Chuyện Tình Không Dĩ Vãng Vàng cây lá bay, đôi tay ngây buộc mang suy tư về Này đôi mắt nhung, kiêu sa môi mềm tìm đến bên em Niềm tin đã lạnh theo tháng năm đã mang Em có nghe ngoài phố đang kết hoa Bao nhiêu sắc hoa là bấy nhiêu ân tình mang ý thơ mong chờ. Nếu thương mến nhau mà sao lời thương yêu đó, bờ môi nào đắn đo Năm tháng xa vời đời có vui với ai Tà áo xanh hoen màu thương mối ân tình xưa. Yêu thì yêu nhiều nhưng chưa biết yêu được chi, và ước mơ những gì Hàng mi khép mờ giăng mây tím nhớ ai Nhớ ai trong đêm dài buông tóc rối quên cài. Đèn soi bóng đêm, sương rơi chân mềm, sao rơi bên thềm Hàng cây giá băng xoay cơn mê đầy tìm đến bên em Vòng tay ngỡ ngàng nghe đắng môi trắng đêm Em hỡi em lời hứa xưa đã phai Em ơi có hay thành phố không đêm ngày ai khóc ai sau này.
Chuyến Đò Không Em Phút ban đầu ấy Thư xanh màu giấy viết nhưng chưa gởi em Ngõ đi chung một lối Đôi khi định nói với em một lời Tình muốn còn e, chung bước đường về Nào biết được khi nói lên nổi niềm Thì nẻo vào tim Mở rộng hay khép môi thắm trao duyên Cuối xuân hè tới Nhưng chưa lần nói lá thu rơi lại rơi Ngắm xe xuôi ngược lối Kết hoa màu cưới có đôi tim vào đời Dù trước dù sau, nhưng cũng một lần Gởi đến người thương thiết tha nỗi lòng Đợi chờ hồi âm Để rồi cay đắng đến tay một thiệp hồng Giòng sông mênh mang quá thiếu em chung một chuyến đò Tình yêu như hoa nở biết em yêu mà anh chờ Từ khi ban sơ cả hai người vẫn chờ một câu nói Mà rồi biệt ly, không một lần hé môi Từ nay duyên kiếp tìm trong mộng thôi Gió thu lạnh giá Bao nhiêu là lá bấy nhiêu cơn sầu đau Cánh thư ban đầu ấy Chết trong lòng giấy nhắc bao kỷ niệm buồn Đừng trách người đi... sao lỗi nhịp đàn Tình chỉ đẹp khi...ái ân không trọn Một lần vào thu Là lần băng giá khơi sầu tâm tư
Sao Chưa Thấy Hồi Âm Theo năm tháng hoài mong. Thư gởi đi mấy lần. Ðợi hồi âm chưa thấy. Anh ơi nhớ rằng đây còn có anh đêm ngày hằng thương nhớ vơi đầy. Ngày đi người đã hứa toàn những lời chan chứa còn hơn gió hơn mưa. Mỗi tuần một lần thư kể nghe chuyện sương gió kể nghe niềm ước mơ. Nhưng anh vắng hồi thư hay là anh hững hờ hoặc là anh không nhớ. Em đâu khác người xưa ngày lẫn đêm mong chờ tình yêu nói sao vừa. Từ lâu đành xa vắng đời trăm ngàn cay đắng hỏi anh biết hay chăng. Chỉ cần một hồi âm là em mừng vui lắm cớ sao anh phụ lòng. Ngày xưa em còn nhớ Nàng Tô Thị bồng con đứng trông. Thời gian đã hoài công người thành đá ngàn kiếp yêu thương chồng Ngày nay em nào thấy lòng chân thành của tình thế nhân. Tìm đâu trong tình yêu được bền lâu để kiếp sau không sầu Em mơ ước làm sao cho trọn mối duyên đầu đẹp lòng anh yêu dấu. Xưa Chức Nữ Chàng Ngưu từng đắng cay dãi dầu chờ Ô Thước bắc cầu. Còn anh từ xa cách làm em hờn em trách hỏi anh có hay chăng. Mỏi mòn đợi hồi âm thềm hoa đành lẻ bóng nhớ thương anh ngập lòng. Ngày xưa em còn nhớ Nàng Tô