Trong ta giọt máu mù Khô theo ngày thương nhớ Vết buồn khắc trên da Em theo đời cơm áo Mai ra cùng phố xôn xao Bao nhiêu ngày yêu dấu tan theo Ta ôm tình nặng trĩu Nghe quanh đời mưa bão Ôi những ngày yêu dấu bọt bèo YÊU DẤU TAN THEO Bên sông chiều mưa tới Bên ta cụm khói rời Nghe bên ngày nắng mới Em đi bằng bước chân vui Sau lưng ngày con gái Môi son đừng biếng lười Cho ta còn mãi mãi Chút mùi phấn hương bay.
Trên đời người trổ nhánh hoang vu Trên ngày đi mọc cành lá ngủ Những tim đời đặt lời hoang phế Dưới mặt trời ngồi hát hôn mê Dưới vòng nôi mọc từng nấm mộ Dưới chân này cỏ xót xa đưa Người đã đến và người sẽ về Bên kia núi, từng câu nói Là từng cánh buồm xa... cuối trời Còn lại...tiếng cười khóc giữa đời. Dưới ngọn đèn một bóng chim qua Giữa đường đi, một người đứng gọi Có biết gì về ngày chưa tới Những ngại ngùi rụng tóc âm u Nge tiền thân về chào tiếng lạ Những Mai hồng ngồi nhớ tim thu
Một Cõi Đi Về bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt Rọi suốt trăm năm một cõi đi về Lời nào của cây lời nào cỏ lạ Một chiều ngồi say, một đời thật nhẹ ngày qua Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa Mây che trên đầu và nắng trên vai Đôi chân ta đi sông còn ở lại Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi Lại thấy trong ta hiện bóng con người