Con yêu MẸ !!!

Discussion in 'Cà Phê - Trà Đá' started by tieulyphidao, Apr 10, 2012.

  1. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    xích lô, Minh Ngoc, bachho and 2 others like this.
  3. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    xích lô, Minh Ngoc, bachho and 2 others like this.
  4. Minh Ngoc

    Minh Ngoc Thần Tài Perennial member

    Con yêu ngoại lắm... nhớ ngoại nhiều !! mà không dám về chỉ vì ........ !!
    [​IMG]
     

    Attached Files:

    • 425.jpg
      425.jpg
      File size:
      50 KB
      Views:
      354
  5. Phúc Thịnh

    Phúc Thịnh Thần Tài Perennial member

    Mẹ - Mùa Vu Lan Báo Hiếu
    i khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không”.
    [​IMG]
    Mẹ là suối nguồn yêu thương đã cho con sự sống thiêng liêng và niềm tin nhân quả ngọt ngào. Lòng con nao nao với niềm kính yêu vô hạn, mãi mãi trong đời con có mẹ. Mẹ là bầu trời cho con ánh sáng từ sự tinh khiết bao la, mẹ là làn mây che cho con ngày nắng rát. Mẹ là làn gió mát, là giọt mưa ngọt ngào, là hương hoa ngan ngát xoa dịu cuộc đời đầy gian truân khổ ải.
    Mùa Vu lan
    [​IMG]
    Hàng năm cứ vào độ trăng tròn - tháng Bảy âm lịch là ngày lễ Vu Lan. Vu Lan - Mùa báo hiếu cha mẹ. Đức Hiếu trung, lòng từ bi, hỉ xả như giúp con người sống tốt hơn. Dẫu biết rằng, không có người mẹ nghèo trong mỗi đứa con, chỉ có mẹ sớm hôm tần tảo, vậy mà đến bây giờ tôi vẫn chưa viết nổi một dòng cho mẹ trọn vẹn như tình thương mẹ giành cho tôi. Bởi lẽ tôi biết, dẫu ở đâu đi đâu trên trái đất này, mẹ vẫn luôn hiện hữu trong tôi, ánh mắt mẹ vẫn lo lắng, vui, buồn cùng những thành công hay khiếm khuyết của tôi, luôn dõi theo những bước chân tôi trên vạn nẻo đường đời... “…Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo, và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa trắng. Người được hoa trắng sẽ thấy xót xa, nhớ thương không quên mẹ, dù người đã khuất. Người được hoa hồng sẽ thấy sung sướng nhớ rằng mình còn mẹ, và sẽ cố gắng để làm vui lòng mẹ, kẻo một mai người khuất núi có khóc than cũng không còn kịp nữa….”. Khi nghe ca khúc "Bông hồng cài áo" ai ai trong chúng ta cũng sẽ dâng lên một cảm xúc khó tả… Thật nhiều cảm xúc bồi hồi về tuổi thơ được lớn lên trong vòng tay mẹ, nhớ lắm dáng mẹ tảo tần, thương lắm bàn tay mẹ chai sần, bón cơm, nâng giấc ngủ cho con. Đi qua thời vụng dại mới biết trăn trở khi để sầu vương lên đôi mắt giờ đã in hằn dấu vết thời gian của mẹ. Những ngày còn học ở Châu Âu, có lần nằm mơ thấy mẹ mất, tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, khóc ướt cả gối - khóc trong mơ. Các bạn cùng phòng bị thức giấc và ngạc nhiên lắm khi thấy tôi khóc trong mơ. Ngày ấy đâu có phương tiện truyền thông hiện đại như ngày nay. Mỗi cánh thư đi, phải 30 đến 40 ngày sau mới có hồi âm. Phần vì xa nhà, phần vì thương con và muốn tôi yên tâm tập trung học hành cho tốt, Mẹ không cho tôi biết, cũng không đồng ý để Bố và các em cho tôi biết - Đó là ngày Mẹ nhận giấy báo tử Anh trai tôi sau bao nhiêu năm xa nhà đi kháng chiến, dẫu rằng đã lâu lắm không nhận được thư và tin của Anh từ mặt trận, cũng đã có nhiều nguồn tin không chính thức là anh tôi đã hy sinh. Nhưng với tình thương của Mẹ, với một hy vọng mong manh, Mẹ luôn động viên mấy anh em chúng tôi và nuôi trong lòng hy vọng rằng một ngày nào đó anh tôi sẽ trở về. Rồi đến ngày giải phóng, bao nhiêu người từ mặt trận trở về mà trong đó không có anh. Khi Bố tôi về hưu, Bố là người kín đáo và trầm tĩnh của một Bác sĩ quân đội - Người đã thấu hiểu cảnh đau thương mất mát trong chiến tranh. Bố không nói mà chỉ âm thầm động viên mẹ, chăm lo cho mẹ và các con. Còn mẹ, mẹ không muốn ai phải buồn lây. Hằng ngày mẹ vẫn đi làm, sinh hoạt bình thường như bao người khác. Nhưng khi màn đêm buông xuống, đợi cho các con ngủ yên, Mẹ tôi lầm lũi một mình mang một nắm hương ra nghĩa trang, mộ nào cũng thắp như muốn gửi gắm một tâm tư của người mẹ khi con mình ra đi mà không thấy ngày trở lại, như thể dưới những nấm mộ kia có chút di vật của đứa con trai yêu quý mà mẹ đã dứt ruột mang nặng đẻ đau với bao công chăm bẵm, bú mớm nâng niu. Bố thương mẹ lắm, nhưng không cản được, đành lặng lẽ theo sau. Ôi,… Mẹ, Mẹ của tôi. Tương lai và sự thành đạt của chúng tôi là công trình của Mẹ, tất cả là do Mẹ, nhờ tình yêu lớn lao của Mẹ. Ngày Vu Lan, được cài bông hoa màu hồng trên áo. Ta thấy mình hạnh phúc xiết bao. Rằng ta vẫn còn có nơi chốn đi về sau những lo toan bộn bề của cuộc sống, vẫn còn được sà vào lòng mẹ mà nũng nịu, vòi vĩnh,... rồi khóc, cười cho thỏa. Mẹ luôn lắng nghe, chia sẻ mà không cần nhận lại bất cứ điều gì. Ngày Vu Lan, không ít màu hoa trắng quanh quẩn đâu đây, những khuôn mặt đượm buồn, những giọt nước mắt… Xót thương cho những ai không còn Mẹ. Từ trong tâm thức tất cả đều cầu chúc Mẹ được an lành, cầu chúc đôi mắt Mẹ không còn vương sầu, cầu chúc màu hồng trên áo sẽ mãi là màu hồng. Cầu mong 365 ngày trong năm ngày nào cũng là ngày Vu Lan của những ai đang còn có Mẹ. Những ai còn hạnh phúc cài bông hồng đỏ trên ngực áo mùa Vu lan, xin hãy yêu quý cha mẹ, hãy gìn giữ, nâng niu cha mẹ như báu vật. Đừng để khi cha mẹ không còn, mới khóc than, sầu muộn. Khi đó thì đã quá muộn rồi. Như dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ. Một Mùa Vu Lan nữa sắp đến, mùa của rộn ràng yêu thương, mùa của tri ân xum vầy.
    [​IMG]

