Có Kiếp Sau Không http://www.nhaccuatui.com/playlist/...uong-bich-huu-ft-dan-truong.lLkMV9IC5GpO.html LBH: Biết rằng nếu buông tay là sẽ mất nhau mãi Nhưng mà cứ nắm chặt vậy có giữ được gì không ĐT: Ta buông tay cũng đã bao ngày mà lòng còn vương vấn Sau cơn mưa không thấy cầu vồng thấy nỗi nhớ chất chồng LBH: Kể từ lúc xa anh là những đêm thức trắng Đôi lần cứ hỏi lòng mình kết thúc đúng hay không ĐT: Ta yêu nhau có lẽ duyên phận dù tình mình quá ngắn Ta chia tay chắc do định mệnh sắp đặt như vậy rồi LBH: Giá như lúc ban đầu em không yêu anh nhiều như thế Có lẽ ngay bây giờ em không khóc khi nghĩ về anh ĐT: Ngỡ đâu những ân tình hôm qua phôi phai tựa cơn gió Thế nhưng anh không ngờ đến bây giờ còn yêu em lắm! LBH: Nếu như kiếp sau mình còn duyên em xin được bên anh Khắc tên anh vào lòng em xin phép nợ anh tình yêu ĐT: Nếu kiếp sau gặp lại anh xin được bên em mãi mãi Sẽ cho em tháng ngày mà anh đã nợ em kiếp này
Có 1 đứa ngốc . . .! . . . ● Bề ngoài - Mạnh mẽ - Vô tư - Hay cười. . . . . . ● Nhưng thực ra. . . . . . ● Trái tim nó hay buồn và rất dễ bị tổn thương. . . . . . ● Người hay cười là người nhiều tâm sự.. . . . . ● Người hay nghe tâm sự của người khác là người không để người khác biết tâm sự của mình. . .
Tôi vẫn sống : - Nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt… - Biết chấp nhận !! - Và cẩn thận bước đi. . . . .Giấu một chút Cô đơn . . . .Giữ trong lòng không nói . . . . . . .Giấu một chút Nỗi buồn . . .Nơi góc nhỏ trái tim!
Không phải con đường nào cũng đẹp như một ước mơ hãy để chúng ta đưa nhau về… trong thương nhớ… Có lẽ không ai muốn nhắc về ngày mai lần nữa có lẽ khoảnh khắc này là thứ còn lại sau tất cả có lẽ nên mỉm cười để cảm ơn một phần duyên nợ có lẽ nên dành cho những cơn mưa tối tìm về trên vòm cây than thở và chúng ta chỉ giữ lại bình yên… Các bạn đang đọc câu truyện ngắn, câu thơ hay về tình yêu, về tuổi học trò. Những câu truyện chắc chắn sẽ mang đến người đọc những cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Sẽ có những lúc bạn bắt gặp hình ảnh của mình trong những câu truyện, những câu thơ mà chúng tôi đăng tải, cùng tiếp tục câu truyện (bài thơ) tuyệt vời này nhé Hãy để chúng ta đưa nhau về như một thói quen rồi từ mai sẽ từ bỏ… rồi từ mai có thể người sẽ đi về cùng ai đó… rồi từ mai một trong hai chúng ta phải học lại cách bày tỏ… rồi từ mai biết rằng còn quá ít niềm vui được xếp dưới đáy cuộc đời vốn nhiều đau khổ… làm sao mới tìm thấy được nhau trên con đường này? Hãy xắn tay áo cao lên một chút để chạm vào cái lạnh đêm nay vén tóc cho vành tai mà nghe rét buốt chúng ta cần hôn nhau như lần đầu biết hôn mà vẫn cười khúc khích cho phép mình nhìn thấy cả quãng đời vào một giây phút để dù mai sau có đánh mất vẫn biết cách tìm lại trong giấc mơ! Hãy để chúng ta đưa nhau về như những ngày xưa trong tim vang tiếng chuông gió mỗi bước chân đều có một giọt sương nhắc nhở mỗi tiếng cười đều có một vì sao cùng rạng rỡ như thiên đường… Đừng trách gì và cũng đừng ủi an hết con đường này sẽ đến con đường khác biết thế sao chúng ta vẫn muốn dừng mãi nơi con đường đang bước biết thế sao chúng ta vẫn muốn hoán đổi tương lai thành kí ức biết thế sao chúng ta cứ phải tự nhủ mình đừng khóc khi khoé mắt rung lên… Hãy để chúng ta đưa nhau về trên đường vắng lặng im vì nhìn thấy nhau còn hơn vạn lời nói vì được xác tín niềm tin rằng chúng ta chưa bao giờ nông nổi kể cả khi cần phải đánh đổi một phần đời… Hãy để chúng ta đưa nhau về dù là tận xa xôi*… * Hãy chọn con đường dài nhất để bước đi bên cạnh nhau khi chúng ta không thể biết yêu thương kia tan vỡ vào lúc nào!
