Con yêu MẸ !!!

Discussion in 'Cà Phê - Trà Đá' started by tieulyphidao, Apr 10, 2012.

  1. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    LỜI MẸ NHẮN NHỦ​


    [​IMG]



    Nếu có bao giờ con Yêu Mẹ
    Hãy Yêu đi khi Mẹ còn đây
    Còn biết được những dòng tình cảm
    Ngọt ngào-êm dịu lẫn nồng say

    Hãy Yêu đi khi Mẹ còn biết
    Đừng chờ đến lúc Mẹ ra đi
    Ghi lời Yêu Quý lên bia đá
    Mỹ từ lên phiến đá vô tri

    Hãy nói lên điều con muốn nói
    Đừng chờ đến lúc Mẹ ngủ say
    - Một giấc ngủ không bao giờ dậy-
    ngàn năm ngăn cách chẳng ngày mai

    Đó là chia ly là tử biệt
    chẳng bao giờ nghe được tiếng con
    Nếu Yêu Mẹ dù là một chút
    Hãy nói đi khi Mẹ sống còn

    Nói đi con lời nào Yêu Dấu
    Cả tấm lòng hiếu thảo của con
    Để Mẹ nâng niu như Bảo Vật
    Cho TÌNH MẪU TỬ thắm như son...

    ____________________________Sưu Tầm


    [​IMG]
     