Thị bồng con đứng trông. Thời gian đã hoài công người thành đá ngàn kiếp yêu thương chồng Ngày nay em nào thấy òng chân thành của tình thế nhân. Tìm đâu trong tình yêu được bền lâu để kiếp sau không sầu Anh mơ ước làm sao cho trọn mối duyên đầu đẹp lòng em yêu dấu. Xưa Chức Nữ Chàng Ngưu từng đắng cay dãi dầu chờ Ô Thước bắc cầu. Còn anh từ xa cách làm em buồn em trách hỏi anh có hay chăng. Mỏi mòn đợi hồi âm thềm hoa đành lẻ bóng
Tôi Viết Tên Anh Tôi viết tên anh trên lá trên hoa Tôi viết tên anh trong trái tim tôi Tôi viết tên anh trên đá, trên vôi Tôi viết tên anh ngập nẻo đường đi ngàn lối Tôi viết tên anh trên gấm, trên nhung. Tôi viết tên anh trên trán, trên tay Tôi viết tên anh trong gió, trong mây Tôi viết tên anh vào lòng biển lớn sông dài Anh, lớp trai ngày nay đắp xây ngày mai Đem tự do cho người mang niềm vui cho đời Anh, nơi biên thùy xa Vắng muôn màu hoa Không hề nao núng lòng Oai hùng nơi chiến trường. Tôi nhớ tên anh khi gió khi mưa Tôi nhớ tên anh khi nắng lưa thưa Tôi nhớ tên anh qua ánh trăng thanh. Khi tiếng tơ ngân vào lòng thời gian màu tím. Tôi nhớ tên anh như nhớ tương lai Tôi nhớ tên anh như nhớ trông ai Tôi nhớ tên anh muôn kiếp không phaị Tôi chắc trong tôi đời đời còn nhớ nhung hoài Anh, lớp trai ngày nay Đắp xây ngày mai Đem tự do cho người Mang niềm vui cho đời Anh, nơi biên thùy xa Vắng muôn màu hoa Không hề nao núng lòng Oai hùng nơi chiến trường. Tôi nhớ tên anh khi gió khi mưa Tôi nhớ tên anh khi nắng lưa thưa Tôi nhớ tên anh qua ánh trăng thanh. Khi tiếng tơ ngân vào lòng thời gian màu tím. Tôi nhớ tên anh như nhớ tương lai Tôi nhớ tên anh như nhớ trông ai Tôi nhớ tên anh muôn kiếp không phai Tôi chắc trong tôi đời đời còn nhớ nhung hoài
Sương Trắng Miền Quê Ngoại Lội bùn dơ băng lau lách xuyên đêm Sương trắng rơi vai tôi ướt lạnh mềm Chim muông buồn rủ nhau bay về đâu Ngẩn ngơ lũ vượn gọi nhau Nào những khi ôm thép súng tê tay Đăm mắt theo bao hư ảo thở dài Nơi chốn xa buồn thương mẹ quang gánh Em còn khêu sáng ánh đèn từ sương mai Mẹ biết bây giờ con ngồi hố nhỏ Gió hẹn mưa thề Một khi con về quê ngoại xưa để mẹ nhắn lời thăm Đường làng cũ năm nào khi con còn bé nhỏ theo mẹ đến trường Giờ đây con đường xưa còn đó Tóc liễu vờn gió ru buồn Bận hành quân nên chắc khó thăm nhau Nhưng có nhau như hơi thở vào đời Tóc em còn có thơm hương cỏ may để anh nói chuyện ngày mai Bạn bè anh theo lớp tuổi ra đi Dăm đứa thân nghe tin chẳng trở về Xin có em nguyện cầu cho đời anh Đá mềm chân cứng để mẹ còn tương lai