Nơi cuối trời hoàng hôn mênh mông Bâng khuâng cánh chim trời bay mải miết Chiều dần tắt nghe sao lòng da diết Nhớ bâng quơ chợt thấy sắt se lòng.
Thế Giới Ảo Tình Yêu Thật Có bao yêu thương anh này cũng trao cho em rồi Dẫu biết em chưa bao giờ để ý Cứ loay hoay theo từng cảm xúc mãi xoay vòng Chẳng thể nào mà thoát ra dòng suy nghĩ Nụ cười duyên dáng ánh mắt hiền hòa Cứ mỗi khi cười là anh như chết lặng Người ở một nơi, anh ở một trời Tình yêu online nhưng a sẽ thật thà nói với em Anh muốn bay xuyên thời gian xuyên không gian để tới bên em Anh muốn bước đi cùng em trên đoạn đường đầy nắng Hãy để cho anh được yêu em bằng tất cả những gì Anh đang có và sắp có và sẽ có Chẳng cần biết em có làm sao thì anh vẫn mãi yêu em Dẫu ở bên cạnh em bao nhiêu chàng trai hơn anh Anh chẳng sợ gì đâu vì anh to bằng cả thế giới này Nơi đó chỉ giành riêng cho em Anh yêu em
Tháng Năm viết cho những bản giao hưởng ve trên tán cây phượng vĩ, cho lòng những học sinh cuối cấp những phút xao xuyến bịn rịn sắp chia tay nhau... Vì tháng Tư kéo dài lâu quá hay vì người ta còn luyến tiếc khúc hát giao mùa dịu dàng ấy mà tháng Năm lại đến muộn màng… Ừ thì, ta mong tháng Năm ngắn lại đôi chút để vừa đủ ta đón nắng về hong khô tóc, vừa đủ để ta kể người nghe câu chuyện còn bỏ dở, để em về còn kịp thấy nụ cười trong đôi mắt trong veo! Đêm tháng Năm gió lớn như đêm chẳng yên còn muộn phiền gì không em mà ta nghe màu tháng Năm bạc trên từng cơn gió thoảng qua rồi đi mãi, đi mãi… Đêm tháng Năm, ta dựa vào em thì thầm lời của gió câu nói để người đi, chỉ duy nhất đêm nay thôi, ta thức trắng cùng gió, cùng bản nhạc vang hoài một góc phòng. Đêm tháng Năm mang màu của chia ly những vết rạn nứt bé xíu những bước chân lướt qua nhau vội vã, ta điềm nhiên đứng nhìn: “Rồi cũng sẽ qua". À ừ, vì một lẽ đương nhiên họ không thuộc về nơi này họ không phải là tháng Năm trong ta! Tháng Năm chông chênh gió nắng, ta nghe em kể về con đường màu bằng lăng, về một nỗi nhớ em vẫn chưa kịp đặt tên. Rồi em khóc vào tháng Năm, thấy màu thương nhớ loang dần theo những khoảng thời gian, phủ lớp bụi dầy... Tháng Năm mang chút bình yên của nắng để ta còn gặp em, còn nghe em ung dung hát bài xưa cũ để ta còn kịp lau khô những giọt nước trên đôi mắt trong veo!... Ta không hiểu là vì tháng Năm chông chênh hay vì cảm xúc trong ta quá nhiều, mà ta lại bị ảm ảnh bởi sự ra đi. Ta hứa ta không làm người buồn... Nhưng đặt niềm tin ra làm sao nhỉ? Hay cuối cùng cũng chỉ là những con đường dẫn đến sự ra đi, đưa đón sự trở về mà ta chung lối... Bao lần ta cũng tự nhủ, rồi gió sẽ cuốn đi! Rồi ta cũng sẽ đi... Không còn nỗi buồn nào trú ngụ, không còn nỗi phiền muộn qua đôi mắt màu đen ấy... Cũng chẳng còn những tiếng thở dài... Rồi thì ta muốn về một chân trời nào đó...Vậy mà cũng lắm lúc ngẩn ngơ... Rồi thì về đâu? Rồi thì sẽ ra sao... Cuối cùng ta cũng vẫn mãi chỉ đi được trong miền suy nghĩ của riêng mình mà thôi! Tháng Năm viết cho ngày hè nắng và nóng, cho nỗi nhớ và tình yêu, cho đêm trời đầy sao lại có một người lặng lẽ nhớ một người... Tháng Năm viết cho tháng hè đầy nắng và gió... Cái nắng như đổ lửa nắng gắt muốn nung đốt cả con người... Cái nắng