    Ý
    niệm về mẹ thường không thể tách rời ý niệm về tình thương. Mà tình thương là một chất liệu ngọt ngào, êm dịu và cố nhiên là ngon lành. Con trẻ thiếu tình thương thì không lớn lên được. Người lớn thiếu tình thương thì cũng không "lớn" lên được. Cằn cỗi , héo mòn. Ngày mẹ tôi mất, tôi viết trong nhật ký: Tai nạn lớn nhất đã xẩy ra cho tôi rồi! Lớn đến mấy mà mất mẹ thì cũng như không lớn, cũng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng, cũng không hơn gì trẻ mồ côi. Những bài hát, bài thơ ca tụng tình mẹ bài nào cũng dễ, cũng hay. Người viết dù không có tài ba, cũng có rung cảm chân thành; người hát ca, trừ là kẻ không có mẹ ngay từ thuở chưa có ý niệm, ai cũng cảm động khi nghe nói đến tình mẹ. Những bài hát ca ngợi tình mẹ đâu cũng có, thời nào cũng có. Bài thơ mất mẹ mà tôi thích nhất, từ hồi nhỏ, là một bài thơ rất giản dị. Mẹ đang còn sống, nhưng mỗi khi đọc bài thơ ấy thì sợ sệt, lo âu.... sợ sệt lo âu một cái gì còn xa, chưa đến, nhưng chưa chắc chắn phải đến:
    Năm xưa tôi còn nhỏ Mẹ tôi đã qua đời! Lần đầu tiên tôi hiểu Thân phận trẻ mồ côi. Quanh tôi ai cũng khóc Im lặng tôi sầu thôi Ðể dòng nước mắt chảy Là bớt khổ đi rồi... Hoàng hôn phủ trên mộ Chuông chùa nhẹ rơi rơi Tôi thấy tôi mất mẹ Mất cả một bầu trời.
    Một bầu trời thương yêu dịu ngọt, lâu quá mình đã bơi lội trong đó, sung sướng mà không hay, để hôm nay bừng tỉnh thì thấy đã mất rồi. Người nhà quê Việt nam không ưa cách nói cao kỳ. Nói rằng bà mẹ già là kho tàng của yêu thương, của hạnh phúc thì cũng đã là cao kỳ rồi. Nói mẹ già là một thứ chuối, một thứ xôi, một thứ đường ngọt dịu, người dân quê đã diễn tả được tình mẹ một cách vừa giản dị vừa đúng mức:
    Mẹ già như chuối ba hương Như xôi nếp một, như đường mía lau.
    Ngon biết bao! Những lúc miệng vừa đắng vừa nhạt sau một cơn sốt, những lúc như thế thì không có món ăn gì có thể gợi được khẩu vị của ta. Chỉ khi nào mẹ đến, kéo chăn đắp lên ngực cho ta, đặt bàn tay (Bàn tay? hay là tơ trời đâu la miên?) trên trán nóng ta và than thở "khổ chưa, con tôi ", ta mới cảm thấy đầy đủ, ấm áp, thấm nhuần chất ngọt của tình mẹ, ngọt thơm như chuối ba hương, dịu như xôi nếp một, và đậm đà lịm cả cổ họng như đường mía lau. Tình mẹ thì trường cửu, bất tuyệt; như chuối ba hương, đường mía lau, xôi nếp một ấy không bao giờ cùng tận. Công cha như núi Thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chẩy ra. Nước trong nguồn chảy ra thì bất tuyệt. Tình mẹ là gốc của mọi tình cảm yêu thương. Mẹ là giáo sư dạy về yêu thương, một phân khoa quan trọng nhất trong trường đại học cuộc đời. Không có mẹ, tôi sẽ không biết thương yêu. Nhờ mẹ mà tôi được biết tình nhân loại, tình chúng sinh; nhờ mẹ mà tôi biết được thế nào là tình nhân loại, tình chúng sinh; nhờ mẹ mà tôi có được chút ý niệm về đức từ bi. Vì mẹ là gốc của tình thương, nên ý niệm mẹ lấn trùm ý thương yêu của tôn giáo vốn dạy về tình thương. Ðạo Phật có đức Quan Thế Âm, tôn sùng dưới hình thức mẹ. Em bé vừa mở miệng khóc thì mẹ đã chạy tới bên nôi. Mẹ hiện ra như một thiên thần dịu hiền làm tiêu tan khổ đau lo âu. Ðạo Chúa có đức Mẹ, thánh nữ đồng trinh Maria. Trong tín ngưỡng bình dân Việt có thánh mẫu Liễu Hạnh, cũng dưới hình thức mẹ. Bởi vì chỉ cần nghe đến danh từ Mẹ, ta đã thấy lòng tràn ngập yêu thương rồi. Mà từ yêu thương tín ngưỡng và hành động thì không xa chi mấy bước. Tây phương không có ngày Vu Lan nhưng cũng có Ngày Mẹ (Mother's Day) mồng mười tháng năm. Tôi nhà quê không biết cái tục ấy. Có một ngày tôi đi với Thầy Thiên Ân tới nhà sách ở khu Ginza ở Ðông Kinh, nửa đường gặp mấy người sinh viên Nhật, bạn của thầy Thiên Ân. Có một cô sinh viên hỏi nhỏ Thầy Thiên Ân một câu, rồi lấy ở trong sắc ra một bông hoa cẩm chướng màu trắng cài vào khuy áo tràng của tôi. Tôi lạ lùng, bỡ ngỡ, không biết cô làm gì, nhưng không dám hỏi, cố giữ vẻ tự nhiên, nghĩ rằng có một tục lệ chi đó. Sau khi họ nói chuyện xong, chúng tôi vào nhà sách, thầy Thiên Ân mới giảng cho tôi biết đó là Ngày Mẹ, theo tục Tây phương. Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo, và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa trắng. Tôi nhìn lại bông hoa trắng trên áo mà bỗng thấy tủi thân. Tôi cũng mồ côi như bất cứ một đứa trẻ vô phúc khốn nạn nào; chúng tôi không có được cái tự hào được cài trên áo một bông hoa màu hồng. Người được hoa trắng sẽ thấy xót xa, nhớ thương không quên mẹ, dù người đã khuất. Người được hoa hồng sẽ thấy sung sướng nhớ rằng mình còn mẹ, và sẽ cố gắng để làm vui lòng mẹ, kẻo một mai người khuất núi có khóc than cũng không còn kịp nữa. Tôi thấy cái tục cài hoa đó đẹp và nghĩ rằng mình có thể bắt chước áp dụng trong ngày báo hiếu Vu Lan. Mẹ là một dòng suối, một kho tàng vô tận, vậy mà lắm lúc ta không biết, để lãng phí một cách oan uổng. Mẹ là một món qùa lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta, những kẻ đã và đang có mẹ. Ðừng có đợi đến khi mẹ chết rồi mới nói: "trời ơi, tôi sống bên mẹ suốt mấy mươi năm trời mà chưa có lúc nào nhìn kỹ được mặt mẹ!". Lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua. Trao đổi vài câu ngắn ngủi. Xin tiền ăn quà. Ðòi hỏi mọi chuyện. Ôm mẹ mà ngủ cho ấm. Giận dỗi. Hờn lẫy. Gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho mẹ phải lo lắng, ốm mòn, thức khuya dậy sớm vì con. Chết sớm cũng vì con. Ðể mẹ phải suốt đời bếp núc, vá may, giặt rửa, dọn dẹp. Và để mình bận rộn suốt đời lên xuống ra vào lợi danh. Mẹ không có thì giờ nhìn kỹ con. Và con không có thì giờ nhìn kỹ mẹ. Ðể khi mẹ mất mình có cảm nghĩ: "Thật như là mình chưa bao giờ có ý thức rằng mình có mẹ!" Chiều nay khi đi học về, hoặc khi đi làm việc ở sở về, em hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Em sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi em sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang còn sống và đang ngồi bên em. Cầm tay mẹ, em sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Em hỏi: " Mẹ ơi, mẹ có biết không ?" Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ hỏi em, vừa hỏi vừa cười "Biết gì?" Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, em sẽ nói: "Mẹ có biết là con thương mẹ không ?" Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù người lớn ba bốn mươi tuổi ngừơi cũng có thể hỏi một câu như thế, bởi vì người là con của mẹ. Mẹ và em sẽ sung sướng, sẽ sống trong tình thương bất diệt. Mẹ và em sẽ đều trở thành bất diệt và ngày mai, mẹ mất, em sẽ không hối hận, đau lòng. Ngày Vu Lan ta nghe giảng và đọc sách nói về ngài Mục Kiền Liên và về sự hiếu đễ. Công cha, nghĩa mẹ. Bổn phận làm con. Ta lạy Phật cầu cho mẹ sống lâu. Hoặc lạy mười phương Tăng chú nguyện cho mẹ được tiêu diêu nơi cực lạc, nếu mẹ đã mất. Con mà không có hiếu là con bỏ đi. Nhưng hiếu thì cũng do tình thương mà có; không có tình thương hiếu chỉ là giả tạo, khô khan, vụng về, cố gắng mệt nhọc. Mà có tình thương là có đủ rồi. Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ, như vậy là đủ. Mà thương mẹ không phải là một bổn phận. Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên. Như khát thì uống nước. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ. Chữ phải đây không phải là luân lý, là bổn phận. Phải đây là lý đương nhiên. Con thì đương nhiên thương mẹ, cũng như khát thì đương nhiên tìm nước uống. Mẹ thương con, nên con thương mẹ. con cần mẹ, mẹ cần con. Nếu mẹ không cần con, con không cần mẹ, thì đó không phải là mẹ là con. Ðó là lạm dụng danh từ mẹ con. Ngày xưa thầy giáo hỏi rằng: "Con mà thương mẹ thì phải làm thế nào?" Tôi trả lời: "Vâng lời, cố gắng, giúp đỡ, phụng dưỡng lúc mẹ về già và thờ phụng khi mẹ khuất núi". Bây giờ thì tôi biết rằng: Con thương mẹ thì không phải "làm thế nào" gì hết. Cứ thương mẹ, thế là đủ lắm rồi, đủ hết rồi, cần chi phải hỏi " làm thế nào " nữa! Thương mẹ không phải là một vấn đề luân lý đạo đức. Anh mà nghĩ rằng tôi viết bài này để khuyên anh về luân lý đạo đức là anh lầm. Thương mẹ là một vấn đề hưởng thụ. Mẹ như suối ngọt, như đường mía lau, như xôi nếp một. Anh không hưởng thụ thì uổng cho anh. Chị không hưởng thụ thì thiệt hại cho chị. Tôi chỉ cảnh cáo cho anh chị biết mà thôi. Ðể mai này anh chị đừng có than thở rằng: Ðời ta không còn gì cả. Một món quà như mẹ mà còn không vừa ý thì họa chăng có làm Ngọc hoàng Thượng đế mới vừa ý, mới bằng lòng, mới sung sướng. Nhưng tôi biết Ngọc hoàng không sung sướng đâu, bởi Ngọc hoàng là đấng tự sinh, không bao giờ có diễm phúc có được một bà mẹ. Tôi kể chuyện này, anh đừng nói tôi khờ dại. Ðáng nhẽ chị tôi không đi lấy chồng, và tôi, tôi không nên bỏ mẹ mà đi mới phải. Chúng tôi bỏ mẹ mà đi, người thì theo cuộc đời mới bên cạnh người con trai thương yêu, người thì đi theo lý tưởng đạo đức mình say mê và tôn thờ. Ngày chị tôi đi lấy chồng, mẹ tôi lo lắng lăng xăng, không tỏ vẻ buồn bã chi. Nhưng đến khi chúng tôi ăn cơm trong phòng, ăn qua loa để đợi giờ rước dâu, thì mẹ tôi không nuốt được miếng nào. Mẹ nói: "Mười tám năm trời nó ngồi ăn cơm với mình, bây giờ nó ăn bữa cuối cùng rồi thì nó sẽ đi ăn ở một nhà khác". Chị tôi gục đầu xuống mâm khóc. Chị nói: "Thôi con không lấy chồng nữa". Nhưng rốt cuộc thì chị cũng đi lấy chồng. Còn tôi thì bỏ mẹ mà đi tu. "Cắt ái từ sở thân" là lời khen ngợi người có chí xuất gia. Tôi không tự hào chi về lời khen đó cả. Tôi thương mẹ, nhưng tôi có lý tưởng, vì vậy phải xa mẹ. Thiệt thòi cho tôi, có thế thôi. Ở trên đời, có nhiều khi ta phải chọn lựa. Mà không có sự chọn lựa nào mà không khổ đau. Anh không thể bắt cá hai tay. Chỉ khổ là vì muốn làm người nên anh phải khổ đau. Tôi không hối hận vì bỏ mẹ đi nhưng tôi tiếc và thương cho tôi vô phúc thiệt thòi nên không được hưởng thụ tất cả kho tàng qúi báu đó. Mỗi buổi chiều lạy Phật, tôi cầu nguyện cho mẹ. Nhưng tôi không được ăn chuối ba hương, xôi nếp một và đường mía lau. Anh cũng đừng tưởng tôi khuyên anh: "Không nên đuổi theo sự nghiệp mà chỉ nên ở nhà với mẹ!". Tôi đã nói là tôi không khuyên răn gì hết - tôi không giảng luân lý đạo đức rồi mà! Tôi chỉ nhắc anh: "Mẹ là chuối, là xôi, là đường, là mật, là ngọt ngào, là tình thương". Ðể chị đừng quên, để em đừng quên. Quên là một lỗi lớn: Cũng không phải là lỗi nữa, mà là một sự thiệt thòi. Mà tôi không muốn anh chị thiệt thòi, khờ dại mà bị thiệt thòi. Tôi xin cài vào túi áo anh một bông hoa hồng: để anh sung sướng, thế thôi. Nếu có khuyên, thì tôi sẽ khuyên anh, như thế này. Chiều nay, khi đi học hoặc đi làm về, anh hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và bền. Anh sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi anh sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ, để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên anh. Cầm tay mẹ, anh sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Anh hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có biết không?" Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ nhìn anh, vừa cười vừa hỏi: "Biết gì?" Vẫn nhìn vào mắt mẹ, giữ nụ cười trầm lặng và bền, anh sẽ hỏi tiếp: "Mẹ có biết là con thương mẹ không?" Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù anh lớn ba bốn mươi tuổi, chị lớn ba bốn mươi tuổi, thì anh cũng hỏi một câu ấy. Bởi vì anh, bởi vì chị, bởi vì em là con của mẹ. Mẹ và anh sẽ sung sướng, sẽ sống trong tình thương bất diệt. Và ngày mai mất mẹ, Anh sẽ không hối hận, đau lòng , tiếc rằng anh không có mẹ. Ðó là điệp khúc tôi muốn ca hát cho anh nghe hôm nay. Và anh hãy ca, chị hãy ca cho cuộc đời đừng chìm trong vô tâm, quên lãng. Ðóa hoa mầu hồng tôi cài trên áo anh rồi đó. Anh hãy sung sướng đi.
    Tôi đăng bài này hy vọng được sự ủng hộ của các bạn đọc gần xa Mẹ là vần thái dương, Mẹ là dòng suối dịu hiền, Mẹ là ngọn đuốc soi sáng đường con đi tất cả đều nói lên công ơn sinh thành dưỡng dục của Cha, Mẹ đã một đời vất vả vì con lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ Ôi thật hạnh phúc biết bao khi những ai còn có Mẹ trên đời và hãy yêu thương Mẹ khi Mẹ còn tại dương thế đừng để mai một người mất đi lúc đó sẽ không còn kịp nữa.
    "Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
    Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
    Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ
    Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
    tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn
    Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con
    Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ Khóc
    đừng để buồn lên mắt mẹ yêu thương"
    [​IMG]
    Sưu tầm!
     