  2. Hoài Niệm

    Hoài Niệm Thần Tài

    CON YÊU MẸ
    Tản văn của Phùng Hải Yến
    [​IMG]
    Con vẫn chưa bao giờ (kể cả những lúc choàng vai mẹ thỏ thẻ những lời âu yếm) thốt lên ba tiếng mà tận sâu trong tiềm thức của mình, con luôn ghi khắc.
    Con nói con yêu mẹ khi những buổi trưa hè ngày con còn bé tí vẫn hay lén theo lũ bạn dưới cái nắng chói chang để tìm cỏ gà hay trèo cây hái phượng, mẹ không đánh mắng nhưng ánh mắt lo âu hằn in trên gương mặt mẹ mỗi đêm trông con bị ốm, rồi sốt mê man. Khoảnh khắc đó con thấy mình có lỗi với mẹ hiền.
    Con nói con yêu mẹ, trong khi lũ bạn con hè nào cũng chạy nhảy tung tăng tối ngày còn con lúc nào cũng ngồi nhà chờ cha mẹ đi làm về, y hệt như lời tụi nó bảo là cấm cung vậy. Cho đến khi mẹ nói với cha mỗi kỳ nghỉ gia đình mình sẽ cùng đi đến một nơi nào đó để thư giãn. Con chợt thấy rằng ở trong mái nhà của chúng ta đã là quá ổn.
    Con nói con yêu mẹ khi vô tình đọc được dòng nhật ký mẹ viết ngày con còn nhỏ. Nỗi nhớ nhung vô bờ vì phải xa con khiến cho con xúc động đến nghẹn ngào, đã bao lần con thầm trách vì ngay từ khi con còn bé xíu mẹ đã vội vàng đi học để con phải ở nhà một mình với bố... Dòng chữ như thấm tan vào những giọt nước mắt mặn chát, dâng trào trong con nỗi ân hận về những suy nghĩ ngốc nghếch kia.
    Con nói con yêu mẹ vì trong lớp con đã cố gắng học thuộc bài mây và sóng của TAGOR bài thơ mà ngày học lớp 6 con đã nói với mẹ bài thơ nào ông tác giả viết để tặng riêng mẹ con mình í). Để khi về đến nhà lại rủ mẹ cùng lòng như vậy, thế nên buổi tan học nào con cũng muốn mau chóng về đến nhà chứ không la cà ngoài phố hay rẽ vào đâu đó theo lời rủ rê của bè bạn. Vì con biết mẹ vẫn đang ở nhà chờ cha và con bên những bữa cơm đầm ấm và hạnh phúc.
    Con nói con yêu mẹ mỗi khi đi học về, ngước mắt lên nhà lại thấy lung linh một màu hoa vàng rực như nắng. Loài hoa bất tử và cái biển mà mẹ đã tỉ mẩn khắc ghi hai tiếng CON YÊU khiến con vô cùng kinh ngạc. Mẹ đã nâng niu các loài hoa ấy trong những chuyến bay từ Nam ra, chỉ vì một câu nói thích sau khi con đọc câu chuyện cổ về các loài hoa...
    Con nói con yêu mẹ vì cho đến tận bây giờ, con mới thực lòng hiểu rõ những ý nghĩa ẩn sâu trong cái tên mẹ đặt cho con thông qua một bài thơ. Bài thơ con đã thuộc từ năm học lớp 2 nhưng đến giờ con mới thực sự thuộc nó trong chính tâm khảm của mình. cũng giống như bài chiếc nôi của cha vậy, làm sao có thể quên những tình cảm ấm áp đầy gắn bó này?
    Con nói con yêu mẹ khi con đi thi cuộc thi nét đẹp đội viên lần đầu tiên. Mẹ chăm chút, mẹ lo lắng, mẹ hồi hộp như chính mẹ phải tham dự chú không phaỉ con nhóc lớp 6 kia. Khi nhận giải thưởng, nhìn về hàng ghế khán giả, ánh mắt động viên xen lẫn tự hào của mẹ đã khiến con nghĩ rằng đó chính là giải thưởng cao nhất. Để mai này dù có nhận những giải khác, không có mẹ nơi hàng ghế đó nữa nhưng lúc nào hình ảnh ấy cũng theo con như chính sự vĩnh hằng của nó trong trái tim con vậy...
    Con nói con yêu mẹ mỗi khi con kêu ca, phàn nàn về những cô giáo dạy văn cấp 2. Mẹ đã phải ân cần chỉ dạy lại cho con toàn bộ phần kiến thức. Con đã từng ghen tị khi nghe các anh chị cấp 3 nói rằng mẹ giảng văn rất hay, con ghen tị vì không được học một tiết nào của mẹ mà quên mất rằng đã bao lần mẹ giải nghĩa cho con một từ khó, hay là hướng dẫn cho con một cách hiểu khác về một thi phẩm hay. Chẳng phải cha đã từng nói nhà mình có một cuốn từ điển sống đó sao???
    Con nói con yêu mẹ khi căn bệnh cao huyết áp và cả cái bệnh liệt dây thanh thi thoảng vẫn hành hạ mẹ. Con ghét những căn bệnh làm mẹ đau bởi lúc ấy nhà mình ngưng bặt cả tiếng nói cười. Song ngay cả khi ấy mẹ vẫn cố gắng nhắc cha, dù lời nhắc đó thật khó khăn và đầy mệt mỏi: mai con thi vòng tỉnh đấy, anh ạ!
