NGƯỜI NẶNG TÌNH Người nặng tình họ thường rất bao dung Dẫu lạ xa hay chung cùng huyết thống Luôn chở che đôi bàn tay mở rộng Chưa bao giờ sống nghĩ đến bản thân Người nặng tình nào đong đếm đo cân Chỉ cho đi nhưng chẳng cần nhận lại Đâu phải vì họ ngu si khờ dại Mặc miệng đời lời mai mải cười chê Người nặng tình đường lại lắm sơn khê Chữ hạnh phúc chẳng hề là tri kỉ Nỗi ưu tư theo màn đêm ngự trị Nên giọt sầu ủy mị cứ trào tuôn Người nặng tình họ rất dễ tổn thương Con đuờng đi thì thường luôn đá sỏi Nhưng không hề cho phép mình gian dối Sống thật thà theo tiếng gọi con tim Người nặng tình chọn lựa cách lặng im Sau nụ cười là nỗi niềm chôn kín Trao yêu thương không mưu cầu toan tính Chỉ tiếc đời luôn phải gánh khổ đau —- Kẻ viết thơ buồn...!!!
Sống trên đời có một người tri kỷ Đối với ta như vậy quá đủ đầy Đâu cứ phải cả ngày tay trong tay Rồi đắm say như tình yêu đôi lứa. Ta chỉ cần có người chia một nửa Những ưu phiền hay hạnh phúc khổ đau Những hơn thua ở cuộc sống dãi dầu Những tâm sự chẳng ra đầu ra cuối. Không giống như một tình yêu đắm đuối Nhưng chân thành và quý trọng thâm sâu Động viên nhau vượt qua những ưu sầu Khi lạc lõng có người ngồi tâm sự. Trăm bạn đó mà ta Hoài tư lự Một Tri Âm là “ tài Phú” ở đời Khi vui tươi chia sẻ chút nụ cười Khi đau khổ có người chia phiền não. Hoặc bên nhau thong dong cùng đi dạo Vui nào bằng có một người hiểu ta Nếu ta buồn thì người cũng xót xa Người đau đớn tim ta cũng nhỏ lệ. Sống trên đời tìm được người như thế Có lẽ rằng chẳng luyến tiếc điều chi...!