  6. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    Bông Hồng ĐỎ tặng cho những AI CÒN MẸ

    Ai còn MẸ xin đừng làm MẸ khóc
    Đừng để BUỒN vương mắt MẸ nghe không...


    [​IMG]
     
  7. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    ...Và Bông Hồng TRẮNG xin cài lên áo AI...mà MẸ đã KHÔNG CÒN!!!

    [​IMG]
     
  8. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Nghẹn ngào hai tiếng Vu Lan

    “Dù ai buôn bán đâu đâu
    Cứ rằm tháng Bảy mưa Ngâu thì về”.

    Tôi thật nghẹn ngào hai tiếng Vu Lan khi nghĩ về...


    [​IMG]

    Đêm nay, lòng tôi đau xót, nghẹn ngào khi vào trang blog nào cũng thấy mọi người viết nhiều về Ngày Vu Lan, ngày Báo Hiếu.
    Tôi không sao ngủ được.
    Tôi trở dậy viết bài này gửi đến những ai còn mẹ nhưng quên mất mẹ. Tôi tạm gọi họ là người bận rộn.
    Này, chị bận rộn, anh bận rộn ơi dù biết rằng cuộc sống luôn tất bật với cuộc sống đời thường với cơm áo gạo tiền mà quên đi người đã sinh ra ta, người không chung sống cùng ta trong một mái nhà.
    Hãy nhớ rằng anh chị dù bận rộn tới đâu thì cũng đừng quên đi chữ hiếu. Chữ hiếu không phải là hàng tháng ta bỏ tiền ra để nhờ người nuôi dưỡng hộ là tròn chữ hiếu đâu nhé hỡi những người bận rộn.

    [​IMG]

    Tôi xin các người hãy dành thời gian quý báu đi thăm viếng mẹ mình nếu thật may mắn họ chưa qua đời, để sau này có mất đi thì nhỏ giọt nước mắt tiếc thương lên mộ thay vì hối hận vì chưa một ngày chăm sóc.
    Hãy dành cho mẹ mình dăm ba phút để chuyện trò tôi nghĩ đó là món quà quý báu mà mẹ người bận rộn sẽ thích.
    Hãy mua cho mẹ mình món ăn ngon để sau này khỏi dọn lên bàn thờ đốt nhang, tôi nghĩ lúc đó muộn mất rồi.
    Người bận rộn có bao giờ biết mẹ mình thèm ăn món gì chưa hay để sau này vỗ béo những con ruồi khi tưởng nhớ.

    [​IMG]

    Người bận rộn có bao giờ tự tay nấu cho mẹ mình món ăn, tự tay rót cho bà cốc nước? Biết quần áo mẹ mình mặc rộng hẹp ra sao, giặt cho mẹ mình manh quần tấm áo bao giờ chưa?
    Hãy tỉnh lại đi trước cơn lốc xoáy của đời bận rộn, mẹ không còn sống được bao lâu. Sao chẳng màng chăm sóc? Đến khi quá già yếu nằm một chỗ liệu lúc đó còn cảm nhận được món ngon ta dâng biếu.
    Người bận rộn ơi, mùa Vu Lan đến rồi. Dù bận rộn dếm đâu thì cũng nên biết mà trở về bên mẹ, làm những việc cần làm, thời gian không chờ đợi người bận rộn nữa đâu. Mẹ đã già lắm rồi, người bận rộn có biết hay không?
    Tôi thật đau khổ khi viết ra những dòng chữ này, lòng thẩn thờ tự hỏi lòng mình rằng: "Mùa Vu Lan này mẹ tôi mạnh khỏe, liệu mùa Vu Lan năm sau, mẹ còn sống mạnh khỏe bên tôi?"
    Ôi, thật nghẹn ngào hai tiếng Vu Lan!

    [​IMG]

    P/S: A. May quá, tôi đã nghĩ ra món quà dành tặng mẹ. Lòng thấy nhẹ nhõm. Ngày mai mẹ nhé, con sẽ tìm mua tặng mẹ món quà mẹ thích.
    Dù nghèo khó, dù giàu sang... ai đó cũng đừng quên mẹ.

    ______________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]
     
  9. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Kính Tặng MẸ...Người MẸ luôn Vĩ Đại trong lòng con...

    [​IMG]
    Thơ:​


    KÍNH DÂNG MẸ

    Rằm Tháng 7,Ngày VU LAN đã đến
    Con hân hoan theo từng bước đến Chùa-
    Khói nhang trầm hòa quyện tiếng " Nam Mô"
    Con quỳ trước Đấng THIÊNG LIÊNG cầu nguyện:
    "Con cầu cho MẸ hiền luôn mạnh khỏe,
    MẸ luôn vui và sống mãi với con"
    Cả một đời MẸ chung thủy sắt son
    một dạ thờ chồng - nuôi các con khôn lớn-
    Công Ơn MẸ như Trời cao Biển rộng
    Có gì con đem so sánh được đâu!!!
    Chăm lo con đến lúc MẸ bạc đầu
    con theo chồng -không gần bên MẸ nữa...
    Ngực áo con cài bông hồng đỏ thắm-
    HẠNH PHÚC con CÒN MẸ đó MẸ ơi!-
    Và đêm đêm con vẫn thắp đèn Trời
    Cầu mong MẸ sống trên đời mãi mãi...

