Chơi số ko lổ.....nhưng bức súc nặng ------------------------------ có câu: Ròng Thiên không Tắm Nước Ao Tù Người khôn nói chuyện với người ngu cũng bực mình
Trời ơi mới sáng làm gì mà bực giữ vậy anh Trai,làm em ăn sáng uống cafe cũng hok vui theo. Uống cafe & ăn sáng với em nè anh trai ơi
Ngày lại ngày.. trên tay cầm sắp vé số mang niềm mơ ước cho bao người..mà sao lòng nặng triểu!!! Kỷ niệm như… cục nước đá Mỗi khi đụng đến thấy tê lòng Nhiều khi nhắc lại nghe run lưỡi Và lạnh buồn tựa hơi gió đông Kỷ niệm như… ly cà phê đặc Làm ta mất ngủ những đêm dài Chập chờn trong bóng đêm khuya khoắt Thấy đêm dài như mái tóc ai…
Con cò đi uống rượu đêm Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao Còn anh chả uống ngụm nào Cũng say ngây ngất ngã vào lòng em
Anh đến bên em em lặng im Măt em lẩn trốn, mắt anh tìm Anh hiểu thế là em đồng ý Phen này ắt hẳn sướng lịm ...im
Một anh chàng mê chơi cá ngựa thường hay bị thua. Một hôm. anh ta nằm mơ thấy có 5 con ngựa đang chạy đua trên một cánh đồng rộng. Tỉnh dậy, anh ta đi ăn sáng thì thấy có 5 chiếc xe hơi chạy vèo qua mặt. Vào quán ăn, nhìn quanh quẩn, anh ta cũng chỉ đếm được có tất cả 5 vị khách (kể cả anh ta). Anh ta nghĩ bụng: - Tại sao lại có sự trùng hợp thế nhỉ? Hay là trời ban cho mình con số 5 may mắn đây? Ăn xong, anh ta vừa đi về vừa suy nghĩ mông lung về con số 5. Chợt anh ta lại trông thấy một cậu bé cầm 5 que kem đang đứng bên đường. - Được rồi! Lần này đúng là trời phù hộ ta. Nhất định con ngựa số 5 sẽ chiến thắng. Nói thế, anh ta quyết định về gom hết tài sản để mua tờ phích cá ngựa cho con ngựa số 5. Ngồi trên khán đài mà anh ta cứ tủm tỉm cười một mình. Phen này thắng lớn đây. Và điều kỳ diệu của con số 5 đã xảy ra. Con ngựa mang số 5 của anh ta đã về hạng thứ... 5.
Vì mày tao phải còng lưng Nào đâu sánh được Lưu Dung – chuyện đời… Vì mày tao phải lôi thôi Ống cao ống thấp người đời ta chê Vì mày tao phải nhiêu khê Khác chi anh Chí say nhè… sớm hôm Vì mày tao mất vợ con Bao nhiêu của lả tao bòn mày ăn Vì mày làm khổ cái thân Mày tham mày thực… mày lăn ra nhà Trời phạt mày hoá thành ma Vợ con mày phải xót xa ……Vì mày !
Áo anh sứt chỉ đường tà Áo anh sứt chỉ đường tà Vợ anh dở chứng bỏ nhà theo trai Thành ra suốt mấy bữa nay Anh mặc áo rách… lây phây ngoài đường! Em nào nhìn thấy mà thương Sẵn qua vá hộ, lo luôn việc nhà Nhà anh chả có mẹ già Không con, không cái thế là khỏe re! Anh chẳng hút xách, rượu chè Đã cai cờ bạc, bỏ nghề đi hoang Tuy rằng không được giàu sang Nhưng có công việc nhì nhằng… đủ ăn. Ai muốn sửa túi, nâng khăn? Xin mời đăng ký để anh chọn nào Mập, lùn, xấu… đâu có sao Miễn đừng mang thói trèo cao, tốt rồi!