    Con nói con yêu mẹ khi tình cờ đọc được một câu danh ngôn như thế này: cuộc đời là một chiếc chăn hẹp, nếu có người kéo nó về phía mình thì sẽ có người phải chịu lạnh. Mẹ đã chăm lo cho con, cho anh, cho cha quá nhiều rồi! Có bao giờ do vô ý mà chúng con khiến mẹ phải chịu lạnh không? Khi nụ cười hạnh phúc luôn rạng ngời trên môi mẹ. Con đã tìm thấy quà tặng cuộc đời ngay từ chính nụ cười - niềm tin đó.
    Con nói con yêu mẹ khi con biết những hy sinh lớn lao của mẹ khi quyết định theo cha đến một chân trời xa lắc thế này. Con nhớ lần các dì đến nhà ta trong một mùa hè, trước lúc lên xe dì hằng đã ôm chầm lấy con mà khóc: Dì thương mẹ con quá! ở nơi xa xôi thế này, các con phải nghe lời mẹ nghe chưa? Con nhớ những trăn trở, âu lo hiện hữa trong mẹ mỗi khi dì hà điện ra là do trời trở gió mà ngoại lại ốm. Bà vẫn nói mẹ là đứa con tình cảm nhất mà lại phải ở xa bà quá còn gì?
    Con nói con yêu mẹ vì con biết mẹ đã hy sinh nhiều hơn thế nữa. Những giảng viên bạn của mẹ khi con đi thi đại học đã nói rất nhiều về cô thủ khoa 12 tỉnh ngày nào để con biết thêm rằng: hạnh phúc nghĩa là phải đánh đổi một điều gì đó quý giá tương tự. Con biết chỉ một lời nói của cha con: vì anh em đã bỏ tất cả, anh cũng sẽ vì em mà làm tất cả cho gia đình nhỏ bé này - như vậy - đối với mẹ - đã là tròn vẹn, viên mãn lắm rồi!
    Con nói con yêu mẹ - trước khi bước vào vòng thi quan trọng nhất đối với con ngày học 12, mẹ nói với con rằng giải thưởng không quan trọng, chỉ cần con bước vào phòng thi này - với mẹ - đã là cả niềm tự hào lớn lao. Và rồi con biết dù mai sau có thế nào đi chăng nữa con không thể quên những lời khuyên nhủ quá đỗi chân tình như vậy.
    Con nói con yêu mẹ khi con buồn phiền vì sự học ngoài trường phổ thông qúa đỗi bất công và con mất đi niềm tin, con âu lo vì cuộc sống của người lớn quá đỗi phức tạp chứ không an lành, vô tư như thủa còn thơ ấu. Mẹ đã dạy con điều gì? Thay vì học để lấy thành tích con - hãy - học - cho - mình và thế là đủ. Kiến thức quyết định thành công đôi khi không phải vì điểm số. Con đã dứng dậy từ những lời khuyên ý nghĩa đó mẹ à!
    Con nói con yêu mẹ khi mẹ lắng nghe những lời con tâm sự, về những cảm xúc vu vơ hay những mẩu chuyện bâng quơ song với con nó lại là chuyện lớn. Câu hỏi : mẹ bảo con phải làm sao bây giờ? Luôn đi kèm với cái người đáng ghét cứ làm con giận hờn. Mẹ thủ thỉ dịu dàng trước những tình huống ngốc nghếch con đặt ra. Nhưng lúc nào mẹ cũng là người nói câu cuối cùng: đi học tiếp đi nhóc! Mẹ không muốn con khoái bay vù vù lên không trung mà không ổn định tư tưởng học hành đâu đấy! Con biết, vì mẹ yêu con nên mới có thêm câu nói đó mà.
    Con nói con yêu mẹ khi tất cả những đứa bạn đều nói con có một người mẹ tinh tế đến tuyệt vời. Con nói con yêu mẹ vì cuộc sống của con luôn được chở che trong tình thương bao la, hiền hoà từ mẹ.
    Con nói con yêu mẹ đơn giản chỉ vì mẹ đỡ lời cho con với cha sau câu nói: vừa ăn vừa đọc là phản khoa học. Mẹ đã bênh vực con thế nào ấy nhỉ? ngày xưa em cũng thế, anh có mắng em đâu. Nhưng khi chỉ có hai mẹ con, mẹ lại ân cần nói nhỏ: đọc thì đọc mà con phải chú ý đấy nhé! mẹ không muốn con chủ quan vậy đâu, nó sẽ bị ảnh hưởng ở tương lai đấy!
    Và dù có trăm ngàn chuyện bé xíu xìu xiu giữa con và mẹ, trong những lúc đó con đều thảng thốt nói con yêu mẹ. Tiếng vọng từ trái tim sẽ chỉ đập trở lại khi nó đi ra từ trái tim. Phải vậy không mẹ?
    Ngàn lần, ngàn lần con nói YÊU MẸ - giống như con biết dù mẹ không nhấn phím CAPSLOCK thì ngay giữa trái tim mẹ cũng có hình bóng cánh chim nhỏ bé này - bởi nó đã được viết hoa quá đậm và sắc nét.
    Con là một con bé cứng rắn và có bề ngoài lạnh lùng, quyết đoán giống cha những trong sâu thẳm tâm hồn lại đa sầu đa cảm và yếu đuối giống mẹ. Con không muốn khác đi, sẽ mãi không khác đi vì con yêu những gì mình đang sở hữu, cũng như tình yêu không nói thành lời của con với cha mẹ vậy.
    Mai này cũng sẽ như thế! Con yêu một câu thơ của Xuân Quỳnh vì nó nói về tâm trạng của một người con luôn hướng về nguồn cội. Dù rằng nếu câu thơ ấy đặt vào hoàn cảnh của con và mẹ sẽ phải đổi một chút về vị trí địa lý.