    ________________________Hugolina (23/8/2010)
    (kỷ niệm mùa VU LAN 2010)​



    [​IMG]

    Ba Hugolina mất sau một tai nạn-lúc đó Hugolina còn rất nhỏ-chưa tròn 5 tuổi và còn đang học Mẫu giáo-Chuyện Ba mất-Hugolina lúc đó chưa sâu sắc được nổi mất mát to lớn của Đời mình-chỉ biết rằng từ ngày đó thì Hugolina không còn được gặp Ba mình nữa,không còn được ngồi trong lòng Ba để nghe Ba kể chuyện...mọi chuyện trong nhà giờ chỉ có Mẹ lo toan tất cả.Hugolina không quên được hình ảnh mấy mẹ con lủi thủi sau xe tang-Hugolina còn nhỏ anh hai phải cõng...Tối về trời mưa...không thấy Ba đâu-Hugolina khóc-rồi cả nhà ai cũng khóc...
    Từ ngày Ba Hugolina mất đi-Mẹ đã phải làm lụng vất vả-chắt chiu từng đồng để nuôi các con ăn học-Sáng sớm Mẹ đã chở hàng ra chợ bán-Trưa Mẹ vội vã trở về để lo cơm nước cho các con,giặt giũ quần áo,băm rau nấu cháo cho heo...và tối về còn kèm cho các con học.Mẹ vất vả cả ngày vậy mà có những đêm khuya giật mình thức giấc-Hugolina vẫn còn thấy Mẹ cặm cụi dưới ánh đèn khâu vá áo cho các con.
    Ba mất đi-Hugolina không hề thấy Mẹ mình khóc-nhưng có những đêm Hugolina bắt gặp Mẹ ngồi bất động trước bàn thờ Ba-Hugolina biết Mẹ mình đã cố nuốt nước mắt vào lòng vì không muốn cho các con buồn...Hugolina biết Mẹ mình rất Yêu Ba-Khi Ba mất Mẹ Hugolina còn rất trẻ, lại là một phụ nữ có nhan sắc-có nhiều Người đã theo đuổi Mẹ,Yêu thương Mẹ-nhưng Mẹ từ chối tất cả không Yêu ai-Những kỷ niệm của Ba để lại,những lá thư ,những bài thơ hồi Ba Mẹ quen nhau Mẹ còn giữ không mất lá nào...Hugolina biết Mẹ không Yêu ai vì không có Ai có thể Yêu Mẹ bằng Ba-Mẹ thường nhắc đến Ba với đôi mắt vẫn sáng ngời Hạnh Phúc...

    THƠ :

    LÒNG MẸ

    Kính tặng những người MẸ đã từng trong hoàn cảnh:
    "...Chồng gần không lấy -lấy chồng xa,
    Một mai cha yếu mẹ già,
    Bát cơm ,đôi đũa,tách trà...ai dâng???"...
    .................................................. .​

    "Chiều chiều chim vịt kêu chiều-
    Bâng khuâng nhớ Bạn-chín chiều ruột đau;
    Chiều chiều ra đứng ngỏ sau-
    Trông về quê Mẹ-ruột đau chín chiều..."

    Câu hát ấy những ngày con còn nhỏ
    con vẫn nghe Mẹ hát để ru con-
    câu hát ru như cả tấm lòng son-
    Nước mắt Mẹ lăn tròn theo câu hát.
    Mẹ theo chồng về làm dâu xứ lạ,
    Về thăm quê sao khó quá Mẹ ơi!
    Đường thì xa nên nhớ Ngoại ...ngậm ngùi
    con còn nhỏ-mẹ không về thăm được!!!
    ........................
    Ngày về quê Mẹ bâng khuâng từng bước-
    Con đường làng chẳng có chút đổi thay,
    hàng cau xanh tỏa bóng mát ngày ngày
    và Bà Ngoại- dáng gầy trong bóng nắng.
    Bà Ngoại mừng run run làn tóc trắng,
    cầm tay con ,vuốt má cháu còn thơ-
    Ngoại lăng xăng làm cá nấu cơm chiều-
    "Mẹ nhớ lắm món này con rất thích!!!"
    ..........................
    Ở nhà Ngoại ba ngày sao con thấy
    Mẹ thoáng buồn lên ánh mắt xa xăm
    "Vắng mẹ rồi-ba con có ...sao không?
    cơm nước có chu toàn -như có mẹ???
    Sao con ơi! phụ nữ mình dại thế,
    Ngoại gần bên mà sao nhớ Người Dưng?"

    Chim vịt kêu cho lòng Mẹ bâng khuâng,
    Thương người "BẠN"-đang phương trời trông ngóng!!!

    _______________________________Hugolina(24/8/2010)
    (kỷ Niệm mùa VU LAN 2010)​


    [​IMG]

    Hugolina biết-Để vượt qua mọi cám dỗ-giữ vẹn Thủy Chung với Ba và dành trọn vẹn Tình Yêu Thương cho con cái của mình-Không phải là 1 điều mà Ai cũng có thể làm được và Mẹ-Mẹ Hugolina đã Hy Sinh cả tuổi xuân,cả cuộc đời tần tảo sớm hôm lo cho các con ăn học-Dạy dỗ các con nên Người-Công lao ấy của Mẹ sánh như Trời Biển.
    Ba Hugolina mất sớm-là một điều thiệt thòi lớn cho anh Em Hugolina -Nhưng chắc trong cõi Vô Hình-Ba Hugolina hẳn rất hài lòng vì Mẹ đã thực hiện được điều mà Ba mong ước là nuôi các con của Ba khôn lớn và dạy dỗ các con của Ba thành Người có ích cho Xã Hội.
    Trong thơ của Hugolina luôn phảng phất hình ảnh của Mẹ-người phụ nữ hiền lành,cam chịu,son sắt,thủy chung...và hình ảnh của Ba mơ hồ...mong manh...không giữ được...Chung quanh Hugolina-trong nhạc-trong thơ... Hugolina đâu thấy Tình Yêu nào mà không có đau khổ,dở dang...còn Tình Yêu của Ba Mẹ Hugolina tuyệt vời như vậy mà cũng có được trọn vẹn đâu?-Nổi ám ảnh về mất mát,chia ly đã làm Hugolina không còn nhìn thấy Tình Yêu qua lăng kính màu hồng...mình rất sợ...​

    THƠ :​

    (Hugolina thay lời Mẹ gửi đến Ba ...)​


    .
    ..Người ta nói với em"Chết đi là đã hết"
    Có còn chăng trong tâm tưởng mà thôi-
    Người ta khi đã nhắm mắt lìa đời
    thì cát bụi trở về cùng cát bụi-

    Có phải thế không Anh ?Chỉ mình Anh biết được
    khi chết đi là Hết hay Còn,
    Là tình Anh còn mãi vấn vương
    Hay tất cả - đã chìm trong Quên lãng!!!

    Nhưng nếu chết đi là - hết thật,
    Thì Anh ơi !em buồn biết bao nhiêu...
    em nghĩ đến Anh mỗi tối mỗi chiều-
    không lẽ chỉ có mình em-hiểu được???
    Còn như -có thế giới thứ ba - Anh nhỉ?
    Thì có bao giờ Anh đã quên em???
    Quên tình yêu,hò hẹn của đôi mình???
    Vui hạnh phúc yêu đương - cùng người khác???
    Chung quanh có biết bao người đẹp,
    cũng dễ thương,Yêu Anh cũng như em-
    Em chỉ gặp Anh- trong giấc mộng mỗi đêm-
    Người ta gần gũi bên Anh mỗi chiều,mỗi sáng...
    ...................
    Nếu như vậy...em sẽ buồn-em sẽ khóc.
    Sẽ ghét Anh ...chẳng nói tới Anh đâu,
    (em chắc sẽ héo rũ đi - như một cánh hoa sầu!)
    Em sẽ giận -Không thèm Yêu Anh nữa!!!
    -Đừng bao giờ Anh là người phản bội
    -Đừng bao giờ Anh nói hết Yêu em
    -Đừng bao giờ Anh là kẻ Bạc Tình
    (Anh nên nhớ là em...Ghen lắm đấy!!!)
    Trái tim Anh đến bao giờ cũng thế-
    Phải của Em và chỉ của Em thôi!!!
    ............
    NHưng Anh ơi!không thể nào em biết...
    "Chết" là "Còn" hay đã"Hết" Anh ơi!!!
    Sao em cứ bâng khuâng-Anh hãy trả lời-
    Vì chỉ có Anh là Trả Lời ĐÚNG NHẤT!!!