Chiều Tây Đô Một đêm em mơ mình ríu rít đưa nhau về Thăm quê xưa với vườn cau thề Bàn tay anh đang dìu em bước trên cỏ khô Đi trong hoang vắng chiều tây đô Bờ sông yêu xưa tà áo thướt tha mỹ miều Sao anh không thấy về Ninh Kiều Dường như anh nghe màu nắng chiếu trong màu đen Đen như mảnh áo buồn chưa quen Đêm hỏi cỏ cây, cỏ cây khóc , gió than vang kể từ khi mất quê hương gió ra khơi đưa người vượt biển Mẹ chờ thư về ngồi thèm thuồng miếng trầu cay trẻ thơ lang thang vì cơn đói suốt bao ngày Vợ chờ tin chồng ngày về quá xa xăm bao năm giải phóng như thế này phài không anh Ngày xưa ta quen từng viên đá quanh sân trường Nay sao nghe khác từng tên đường Tàu đưa ta đi tàu sẽ đón ta hồi hương Tây Đô sẽ sống lại yêu thương
Viết Từ KBC Từ KBC giá lạnh rừng sâu Anh gởi lời thăm về em yêu dấu Qua bao ngày chúng mình xa nhau Chắc em để phấn son nhạt mầu Và buồn trông cả giấc chiêm bao. Đừng buồn em ơi nếu hiểu được anh Đây miền rừng xanh bụi vương áo lính Khi quê mình khói lửa điêu linh Nhớ em nhiều biết làm sao thôi Đành vùi chôn thỏa lấp chữ tình. Em ơi lau lệ buồn còn chinh chiến anh còn đi Đừng giận hờn anh em nhé Mình thương thì gọi tên nhau Mình nhớ nhau mà không u sầu Dặn dò em chỉ đôi câu. Từ KBC viết gởi về em Riêng tặng người yêu nụ hôn thương mến Mai anh về kể chuyện nhà binh Lính xa nhà nhớ cô nhân tình Chuyện vui ngày cưới đôi mình...!!!
Vọng Gác Đêm Sương Buông khói ngây thơ tôi kể người nghe một chuyện tâm tình nữa đêm giá lạnh bỗng nghe ấm một tình thương trong tim sương rớt trên vai qua ngõ hồn trai vào lòng đêm dài gác súng biên thùy một cơn gió buốt khơi chuyện ngày qua nhớ lúc xa xưa tôi có người em tuổi đẹp trăng tròn tuy rằng không gặp không hẹn bao giờ và chưa yêu thương phong kín tâm tư tôi giấu đời trai vào mộng đăng trình giữa buổi trăng rằm lìa xa gác ấm không hề gặp nhau thuở học trò còn buồn vu vơ thức bao đêm làm thơ rồi đợi chờ mưa trắng đêm vào khung cửa nhỏ ngỡ nàng là người thơ qua trong mơ phút vấn vương bàng hoàng hơi sương nữa vầng trăng vọng gác đêm trường trăng còn in trên gối chiếc thì còn nhiều thắm thiết và mơ ước thêm nhiều mơ ước mai đây đêm nữa vầng trăng về làm trăng đầy lối xưa đón mời ước vọng đến người bàn tay trong tay đêm trắng hoen sương tôi giấu niềm thương tận cùng tâm hồn nắng ấm lên rồi tàn đêm gác súng tôi kể chuyện xưa !
Nỗi Buồn Châu Pha Nàng tên Châu Pha, người sơn nữ, bông hoa núi rừng. đẹp xinh đơn sơ, tình trong trắng cho đời ước mơ. Gọi tên nàng tên Châu Pha, gọi tên nàng tên Châu Pha, đôi môi thơ ngây thương giọng nói thật hiền hòa. Ngờ đâu tâm tư nàng đã trót ôm một nỗi buồn. Chiều mưa rơi rơi, nàng hay đứng âm thầm nhớ ai. Hỏi sao ngày vui đã mất, Hỏi sao lệ dâng khóe mắt? Châu Pha thương đau tủi buồn cúi mặt quay đi. Nhưng rồi một hôm nao, chim rừng lại ríu rít Đón anh chiến sĩ về thăm buông làng, núi đồi. Rượi cần lại mang thêm ra, rừng vàng rộng vui câu ca. Đêm liên hoan, Châu Pha như hoa xinh đẹp nụ cười sáng ngời. À thì ra Châu Pha đã để ý thương anh lính trận. Chiều nao qua buông, cùng sơn nữ duyên nồng thắm trao. Bà con thường trêu Châu Pha, niềm riêng thường hay dấu kín. Nhưng nay ai ai cũng hiểu nỗi buồn Châu Pha.