    "Mai con về với biển, với mẹ thôi!
    Con không thể làm phù du cánh mỏng.
    Và gió hỡi! Thổi bùng lên khát vọng
    Núi sẽ thấp dần, mặt trời mọc... Mẹ ơi!”


    [​IMG]
     
  3. blackcat

    blackcat Thần Tài

    " Con yêu mẹ" ...nghe thật đơn giản nhưng sao thật khó nói quá...
    Mẹ đã giành cả đời để chăm sóc, che chở, nuôi con và chị hai khôn lớn. Từ nhỏ ba như 1 người xa lạ với con, con chỉ nhớ rằng cứ vài tháng ba về 1 lần, nạt nụa mẹ con mình, xua con đi mỗi khi con quấn quýt lại kể chuyện cho ba nghe...
    Ba có người đàn bà khác - con nghe hàng xóm nói vậy, ba mẹ cãi nhau nhiều hơn, ba cũng xa nhà nhiều hơn nữa...Rồi ba mẹ ly dị, con nghe từ miệng chị hai, con nghĩ đơn giản lắm : ừ thì ly dị là ko sống chung với nhau nữa thôi, con đâu có biết rằng mẹ đang gánh chịu nỗi đau gì và gánh nặng gì đè lên vai mẹ.
    Rồi một ngày trời mưa thật to, chị em con được gởi xuống ông bà nội 1 tuần, con chờ mãi mà ko thấy mẹ đón. Chập sau con nghe chị hai nói răng chị hai nghe lén ông bà nội nói chuyện với nhau rằng mẹ bị tai nạn đang nằm trong BV, khi nghe tin đó con còn nhảy lên đánh, la chị hai vì " ai cho chị hai nói tầm bậy", đến lúc ba dắt chị em con vô bv, con ko tin vào mắt mình nữa...ai đang nằm ở kia, mặt mũi sưng húp, đầu băng toàn khăn trắng...Con khóc ầm lên " ko phải mẹ mà, mẹ đâu có xấu như vậy.." Đến lúc nhìn thấy bộ đồ màu xanh mẹ hay mặc ở nhà thì con mới nhận ra...Lúc đó con sợ lắm mẹ à, con mới 5 tuổi thôi, con sợ sẽ ko bao giờ được gặp lại mẹ nữa.

    Thời gian sau mẹ bình phục dần, cũng là lúc gánh nặng cơm áo gạo tiền đè lên vai mẹ, lúc ly hôn tòa xử ba trợ cấp cho 2 chị em 1 tháng 200k, mẹ nằm viện lâu bị giảm biên chế, hàng ngày mẹ phải nuôi heo, làm đậu hũ, tối đến mẹ con đèo nhau đi bán hột vịt, cuộc sống khó khăn nhưng con vui lắm, có những ngày ko đủ gạo ăn phải độn thêm bắp, mẹ thương 2 chị em, để dành cơm cho 2 chị em ăn, con ko biết điều nhảy lên khóc :Bắp ngon vậy mà mẹ giành ăn với con" Mẹ chỉ biết phì cười.
     
  4. đêlànhà đềlàcuộcsống

    đêlànhà đềlàcuộcsống Thần Tài Perennial member

    Càng đọc càng thấy đau mắt,nhưng không biết là tại sao...? Vì mỏi mắt quá hay vì...? nhớ mẹ.

    Chợt nhớ bốn câu thơ trong bài thơ đã từng đọc:

    Đò trôi cho đến nghàn sau,
    Tím dòng sông chảy,nỗi đau hoa bèo,
    Ánh trăng tiếc nuối bơi theo,
    Ngờ đâu sóng cuốn,bọt bèo qua tôi.​


    _Không lẽ mẹ nghe người ta nói con bị tông xe đang nằm trong bệnh viện mẹ cũng chạy tới sao.

    _Mẹ: im lặng!

    _Một ngày mùa thu, o o o o...Đùng!

    _Alô dạ bác năm hả thằng Sóc nó bị té xe đang nằm trong bệnh viện,con nộp tiền phí để nó được khâu mắt nhưng bác sĩ bảo phải có người thân mới cho làm thủ tục khâu,bác ra nhanh nha!

    _Mẹ: uhm bác cảm ơn con bác ra liền.


    _Bệnh viện:

    _Mẹ: con có sao không con? con có đau lắm không?

    _Con: im lặng


    _Hình như từ khi con lớn lên bước ra đời,bước vào cuộc sống này thì cũng là lúc con không bao giờ biết nói câu xin lỗi mẹ,chắc tại vì cuộc sống,nhưng con tin là một ngày nào đó con sẽ nói lên được.

    Con xin lỗi mẹ!​
     
    Last edited: Apr 21, 2012
  5. blackcat

    blackcat Thần Tài

    ...Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, năm con lên lớp 2 mẹ được đứng quầy thuốc nên cs mẹ con mình đỡ vất vả phần nào. Mỗi buổi tối mẹ đi trực đêm chỉ có con và chị hai ở nhà ngủ thôi, 2 chị em sợ ma lắm, mà mẹ nhớ ko? Xóm mình hồi ấy chỉ có 3-4 căn nhà mẹ nhỉ, đêm mẹ dặn 2 chị em đóng của kỹ, ai gọi cũng ko đc mở, rồi còn dặn ko được huýt gió vì sợ rắn bò vô nhà nữa, ngày ấy xóm mình trồng toàn trè tàu nên rắn nhiều vô kể. Con nhớ có lần xóm trên có đám ma, 2 chị em con nghe người ta đọc kinh liệm mà ko ngủ được, bật điện sáng cả đêm, trời hè mà trùm mền kín mít...