    ___________________________Hugolina(25/8/2010)

    [​IMG]
     
  10. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=lRb8CR-pzak&feature=related[/YOUTUBE]

    Mẹ Tôi - Như Quỳnh
    [​IMG]
     
  11. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=Gx0eV7g8R-E&feature=related[/YOUTUBE]

    Lòng mẹ - Như Quỳnh & Tường Nguyên

    [​IMG]
     
  12. xích lô

    xích lô Thần Tài

    Ngày Vu Lan nhớ mẹ !

    Rằm tháng bảy còn có tên Tết Trung Nguyên - Xá tội vong nhân. Theo sách Phật, ngày này các vong nhân không nơi nương tựa, không còn ai thân thích trên cõi trần gian để thờ phụng hoặc những linh hồn vì một oan khiên nào đó phải vật vờ, sẽ được đại xá. Khi còn ở quê, con thấy mẹ và nhiều người trong làng thường làm lễ cúng chúng sinh, bày ra rất nhiều đồ ăn cho các linh hồn đó.

    Mẹ lại lý giải vì sao gọi là tháng ngâu, mẹ kể con biết chuyện Ngưu Lang - Chức Nữ, mải yêu nhau nên chểnh mảng việc nhà Trời, bị Trời giận, trừng phạt không cho sống cùng, may có đàn quạ tốt bụng thương tình nối đuôi nhau kết thành chiếc cầu Ô Thước bắc qua sông Ngân Hà, một năm được gặp nhau một lần vào tháng bảy để rồi cứ tháng đó hạ giới cũng khóc cùng họ, thành mưa ngâu. Do câu “Mùng bảy Ngâu ra, mùng ba Ngâu vào” nên mọi người tránh làm những việc hệ trọng vào tháng bảy, đặc biệt là hai ngày ấy…

    Cũng là sách nhà Phật đã kể về Mục Kiều Liên, đệ tử của Phật môn, một hôm qua thiên nhãn thấy mẹ mình là bà Thanh Đề vì khi còn sống mắc lỗi nên lúc chết bị đầy đoạ, khổ cực bên bầy quỷ đói, ông mang cho mẹ bát cơm thì lập tức bị biến thành than, lòng quá xót xa bèn xin với đức Phật ra tay cứu giúp. Phật nói phải lập lễ đàn, có nhiều người cùng cầu nguyện cho thì mới linh ứng... Vậy là nhờ tấm lòng hiếu thảo hết lòng với mẹ mà mẹ Mục Liên đã thoát khỏi bầy quỷ đói. Câu chuyện trên có giá trị cao bởi mang ý nghĩa giáo dục con người ta phải sống tốt, hiếu đễ và vẹn tròn đạo nghĩa với đấng sinh thành.

    [​IMG]
    Ngày Vu Lan nhớ mẹ.

    Qua nhiều tích truyện, mẹ lại bâng khuâng kể về những ngày xưa, về quê nhà và bà ngoại. Ông mất sớm, mình bà nuôi dạy hai con gái trưởng thành. Mẹ và bác cả đều thoát ly công tác, rồi lấy chồng xa. Làm sao bỗng chốc rũ bỏ tất cả để về phụng dưỡng mẹ sớm hôm. Xin đón bà về ở cùng, bà nhất quyết không rời bỏ nơi chôn rau cắt rốn. Vậy là mẹ chỉ có thể mỗi dịp hè, tết lại cho các con về thăm.

    Với ký ức của một đứa trẻ, con chỉ nhớ bà hiền lắm, chưa một lần bà mắng mỏ các cháu, dù con tham ăn làm đổ hết lọ nước sấu bà ngâm, dù con nghịch, quăng cái ghế gỗ làm vỡ chiếc tủ kính của bà… Và con vẫn luôn miệng thắc mắc hỏi: “Bà già thế rồi còn suốt ngày đi chợ làm gì cho mệt”, ra là bà chịu khó nhặt nhạnh kiếm sống, không phải phiền đến các con. Thậm chí bà chắt chiu để dành được cho cháu gái hai chỉ vàng làm của hồi môn sau này đi lấy chồng, dù khi đó con mới tám tuổi…

    Chẳng bao lâu bà mất. Mẹ khóc và buồn rất lâu. Có những đêm thảng thốt vùng dậy người ướt đầm mồ hôi, gọi bà... Dịp đó cũng vào tháng Ngâu, mưa liên tục, ngày qua ngày không ngớt. Và đến giờ mẹ vẫn mang trong lòng một niềm day dứt, mẹ tiếc vì đã chẳng dành thời gian ở cạnh bà nhiều hơn, dòng đời cứ miên man, vô tình xô đẩy hết việc nọ đến việc kia, theo quy luật “nước mắt chảy xuôi”, mải lo cho con cái, gia đình, khiến mẹ trở nên vô tâm, ít nhớ, ít về thăm quê hẳn. Để đến lúc tỉnh ra thì trên đầu đã chít dải khăn tang lạnh lùng.

    Mẹ còn kể nhiều nữa, mẹ dạy bảo con bao điều hay lẽ phải. Nên biết quý trọng hạnh phúc khi nó đang trong tầm tay mình. Con may mắn hơn mẹ vì con còn mẹ, ngày Vu Lan tới con sẽ hạnh phúc và tự hào được mang trên ngực bông hoa cài áo màu hồng. Con ngộ ra, rồi biết mình cần và nên làm gì lúc này.

    Con đã sắp xếp công việc và sẽ nghỉ phép vài ngày về thăm nhà, con sẽ cùng mẹ sắp đồ cúng như mọi năm. Nấu thật nhiều cháo lá đa, múc vào các bát con, mang ra trước hiên nhà và cúng. Rằm tháng bảy đến. Lễ Vu Lan về. Ngưu Lang gặp Chức Nữ. Vong nhân được xá tội. Còn con sẽ được ngồi cùng mẹ ôn lại những chuyện đã qua, bao kỷ niệm đẹp và chắc chắn nhờ đó con luôn biết nhớ và khắc ghi công ơn mẹ cha.

    Mẹ ơi con đã về!
     
    hoang phi, Ngư Nhi, hugolina and 6 others like this.
  13. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Tuổi Thơ Ơi!!!



    TẾT TRUNG THU...

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
  14. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Tết Trung Thu...