Chuyện Tình Người Đan Áo Có người con gái, đông về đan áo ấm ra xa trường Ước mơ không nhiều, mong niềm vui bé đến phương trời xa Ai đi trong giá lạnh chẳng nghĩ chuyện người đan áo Một vừng trăng xẻ bóng chia đôi Áo đan chưa rồi, lỡ mưa đông về giá lạnh người đi. Mỗi mùa đông đến, đem từng cơn gió rét run vai gầy Những ai âm thầm gom đầy nhung nhớ viết lên thành thơ Trong tâm tư áo dệt bằng những giòng lệ yêu dấu Tặng người yêu lạnh giá đêm thâu Đã thương nhau rồi, mấy ai không ngồi đan mộng từng đông. Mùa đông ai đan áo gởi đi. Mùa đông ai đang ước lời mặn nồng. Lúc chim chiều về có đôi. Để mưa gió về đừng lạnh lùng Để em trong bao ngày xa cách, đan mộng đẹp vào chiếc áo mùa đông Cây lá âm thầm chờ mùa xuân thêm tươi Lá rơi mấy mùa là mấy đông em chờ. Nhớ mùa đông đến em ngồi đan áo ấm ra xa trường Áo tuy không dầy nhưng lòng thêm ấm những khi hành quân Cho em mơ có một chiều nắng đẹp tình đất nước Người về vui hạnh phúc tương lai Áo đan xong rồi, nhớ cho em gởi muôn vạn niềm thương
Một Mai Giã Từ vũ Khí Rồi có một ngày, sẽ một ngày chinh chiến tàn Anh chẳng còn chi, chẳng còn chi Ngoài con tim héo em ơi ! Xin trả lại đây, bỏ lại đây Thép gai giăng với lũy hào sâu Lổ châu mai với những địa lôi Ðã bao phen máu anh tuôn, cho còn lại đến mãi bây giờ Trả súng đạn này, ôi sạch nợ sông núi rồi Anh trở về quê, trở về quê tìm tuổi thơ mất năm nao Vui cùng ruộng nương, cùng đàn trâu Với cây đa khóm trúc hàng cau Với con đê có chiếc cầu tre Ðã bao năm vắng chân anh Nên trở thành hoang phế rong rêu Rồi anh sẽ dựng căn nhà xưa Rồi anh sẽ đón cha mẹ về Rồi anh sẽ sang thăm nhà em Với miếng cau, với miếng trầu, ta làm lại từ đầu Rồi anh sẽ dìu em tìm thăm Mộ bia kín trong nghĩa địa buồn Bạn anh đó đang say ngủ yên Xin cám ơn ! Xin cám ơn ! Người nằm xuống Ðể có một ngày, có một ngày cho chúng mình Ta lại gặp ta, còn vòng tay Mở rộng thương mến bao la. Chuông chùa làng xa, chiều lại vang Bếp ai lên khói ấm tình thương Bát cơm rau thắm mối tình quê Có con trâu, có nương dâu Thiên đường này mơ ước bao lâu.