    Càng lớn thì con biết nhiều chuyện hơn, ba là trai trưởng trong nhà, ngày mẹ sanh chị 2 mẹ được ba cưng chiều lắm, vì sanh gái đầu mà, tới lúc sanh con ra ba thấy con gái ba chẳng thèm về nhà...bà nội la hét chửi bới mẹ ngay từ lúc y tá đẩy mẹ từ phòng mổ ra ngoài, mẹ vẫn âm thầm chịu đựng...

    Con nhớ lúc học lớp 4, có bạn biết chuyện nhà mình chọc con là ko có ba, con khóc nức nở chạy về méc mẹ, mẹ ôm con vào lòng rồi cũng khóc " mẹ sẽ vừa là ba vừa là mẹ của con".
    Mẹ ko để cho con thiếu thốn bất cứ thứ j hết, con còn được mẹ cưng nhất xóm ấy chứ, ngày ấy búp bê, gấu bông, đồ chơi con ko thiếu j cả, con ngày ấy hay dỗi mẹ, ngày nào mẹ la là con xách 2 bộ đồ ra gốc cây mận ngồi, còn phụng phịu với mẹ : "mẹ ko thương con, con bỏ nhà đi bụi đời đây". Mẹ nhịn cười ko nổi, mặc kệ con luôn. Tới bữa cơm mẹ và chị hai dọn cơm ăn, con ở ngoài đói bụng quá chịu ko nổi, chạy vô nói với mẹ :" thôi mẹ ơi, con đổi ý rồi, mai con đi bụi đời cũng được". Mẹ và chị cười ko nói j, sáng hôm sau ngủ dậy, con chạy lại khoanh tay con xin lỗi mẹ, lần sau con ko như vậy nữa, mẹ cũng chỉ cười hiền, mẹ quen quá rồi mà, cứ mấy ngày con lại như vậy. Con còn lấy ...dây chỉ tự tử dọa mẹ mấy lần nữa :D...nghĩ lại sao thấy hồi đó con hư quá đi.
    Giờ chị hai lập gd rồi, con cũng đã có việc làm, mẹ nghỉ hưu non bế cháu cho chị hai, nhìn mẹ ngày một già yếu, con ko giấu được nước mắt, con sẽ cố gắng sống thật tốt cho mẹ hạnh phúc...
    ....Mẹ ơi, con yêu mẹ!

    p/s cám ơn huynh tieulyphidao đã lập topic này.

     
    Last edited: Apr 17, 2012
  6. Phúc Thịnh

    Phúc Thịnh Thần Tài Perennial member

    Con đã hiểu tình yêu của mẹ
    Việt Hùng
    [​IMG]
    22 tuổi - con nghĩ con vẫn là đứa con mà mẹ luôn tự hào nhất, là "vốn" để mẹ có thể mang đi so với những bà mẹ khác, nhưng giờ thì con không chắc, thật sự là như thế...

    Mẹ à!