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited: Sep 30, 2012
  15. đêlànhà đềlàcuộcsống

    đêlànhà đềlàcuộcsống Thần Tài Perennial member

    5 TRIỆU, 2 BỘ ĐỒ ĐƯỢC MUA BẰNG MẠNG SỐNG CỦA MẸ !

    Mẹ à, ( giọng nó đong đỏng ), bạn con toàn mặc đồ hàng hiệu không đấy, 1 cái quần của nó đôi khi bằng cả chiếc xe máy con đang đi … Con xin mẹ đấy, cho con tiền mua vài bộ đồ đi ... tết đến nơi rồi, mà mẹ xem con xấu xí, quê mùa chưa nè…

    _ Nhưng trong tủ con còn vài bộ, vẫn còn mới lắm mà ...

    _ Trời, mẹ nói mấy bộ đó hả, toàn hàng đổ đống, vài chục ngàn 1 cái, tại mẹ mua cho con thôi, chứ không đời nào con mua…

    _ Nhưng làm sao mà mẹ có 5 triệu cho con bây giờ … nhà mình nghèo quá mà ... con xem, tết sắp đến rồi, mà nhà mình có sắm sữa được gì đâu, nay con lại xin thêm 1 khoản tiền lớn như vây …

    _ Mẹ ơi, cái nhà mình có vác ra đường được không, còn cái mặt con này, con phải gặp lũ bạn hằng ngày đấy, mặc đồ như con, quê chết đi được …

    _ Nhưng … mẹ… thật sự không có tiền !!!

    _ Con không biết, nếu mẹ không cho, thì con bỏ nhà đi, tự con đi kiếm lấy vậy, con cũng chán ở trong căn nhà mục nát này lắm rồi ….

    _ Mẹ ... thôi được rồi, con cho mẹ 1 tuần có được không ?

    _ Vậy thì 1 tuần vậy … hừ

    Nó bỏ đi , mẹ nó ngồi thở dài sau cuộc nói chuyện, những vết nhăn trên trán nay lại hiện rõ hơn, bà ngoái nhìn lên bàn thờ, nơi có tấm hình chồng mình vẩn đang dõi mắt theo bà, bà khóc, bà trách sao ông đi quá sớm, để lại bà với những lo toan, bà trách ông sao không ở lại cùng bà để san sẻ những buồn vui, giờ đây cái gánh nặng trên vai bà lại được tăng lên, thằng con trai đang tuổi lớn lại không muốn thua sút bạn bè, bà phải làm sao khi trong nhà không có cả 1 đôi đủa lành lặn, cái nghèo nó đeo đuổi bà bao năm nay giờ vẫn chưa buông tha … Bà lặng lẽ cúi mặt … nước mắt chảy dài ….

    Vóc dáng bà nhỏ nhắn, lom khom để rửa từng cái bát cho nhà hàng, bà làm liên tục, không 1 phút ngơi nghĩ, bà chỉ biết càng làm nhiều, thì sẽ có thật nhiều tiền, bà nhận thêm phần việc đan những chiếc giỏ len của cô bạn hàng xóm, để kiếm thêm vài đồng vào buổi tối bà ít ăn hơn, bà chỉ biết làm và làm, có lẽ cái giây phút mà bà rời khỏi những công việc chính là khoảnh khắc đi hâm nóng đồ ăn cho đứa con trai của mình, bà lo cho nó từng miếng cơm, sợ thức ăn không đủ nóng sẽ làm nó khó nuốt, sợ cái bổn phận làm mẹ chưa tròn với con, bà lo lắng nhiều điều , việc nó đi sớm về trễ cũng làm bà đau đáu, mắt bà càng ngày càng sâu húp , tưởng chừng như không thể nhìn thấy được đôi mắt luôn u buồn ấy nữa …..

    _ Lại là trứng à, hôm qua trứng luộc , hôm nay trứng chiêu, hôm qua canh bí thì nay canh bầu ... mẹ à ... mẹ có hâm nóng mấy món này bao nhiêu lần đi chăng nữa thì con cũng chẵng thể nào nuốt trôi, sao mẹ dè xẽn thế, mẹ xài thoáng hơn 1 chút nữa có được không …???

    _ Mẹ … mẹ …

    _ Ngày mai con không thấy món trứng nào nữa đâu, con nói thế mẹ hiểu rồi chứ !

    Với bà, nó còn hơn cả 1 đứa con, dường như nó là 1 trách nhiệm, 1 bổn phận mà bà phải luôn hoàn thành, bà biết làm thế thì nó sẽ càng hư, sẽ càng ngổ ngáo, nhưng vì quá thương con, bà đành cam chịu ... Lời ra tiếng vào, người ta nói bà nhu nhược, ngu ngốc, nhưng nào có ai biết được tấm lòng của 1 người mẹ là cao cả thế nào …

    _ Xem như mẹ cũng còn thương con, hôm nay có cả thịt và canh rau, khá hơn hôm qua … nhưng sao canh ít vậy …

    _ À … hồi nãy mẹ đói … mẹ ăn trước 1 phần rồi, đó là phần của con …

    Để ngoài tai những lời bà đang giải thích nó cho miếng thịt vào miệng và nhai ngấu nghiến, bà nhìn nó ăn, mà nước mắt bà trào, bà quay mặt đi, lặng lẽ, không 1 tiếng động, bà lại tiếp tục trở lại với công việc của mình, đôi bàn tay nhám nhụi ấy giờ lại chi chit thêm những lỗ nhỏ do những vết kim đâm vào, mổi lần như thế bà chỉ khẽ giật mình, rồi cho ngón tay vào miệng mà ngậm, bà sợ cái đau làm bà la toáng lên, làm cho nó thức giấc, những giây phút ấy, bà ngồi đối mặt với chiếc đèn dầu le lói, nhìn chiếc bóng chảy dài của mình in trên tường, bà trò chuyện, bà trò chuyện cùng chiếc bóng ấy bằng những dòng suy nghĩ, bằng những cái run ở bờ môi, bằng những giọt nước mắt căng tràn …

    Bà trách cho thận phận mình quá nghèo, không thể lo cho đứa con trai yêu giấu được những bữa no trọn vẹn, bà trách sao mình vô dụng không thể cho con mình 1 chiếc áo đủ ấm, những lúc ấy, chỉ có bà và bà, cô độc, bà không biết chia sẻ cùng ai, rồi bà sợ những cơn gió đầu xuân thổi qua làm nó run lạnh, bà sợ những cơn mưa rào làm nó thức giấc bởi những lỗ hổng trên mái nhà, và bà sợ, sợ 1 ngày nó sẽ bỏ bà ra đi, sợ cái cảnh không còn nhìn được gương mặt thương yêu đó nữa, bà bấu chặt lòng ngực, mà khóc…

    _ Mẹ làm gì thế sao chưa ngủ …?

    Giọng nó bất chợt vang, trong đêm!!!

    _ À ... mẹ ?!

    _ Mẹ ăn cơm à ?

    _ À, mẹ làm nhiều quá nên mẹ đói …

    _ Trời ạ, nhà đã ngheo, mà mẹ ăn, 3 lần thế này gạo nào mà chịu nổi ?

    _ Mẹ chỉ ăn phần cơm thừa ở nhà hàng lại thôi, con yên tâm đi …

    _ Mà mẹ ăn với gì thế này, không thấy đồ ăn, chỉ thấy mỗi 1 bát nước thế này …?