làm cho những ai mạnh mẽ nhất cũng trở nên yếu đuối. Tháng Năm viết cho những cơn dông mùa hè bất chợt, bất thình lình ập xuống ào ào với đúng cái tên "mưa rào" rồi tắt lịm, hắt thật mạnh vào mắt, vào da thịt, nếu lúc ấy đang chạy xe, ắt hẳn sẽ có cảm giác thú vị… Tháng Năm viết cho những bản giao hưởng ve trên tán cây phượng vĩ, cho lòng những học sinh cuối cấp những phút xao xuyến bịn rịn sắp chia tay nhau, cho những người đã xa mái trường phổ thông những cảm giác bồi hồi da diết nhớ thầy cô... Tháng Năm viết để nhớ về tháng Tư, tặng hoa mừng sinh nhật cho ai đó nhưng rồi lại thôi, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết. Tháng Năm viết cho một ngày mong cho em hạnh phúc, được yêu thương và được... bình yên mãi mãi! Viết cho tháng Năm, cho những thiên thần nhỏ được ra đời!
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu Khi anh không thể yêu em hơn nữa Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ... Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy Em bồi hồi, em vội vã, em yêu... Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều Em không thể và chúng mình... không thể Sao hôm - Sao mai cách xa đến thế Câu thơ này có tới được cùng anh Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh Em mãi yêu anh một tình yêu... không thể Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu....
Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau Em đã chẳng hẹn nhau đêm ấy nữa Để quá khứ chỉ còn là thương nhớ Và tương lai ít ra cũng ngọt ngào. Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau Em đã chẳng đổ cho anh bao tội lỗi Em đứng lặng mắt nhìn ai không nói Anh cũng vô tình có hiểu nổi em đâu Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau Em đã chẳng trách anh yêu người khác Điều đơn giản bây giờ em mới biết Thì anh xa, anh đã quá xa rồi
Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Tôi Teresa Teng - Đặng Lệ Quân 你问我爱你有多深, Ni wen wo ai ni you duo shen, Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không, 我爱你有几分? Wo ai ni you ji fen? Em yêu anh bao nhiêu phần? 我的情也真, Wo de qing ye zhen, Tình cảm của em là chân thật, 我的爱也真, Wo de ai ye zhen, Tình yêu em dành cho anh cũng là chân thật, 月亮代表我的心. Yue liang dai biao wo de xin. Ánh trăng đã nói hộ lòng em. 你问我爱你有多深, Ni wen wo ai ni you duo shen, Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không, 我爱你有几分? Wo ai ni you ji fen? Em yêu anh bao nhiêu phần? 我的情不移, Wo de qing bu yi, Tình cảm của em không di dịch, 我的爱不变, Wo de ai bu bian, Tình yêu của em là bất biến, 月亮代表我的心. Yue liang dai biao wo de xin. Ánh trăng nói hộ lòng em. 轻轻的一个吻,已经打动我的心. Qing qing de yi ge wen, Yi jin da dong wo de xin. Nụ hôn ngọt ngào đã khiến con tim em đập rộn ràng. 深深的一段情,教我思念到如今. Shen shen de yi duan qing, Jiao wo si nian dao ru jin. Mối tình đậm đà của anh, em sẽ ghi nhớ suốt đời. 你问我爱你有多深, Ni wen wo ai ni you duo shen, Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không, 我爱你有几分? Wo ai ni you ji fen? Em yêu anh bao nhiêu phần? 你去想一想,你去看一看,月亮代表我的心. Ni qu xiang yi xiang, ni qu kan yi kan, yue liang dai biao wo de xin. Anh thử nghĩ xem, anh thử nhìn xem, ánh trăng đã nói hộ cho lòng em.