    Chắc giờ này mẹ ngủ rồi nhỉ? Con thì vẫn đang cặm cụi với đống bài vở, tài liệu. Chợt nhớ đã sang ngày mới rồi, ngày 8/3 mẹ ạ.
    Và thế là, con nhớ mẹ, nhớ rất nhiều.
    Con thú nhận là con rất ít khi nhớ mẹ, và nhớ đến nỗi phải thốt lên như thế này thì chắc là lần đầu tiên kể từ khi con được coi là trưởng thành cho đến giờ.
    Con đã qua sinh nhật lần thứ 21 được 1 tháng, và mẹ cũng qua sinh nhật lần thứ 48 được 2 tuần rồi nhỉ. Vậy là mẹ đã gần 50 rồi, không còn trẻ nữa. Nhưng sao con đã 22 rồi, mà vẫn cảm thấy chưa lớn vậy?
    22 tuổi - con là một thằng sinh viên lông bông, ham chơi hơn ham học, có lẽ cái con giỏi nhất và quen nhất là việc mỗi tháng theo chu kì vào một ngày nào đó bấm số máy quen thuộc và ca bài ca : "mẹ ơi, con 'đến ngày' rồi!"
    22 tuổi - con vẫn là một thằng vô lo vô nghĩ, vẫn thừa nhận sự chu cấp chăm sóc tuyệt đối từ mẹ, vẫn để mẹ mua cho từ đôi tất, quần "siêu nhân" cho đến sữa rửa mặt, nước súc miệng, lọ lăn nách.... vẫn cười hề hề khi mẹ nhắc nhớ đánh răng rửa chân trước khi đi ngủ.
    22 tuổi - con vẫn là một thằng "trẻ con" thích được mẹ chiều, coi việc vòi vĩnh là một điều hiển nhiên và làm mặt lạnh với mẹ khi không được đáp ứng nhu cầu là một điều tất yếu.
    22 tuổi - con vẫn chả lo nghĩ tới tương lai của mình, vẫn bồng bột và nông nổi, vẫn ba hoa với mẹ bằng những triết lý viển vông, lấy đi sự tin tưởng của mẹ bằng cách xây dựng cuộc đời bằng lâu đài cát.
    22 tuổi - con vẫn xốc nổi chạy theo những ham muốn cá nhân, những trò tiêu khiển tầm thường, con nhìn cuộc đời bằng một lăng kính hẹp, trau chuốt nó bằng những suy nghĩ vụn vặt, ảo tưởng sự thành công bằng tầm nhìn ngắn hạn. Và con coi đó là sự trưởng thành, là đã có đủ sức rời xa khỏi vòng tay mẹ.
    22 tuổi - con vẫn nghĩ mình còn trẻ, mình còn nhiều thời gian, mình có thể thay đổi, và con vẫn mang theo tư tưởng ấy, trượt dài theo lối sống được lập trình từ trước đến giờ, biết là nó sẽ dẫn đến một hậu quả mà có lẽ mẹ không bao giờ muốn nhìn thấy, nhưng con vẫn không thể thay đổi, hoặc là con thay đổi chưa đủ.
    22 tuổi - con nghĩ mẹ đã có thể an tâm về con, nhưng thay vào đấy là những nếp nhăn trên trán, những tiếng thở dài lo lắng nhiều hơn xưa.
    22 tuổi - con nghĩ con vẫn là đứa con mà mẹ luôn tự hào nhất, là "vốn" để mẹ có thể mang đi so với những bà mẹ khác, nhưng giờ thì con không chắc, thật sự là như thế...
    22 tuổi - con nghĩ là con đã đủ bản lĩnh để có thể đương đầu với sóng gió, với thất bại, với áp lực mà cuộc sống này mang lại mà không cần sự giúp đỡ của mẹ, nhưng có lẽ con đã lầm.
    22 tuổi - con nghĩ con đã có thể rời xa khỏi vòng tay của mẹ - nhưng sự thật, con lại cần nó hơn bao giờ hết.
    Không phải con tự trách mình đâu, mà là sự thật đã xảy ra như thế, và nó vẫn đang diễn ra như vậy.
    Thời gian thì cứ trôi đi, vô tình bỏ lại tất cả sau lưng. Con thì ngày một lớn, đồng nghĩa với mẹ ngày một già. Có lẽ đối với thời gian, không có gì là bất biến. Nhưng mẹ ạ, con phát hiện ra rồi, có một thứ mãi mãi không bao giờ thay đổi, mặc cho thời gian cũng không thể xói mòn, mãi mãi bất biến trong dòng chảy của lịch sử .