    _ À, tại mẹ đói quá, nhờ chén nước lọc này thay canh, để dể nuốt đó mà … con đi ngủ đi, mẹ ăn sắp xong rồi …

    _ Nuớc lọc cơ đấy, mẹ sang thật !

    Càng gần tới ngày hẹn với nó, bà càng căng sức ra, bà cố gắng giương đôi mắt yếu ớt của mình lên để chống lại cái mệt mỏi, bà cố gắng làm cho xong hết cái giỏ này tới cái giỏ khác, cứ thế cho đến khi gà gáy bà mới chợp mắt đuợc 1 lúc thì bà lại phải dậy đi làm. Cái mệt mỏi của ngày hôm qua lại được cộng dồn vào ngày hôm nay, bà cố gắng quên đi tất cả, đôi lần bà quá yế , chỉ biết há thật to họng ra lấy sức …

    _ Hôm nay là đúng 1 tuần rồi đấy, mẹ có tiền cho con chưa …

    _ Mẹ có rồi, nhưng con phải xài cho thật đúng …

    _ Mẹ lôi thôi qúa , mà mẹ cũng hay thật, 1 tuần đã tìm được 5 triệu …

    _ Đó là số tiền mẹ giành dùm cho tết này, và số tiền những ngày qua mẹ làm có được, chỉ mong con biết quý trọng nó…

    _ Thôi, thôi, mẹ đừng giáo huấn nữa, tìên của con đâu !

    _ Đây, con cầm lấy !!( tay bà dè dặt )

    _ Sao toàn bạc lẻ thế này ? mà thôi cũng được rồi, con đi đây !

    Bà đổ quỵ, khi nó chưa bước ra khỏi nhà …

    _ Này mẹ sao thế, không lẽ mẹ không muốn cho tiền con, mà phải giả bệnh thế à, vậy thì mẹ giữ lấy lại đi, con không cần nữa.

    _ À ... không ( bà nói giọng run run ), mẹ đau bụng xíu thôi, lát nữa là nó hết à, không sao đâu, con yên tâm ( tay bà ghì chặt bụng, miệng bấm thật chặt vào môi.)

    Nó quay đi với số tiền trên tay

    _ Mẹ à, số tiền này con chỉ mua được 2 bộ đồ thôi đấy, mẹ lo mà kiếm thêm cho con 1 ít …

    Không có tiếng bà phàn nàn như mọi ngày, im phăng phắt …

    _ Mẹ à con đói rồi, mẹ dọn cơm con ăn đi !

    Vẫn thế ... vẩn im lặng …

    _ Mẹ ... mẹ sao thế này

    Nó la toáng khi thấy bà nằm dưới nền nhà, đôi bờ môi tím tái, khuôn mặt trắng bệt, cái lành lạnh đang dần toát ra khỏi con người bà, nó thất thần, bế sốc bà dậy chạy vội vào bệnh viện …

    _ Cậu có bao giờ thấy muỗi trong bao tử chưa ?

    Lời bác sĩ hỏi nó !

    _ Ý ông là sao, tôi không hiểu!!?

    _ Tôi tìm được trong bụng mẹ cậu, 1 hỗn hợp gồm cơm khô và nước mưa, kèm theo đó là rất nhiều muỗi, có lẽ bà ăn cơm khô trong suốt 1 thời gian dài làm loét bao tử, còn vũng nước mưa kia có lẽ bà muốn để nuốt trôi hơn, nhưng vô tình làm nhiễm trùng đoạn bao tử bị loét …

    Nó đổ gục …

    _ Tôi thắc mắc, tại sao bà không dùng nước sạch mà lại dung nước mưa cùng cơm ???

    _ Ông nhìều chuyện quá, tôi muốn biết mẹ tôi thế nào rồi !?

    Nó túm cổ áo ông bác sĩ.

    _ Rất tiếc, nếu mẹ cậu được đưa vào đây sớm hơn, hoặc bà đủ sức khoẻ để chống lại cơn đau đó thì mọi chuyện đã khác … chúng tôi xin lỗi …

    Nó chết lặng, ông bác sĩ rời đi như mang theo những thứ quý báu nhất trần đời của nó, nó chỉ biết lặng im cho những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi, những giọt nước mắt vô vị, giờ thì nó đã hiểu, bà nấu ít phần canh là để dành thêm ít tiền cho nó, bà phải ăn cơm thừa của nhà hàng cũng vì nó, và cả bát nước mưa kia nữa …

    Sao nó không nhận ra sớm hơn, sao nó không quay lại đỡ bà khi bà gục ngã, sao nó lại bỏ đi để giờ đây khi nó quay về thì bà đã ra đi mãi mãi, sao nó không nhận ra rằng bà đã yếu đi từng ngày vì nó … Bật khóc trong im lặng, nó ôm chặt bộ quần áo nó vừa mới mua, bộ quần áo mua bằng chính cả mạng sống … Của bà !!!

    Có lẽ câu chuyện này không làm bạn khóc, nhưng nó sẽ làm bạn im lặng, có bao giờ các bạn tự thỏa mãn với cuộc sống thực tại của mình hay các bạn vẫn đang lơ lửng về 1 vùng trời nào khác, có bao giờ các bạn nhìn về phía ba mẹ mình và thầm nói "con biết ơn ba mẹ", có bao giờ bạn thử nhắm mắt và nghĩ ba mẹ mình là những người hoàn hảo nhất thế gian … Và ...



    Đọc mà muốn đập cái máy tính,cũng may là không phải máy tính của mình,đúng là tình mẹ không tả hết được.
     
  16. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member



    [​IMG]

    16/6

    [​IMG]

    [​IMG]

    " Cha yêu ơi con nhớ không quên ngày đó Khi con thơ khôn lớn bên cha từng ngày. Giờ còn đâu nữa ngọt ngào thơ ấu. Con không quên năm tháng bao la tình cha dang đôi tay ôm ấp con thơ vào lòng.
    Người là ánh sáng rọi đường con bước - Cha ơi mãi mãi con không quên tình cha - Cha là niềm tự hào của con, là sức mạnh giúp con nhìn thấy tương lai tươi sáng.
    Con yêu Cha rất nhiều"​


    [​IMG]

    PAPA - Hồng Nhung
     
  17. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Kính Tặng MẸ...Người MẸ luôn Vĩ Đại trong lòng con...

    [​IMG]

    Bông Hồng ĐỎ tặng cho những AI CÒN MẸ

    Ai còn MẸ xin đừng làm MẸ khóc
    Đừng để BUỒN vương mắt MẸ nghe không...


    [​IMG]

    [​IMG]

    Tình Mẹ - Mỹ Tâm
     
  18. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    ...Mẹ đừng mãi ra đi cho con mồ côi...Mẹ Yêu!

    [​IMG]

    ...Và Bông Hồng TRẮNG xin cài lên áo AI...mà MẸ đã KHÔNG CÒN!!!

    [​IMG]

    Mẹ Yêu - 3 Con Mèo
     
    Nh Khoa, Lâm Vân, phongba and 3 others like this.
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Con luôn YÊU KÍNH CHA MẸ nhất trên đời!

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Nhật kí của mẹ - Hiền Thục
     
  20. ba nha

    ba nha Thần Tài Perennial member

    Mùa báo hiếu . . . .
    image.jpg