Ai Nhớ Chăng Ai Anh nhớ chăng anh Anh nhớ chăng những chiều Có người em gái qua bên thềm Tiếng hò xao xuyến trăng đầu ghềnh Nhạc rừng nghe buồn mông mênh Và ngàn tia lửa ấm chơi vơi dưới trăng êm đềm Ai nhớ chăng ai Ai nhớ chăng những ngày Những ngày rau cháo với dưa cà Quê nghèo vui sống trong mặn mà Đời vàng lên ngàn câu ca Mà tình thấy càng bao la Ngàn lòng như chan hòa Ai nhớ chăng ai Ai nhớ chăng những chiều Những chiều gặp gỡ nhau trên cầu Nước trời xanh ngắt in một màu Lặng nhìn nhau hồi lâu lâu Rồi tình ta càng ăn sâu Sâu mối duyên ban đầu Ai nhớ chăng ai Ai nhớ chăng hôm nào Hôm nào mưa rớt trên sông dài Trên đồng em tiễn anh một chiều Chiều chia ly còn chưa phai Trời buồn khóc giùm duyên ai Giọt lệ tuôn ngắn dài Nhớ vô vàn . . . Nhớ muôn ngàn Ngàn đời tôi còn nhớ Ngàn đời tôi nào quên Quên quen câu bao nhiêu Phút xa xưa êm đềm Nhớ vô vàn . . . Nhớ muôn ngàn Ngàn đời tôi còn nhớ Ngàn đời tôi nào quên Bao nhiêu con người dừng chân trên bến tâm hồn Ai nhớ chăng ai Ai nhớ chăng khói chiều Khói chiều vương vấn mái tranh nghèo Có bầy em bé reo ngoài vườn Mẹ già tóc bạc như sương Nợ đời luôn còng đôi vai Vương đớn đau trăm đường Ai nhớ chăng ai Ai nhớ chăng những gì Những gì tha thiết nhất trong đời Những gì không nói nên bằng lời Mà tim ta thì chơi vơi Mà hồn ta tìm nơi nơi Mà lòng ta nhớ đời
Kiếp Cầm Ca Khi biết em mang kiếp cầm ca Đêm đêm phòng trà dâng tiếng hát cho người người bỏ tiền mua vui Hỏi rằng anh ơi: Còn yêu em nữa không Đừng nói nữa em ơi Xin đừng nói nữa làm gì Anh nghĩ rằng Đời người ca sĩ đáng thương và đáng được yêu Tình yêu, em sợ tình yêu Vì tình yêu như là hương hoa Lỡ mai sau em mất người yêu Em khổ thật nhiều Ngày mai trên đường phố này Những đêm khuya có anh đưa về xóm nhỏ Xa lìa ánh đèn có anh đưa em về bến mơ Khi trót mang duyên kiếp cầm ca Em xin bằng lòng nghe tiếng trách chê của đời Chỉ cần anh thôi, chỉ cần anh thôi Còn tin anh nữa thôi Đời vẫn thế em ơi Xin đừng nói đến tình đời Em nhớ rằng đời là gian dối Nhưng đôi ta mãi còn nhau
Phận Tơ Tầm Người có thương thân tôi nghệ sĩ Thì đừng có thương như thương hại đời Và đừng có nghe khi thiên hạ thường dèm pha tôi kiếp xướng ca Người đến đây, đêm đêm phòng trà Đèn màu kết hoa, thương yêu mặn mà Tôi xin người, nhìn lên sân khấu Hãy tin tôi hơn lời ca Rượu nồng đó người đã say chưa Ân tình này sao không gắn bó Đời là những dòng nước vô tư Ta là thuyền sóng đưa xa bờ Người ngồi đó còn có nghe tôi Tâm tình đầy vươn lên đắm đuối Người đừng trách một kiếp cầm ca Con tằm nào không muốn vương tơ Người nói đi như tim người nghĩ Làm nghề xướng ca tôi mang tội gì Họa là có chăng tôi mang tội đời Làm cho nhân thế say mê Người nói đi cho tôi một lời Rằng nghề xướng ca tôi không lạc loài Tạ ơn người Phận tằm tôi muôn kiếp vương tơ cho đời vuị
Mười Năm Tình Cũ Mười năm không gặp tưởng tình đã cũ Mây bay bao năm tưởng mình đã quên Như mưa bay đi một trời thương nhớ Em ơi ! Bên kia có còn mắt buồn? Mười năm cách biệt một lần bỡ ngỡ Quên đi quên đi mộng buồn bấy lâu Nhưng em yêu ơi ! Một vùng ký ức Vẫn còn trong ta cả một trời yêu Cả một trời yêu bao giờ trở lại Ôi ! Ta xa nhau tưởng chừng như đã Ôi ! Ta yêu nhau để lòng cứ ngỡ Tình bất phân ly - tình vẫn như mơ Đành nhủ lòng thôi giã từ kỷ niệm Cho qua bao năm mộng buồn quên dấu Nhưng sao bao năm ngày dài qua mãi Trong anh hôm nay thấy tình còn đây Mười năm cách biệt tình đành quên lãng Như mây như mưa bay đi muôn phương Nhưng em yêu ơi! Một dòng thư cũ Vẫn còn trong ta - một đời cuồng điên Mười năm cách biệt - hình như em đã Quên câu yêu thương ta trao cho nhau Em ơi ! Bên kia còn chăng nhung nhớ Như anh hôm nay thấy mưa trở về Như anh hôm nay thấy lòng tiếc nhớ Mười năm không gặp Mười Năm Nhớ Thương !