    Đấy là tình mẫu tử thiêng liêng, là tình yêu thương của mẹ dành cho con, mẹ ạ.
    Con có thể chưa đủ lớn, cũng chưa trải qua cảm giác của bậc làm cha, làm mẹ, nhưng con có thể cảm nhận được sự kì diệu và cao cả của tình yêu ấy.
    Đó là sự hi sinh vô điều kiện .
    Đó là sự chăm sóc vô điều kiện .
    Đó là sự bao bọc, che chở vô điều kiện .
    Đó là sự tin tưởng hoàn toàn vô điều kiện .
    Đó là sự chấp nhận nỗi đau vô điều kiện .
    Đó là sự chấp nhận tổn thương, vô điều kiện .
    Và đó là yêu thương, cho đến lúc chết ...
    Con đã thấy những bà mẹ 9 tháng mang nặng đẻ đau, rớt nước mắt hạnh phúc khi được bế trên tay sinh linh bé bỏng của mình, con thấy niềm hạnh phúc khi được làm mẹ.
    Con đã thấy những bà mẹ tài năng, có thể làm ca sĩ hát ru con ngủ, làm nhạc sĩ chế những bài chỉ mẹ và con biết, làm diễn viên hài khi dỗ con khóc, và là người thầy đầu tiên khi dạy con bập bẹ tiếng nói đầu, rạng rỡ khi con chập chững bước những bước đầu tiên, con thấy sự tự hào khi được làm mẹ.
    Con đã thấy những bà mẹ kéo những xe đất đầy ắp, ngang với đàn ông, hay rong ruổi trên chiếc xe đạp chở hoa quả dạo những ngày hè oi ả, con thấy những bà mẹ vuốt phẳng từng đồng 1.000, 2.000, cốc nước chè không dám uống, chỉ để con có thêm chút cái bút, quyển vở đi học. Con thấy rõ sự mệt mỏi trong mắt những bà mẹ đó, nhưng con lại càng thấy một động lực nào đó thôi thúc họ. Con thấy sự sẵn sàng hi sinh của người mẹ.
    Con đã thấy những ánh mắt mệt mỏi khi thức đêm trông con ốm, gầy đi theo sự tiều tụy của con. Con thấy những vòng tay ru con, ôm chặt con vào ngực, như muốn chịu mọi nỗi đau, bệnh tật thay con. Con thấy sự bao bọc, che chở tuyệt đối.
    Con cũng thấy những bà mẹ rớt nước mắt khi nghe đứa con của mình nói rằng không muốn mẹ là mẹ mình chỉ vì mẹ không đáp ứng được nhu cầu nào đó của con. Buồn đến nao lòng khi bị con lừa dối. Và đau đớn khi con sa ngã, ngỗ nghịch bất hiếu, nhưng cuối cùng vẫn sẵn sàng bỏ qua tất cả, không một lời than trách. Và những đứa con, vẫn hồn nhiên làm tổn thương mẹ mình, hồn nhiên đòi hỏi và hồn nhiên giận dỗi.
    Bởi vì đó là mẹ, là người luôn ở bên con, vì con làm mọi thứ, cho dù là những điều vô lý nhất.
    Không ai có thể lý giải được tình thương yêu của mẹ, càng không thể diễn tả được sự vĩ đại của người mẹ.
    “Không có giống loài nào yếu ớt như con người. Để một con người được lớn lên một cách bình thường thì người mẹ phải mất bao nhiêu máu thịt, công phu và nỗi niềm. Không tính xuể. Cũng chính vì vậy mà người mẹ kỳ vọng ở con mình nhiều nhất: sự thành đạt, hạnh phúc của con và chữ hiếu.
    Tại sao người mẹ hay xếp chữ hiếu sau cùng chứ không ở vị trí số một? Đơn giản vì nước mắt chảy xuôi, người mẹ nào cũng nằm lòng phương ngôn ấy, cũng chỉ mong con có ăn có mặc, có của có tiền và có hạnh phúc. Mọi thứ ấy con phải khác mình, chúng phải được đổi đời. Còn chữ hiếu cho riêng mình có cũng được, không có mẹ cũng chẳng màng ...
    Mẹ - có nghĩa là mãi mãi. Là cho đi không đòi lại bao giờ.
    Mẹ ạ, có lẽ giờ thì con đã hiểu, thế nào là yêu thương - cho đến lúc chết ...
    Con yêu mẹ - mẹ của con!
    [​IMG]
     