Cô giáo hỏi học sinh: “các em hãy cho cô biết những thứ gì không được cho vào mồm?” Học sinh 1: “thưa cô, đất cát không được cho vào mồm” Cô giáo : “đúng rồi” Học sinh 2: “giầy không được cho vào mồm” Cô giáo : “đúng rồi”. Vôva: “thưa cô, bóng đèn có điện không được cho vào mồm” CÔ giáo: “đúng rồi, nhưng tại sao em lại nói như vây?” Vôva: “Vì đêm qua em thấy mẹ em bảo: Anh tắt điện đi rồi hãy cho vào ???? em”
Và bao giờ bài giảng của thầy cũng có phần dẫn nhập rồi mới giới thiệu tựa bài, đại loại như: “Trăm năm trăm cõi người ta Đã sống thì phải thở ra hít vào Trăm năm trong cõi người Tàu Đã sống thì phải hít vào thở ra. Hôm nay chúng ta học bài Hệ hô hấp”. Lần nọ, thầy chuẩn bị dạy tới bài “cái mền” (cái chăn). Ngẫm nghĩ chán chê, thầy hỏi học trò: - Hàng ngày, ngoài ăn uống ra, chúng ta còn phải làm gì? Cả lớp đáp: - Dạ, ngủ ạ. Thấy đúng ý, thầy hỏi tiếp: - Thế chúng ta ngủ ở đâu? - Dạ, trên giường. - Thế giường có gì? - Dạ, có.. nệm ạ. Thầy giáo hơi bực mình, nhưng nghĩ chắc là sắp tới gối mền rồi, bèn hỏi lớp trưởng Vova: - Vậy trên nệm có gì? - Dạ, mẹ em. - Vậy trên mẹ em có gì?!! - Dạ… ba em. Mất kiên nhẫn, thầy đập bàn hỏi: - Vậy cái mền đâu? - Dạ, mẹ em đạp nó rớt xuống gầm giường rồi! - !!!
Cô giáo: - Petia, bố em làm nghề gì? - Kỹ sư - Lena, thế bố em làm nghề gì? - Giám đốc nhà hát - Vova, thế còn bố em? - Ông ấy chết rồi. - Thế ông ta làm gì trước khi chết? - Rên rỉ.
Vova năm nay 6 tuổi học lớp 1. Học được một tuần thì Vova chán học không chịu làm bài vở nữa, cô giáo bèn hỏi nguyên nhân tại sao thì Vova nói là tại chương trình học quá thấp so với trình độ của Vova và Vova xin cô cho lên học bậc trung học. Cô giáo dẫn Vova lên văn phòng ông hiệu trưởng, trình bày đầu đuôi câu chuyện. Ông hiểu trưởng bán tín bán nghi, bàn với cô giáo là ông sẽ hỏi Vova một số câu hỏi về Khoa học còn cô giáo sẽ hỏi Vova về kiến thức tổng quát, nếu Vova trả lời đúng ông sẽ cho Vova lên lớp. Sau gần 1 tiếng "tra tấn" Vova bằng những câu hỏi về khoa học, câu nào Vova cũng đáp đúng hết, ông hiệu trưởng rất hài lòng và giao cho cô giáo hỏi về kiến thức tổng quát. - Cô giáo : Con gì càng lớn càng nhỏ? Ông hiệu trưởng hết hồn - Vova : Dạ con cua có càng lớn và càng nhỏ. - Cô giáo : Cái gì trong quần em có mà cô không có? Ông hiệu trưởng xanh cả mặt. - Vova : Dạ là 2 cái túi quần. - Cô giáo : Ở nơi đâu lông của đàn bà quăn nhiều nhất? Ông hiệu trưởng run lên. - Vova : Dạ ở Phi Châu. - Cô giáo : Cái gì cô có ở giữa 2 chân của cô? Ông hiệu trưởng chết điếng người. - Vova : Dạ là cái đầu gối. - Cô giáo : Cái gì trong người của cô lúc nào cũng ẩm ướt? Ông hiệu trưởng há hóc mồm ra. - Vova : Dạ là cái lưỡi. - Cô giáo : Cái gì của cô còn nhỏ khi cô chưa có chồng và rộng lớn ra khi cô lập gia đình? Ông hiệu trưởng ra dấu không cho Vova trả lời nhưng Vova đáp ngay. - Vova : Dạ là cái giường ngủ. - Cô giáo : Cái gì mềm mềm nhưng khi vào tay cô một hồi thì cứng lại? Ông hiệu trưởng không dám nhìn cô giáo. - Vova : Dạ là dầu sơn móng tay. - Cô giáo : Cái gì dài dài như trái chuối, cô cầm một lúc nó chảy nước ra? Ông hiệu trưởng gần xỉu. - Vova : Dạ là cây cà lem. Ông hiệu trưởng đổ mồ hôi hột ra dấu bảo cô giáo đừng hỏi nữa và nói với Vova : - Thầy cho con lên thẳng đại học vì nãy giờ thầy đáp không trúng được câu nào hết !!!
Chạy nước gì....? Trong giờ sinh vật giảng về con ngựa. Cô giáo: con ngựa chạy nhanh thì gọi là gì? Vova: thưa cô nuớc đại ạ. Cô giáo:thế con ngựa chạy chậm thì gọi là gì? Vova: thưa cô nước....tiểu ạ