Hạ Buồn Mượn một ca khúc viết lên tâm sự, Biết bao nỗi niềm phút giây tạ từ. Hình dáng những người thân yêu, Xa rồi để thương nhớ nhiều, Giờ biệt ly ôi thấy đìu hiu. Nhìn nhau không nói mắt rưng rưng buồn, Xót thương xác phượng tả tơi bên đường. Bạn cũ, mái trường xưa ơi, Ghi vào lòng tôi suốt đời, Ngậm ngùi đành câm nín mà thôi. Tôi vẫn nhớ sân trường và cây đa, Nhớ một ông giáo già, nhớ bạn bè hôm qua. Bao kỷ niệm sống lại khi hè đến, Ngày xưa ơi nhớ mãi không quên. Thời gian ngăn cách chúng ta trong đời, Nhớ thương rất nhiều nói không nên lời. Màu áo tím ngày xưa đâu, Đem vào lòng thêm trái sầu, Hạ buồn nhớ mãi ngàn sau…
Kiếp Cầm Ca Mưa rơi cho đời thêm nhớ thương Hạt mưa ướt vai người tha hương Mưa rơi phố xưa vắng tiêu điều Xóm ngheo quạnh hiu màn đêm tịch liêu Đêm đêm đem lời ca tiếng thơ Đời ca hát cho người mua vui Nhưng khi cánh nhung khép im lìm Ánh đèn lặng tắt Gởi ai nỗi niềm Người đến bên mình khi vui trăm ngàn lưu luyến Nhưng hoa xưa đã tàn úa còn đâu Đời ta là bến ai qua ghé thăm đôi lần Nhớ chăng tiếng ca cung đàn ngày xưa Đêm nay bên thềm một bóng ai Dừng chân bước giang hồ phiêu linh Mưa đêm vẫn rơi mãi không ngừng Có người ca sĩ khóc đời quạng hiu
Tiếng Gió Xôn Xao Gió vẫn hát thì thầm đến bên tôi như thật gần Gió muốn nói điều gì tha thiết Gió vẫn nhắc một người đã ra đi không trở lại Lỡ mất chuyện tình không thể quên Bước những chuỗi ngày dài ấp ôm bao đêm huyền diệu Ánh mắt ấy giờ này xa lắm Thoáng phút chốc giật mình ngỡ như em đang thật gần Gió đánh thức vì tôi ngủ mê Thắp ánh sáng bước qua đêm thâu Chờ mong ngày mai khát vọng Và gió vẫn thế gió mang tôi đi tìm em Dẫu có lúc nước mắt tuôn rơi Như hạt sương, hạt sương bé nhỏ Gió sẽ hát rì rào Gió ru tim tôi ngày ngày mãi xôn xao
Tình Em Là Đại Dương Từng con sóng xô ngoài khơi Từng cánh chim bay thấp thoáng, Bước đi trong tiếng sóng, Gợi cho ta về những kỉ niệm. Ngày xưa mỗi khi hoàng hôn, Mình lại cùng ra nơi đấy quấn quít bên nhau. Cùng với sóng với gió ta đã hoà chung tiếng ca. Tình em lớn như đại dương Nồng ấm như hoa báo xuân, Đã cho anh sức sống Để đi tới tận cuối chân trời... Thời gian cứ trôi bình yên, Rồi một ngày kia giông bão kéo đến nơi đây. Để rồi em đã mãi bay đi, theo cánh chim trời. Đại dương mênh mông ơi, hỡi em ở đâu? Trời xanh bao la ơi, có thấy bóng em? Nhờ cơn gió hãy nhắn dùm rằng: Trái tim ta vẫn yêu người. Dù ngày mai dẫu thế giới có đổi thay, Tình em anh xin giữ mãi trong trái tim. Người ơi có còn nhớ, nhớ đến nơi ta hẹn hò?