  7. tieulyphidao

    tieulyphidao Thần Tài Perennial member

    Cua rang muối !!!

    Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:

    - Cua rang muối thật đó mẹ.

    Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:

    - Còn răng đâu mà ăn?!
     
  8. Hên mụi mụi

    Hên mụi mụi Thần Tài Perennial member

    mình đã từng nghe một câu chuyện
    đứa bé hỏi mẹ
    - người mà mẹ yêu nhất trên đới là ai ?
    - người mà mẹ yêu nhất là con
    - mẹ cũng là người mà con yêu nhất .
    - không mẹ sẽ không phải là người mà con yêu nhất trên đời , sau này khi con lớn người mà con yêu thương nhất sẽ là con của con
    NGƯỜI MẸ THẬT VĨ ĐẠI
     
  9. Hên mụi mụi

    Hên mụi mụi Thần Tài Perennial member

  10. Nhất Chi Mai

    Nhất Chi Mai Thần Tài Perennial member

    ...!!!...
    - A lô...dạ con nghe ạh!
    - Con gái hả...? con có ngoan ko nào? con ăn cơm chưa?
    - Dạ, con ăn cơm rồi mẹ ạh, con ngoan hihihi
    - Mẹ đang làm gì? Mẹ ăn có đc nhiều cơm ko? hihihi
    - Mẹ đang nghe nhạc... mẹ mới vừa ăn cơm xong... nay mẹ ăn một chén...
    - Mẹ ráng ăn nhiều cho khoẻ nha mẹ hihihi
    - Được, mẹ vẫn đang cố gắng... còn con có nhớ mẹ ko? ráng chăm chỉ học hành nghe con...!!!
    - Dạ...dạ... con nhớ mẹ lắm áh...
    - Nhớ mẹ mà sao nghe giọng con yếu xìu vậy, chắc là ko thương mẹ rồi...

    - ...mẹ ko biết đó thôi...con yêu mẹ nhất !...nhưng tại con ko biết nên phải thế nào thôi...!!!
    ...!!!...

     
  11. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    13 / 5

    Nhân NGÀY CỦA MẸ 13/5 - Chúng Con xin Kính gửi đến MẸ lời biết ƠN chân Thành của Chúng Con - Chúng con Chúc MẸ luôn thật nhiều SỨC KHỎE - VUI VẺ HẠNH PHÚC bên những Người Thân Yêu của mình...

    "...Trên đời này chỉ có duy nhất Một Người thấu hiểu chúng ta - Vì ta có thể Hy Sinh và Chịu Đựng tất cả những khó khăn nhọc nhằn - Đó chính là MẸ "
    [​IMG]

    MỪNG TUỔI MẸ - Quang Lê​
     
    Last edited: May 13, 2012
  12. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    " Mẹ là tất cả những gì con có Tất cả những từ ngữ đều không thể diễn tả được tình cảm của Mẹ dành cho anh em con. Mẹ đã hi sinh cho chúng con quá nhiều Cuộc đời này chúng con không thể trả hết công ơn của Mẹ
    Mẹ ơi! Mẹ mãi là ngôi sao soi sáng đời con. Con cảm ơn Mẹ vì tất cả những gì Mẹ dành con. Con sẽ cố gắng làm những gì có thể để nụ cười luôn trên môi Mẹ. Con xin mừng tuổi Mẹ. Con mãi yêu Mẹ."​


    [​IMG]

    LÒNG MẸ - Như Quỳnh-Tường Nguyên
    Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào,
    Tình Mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào,
    Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
    Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu.
    Lòng Mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu.
    Tình Mẹ yêu mến như làn gió đùa mặt hồ.
    Lời ru man mác êm như sáo diều dật dờ.
    Nắng mưa sớm chiều vui cùng tiếng hát trẻ thơ.
    Thương con thao thức bao đêm trường,
    Con đà yên giấc Mẹ hiền vui sướng biết bao.
    Thương con khuya sớm bao tháng ngày.
    Lặn lội gieo neo nuôi con tới ngày lớn khôn.
    Dù cho mưa gió không quản thân gầy Mẹ hiền.
    Một sương hai nắng cho bạc mái đầu buồn phiền.
    Ngày đêm sớm tối vui cùng con nhỏ một niềm.
    Tiếng ru êm đềm mẹ hiền năm tháng triền miên.

    [​IMG]


    Lòng Mẹ chan chứa trên bao xóm làng gần xa.
    Tình Mẹ dâng tới trăng ngàn đứng lặng để nghe,
    Lời ru xao xuyến núi đồi suối rừng rặng tre.
    Sóng ven Thái Bình im lìm khi tiếng Mẹ ru.
    Một lòng nuôi nấng vỗ về những ngày còn thơ.
    Một tình thương mến êm như tiếng đàn lời ca.
    Mẹ hiền sớm tối khuyên nhủ bao lời mặn mà.
    Khắc ghi bên lòng con trẻ muôn bước đường xa.
    Thương con Mẹ hát câu êm đềm,
    Ru lòng thơ ấu quản gì khi thức trắng đêm.
    Bao năm nước mắt như suối nguồn.
    Chảy vào tim con mái tóc trót đành đẫm sương.
    Dù ai xa vắng trên đường sớm chiều về đâu.
    Dù khi mưa gió tháng ngày trong đời bể dâu.
    Dù cho phai nắng nhưng lòng thương chẳng lạt mầu.
    Vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu.​
     
    Last edited: May 13, 2012
    Trieutulong, Hư Vô, vienkeo and 9 others like this.
  13. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    LỊCH SỬ NGÀY CỦA MẸ​


    Nguồn gốc ngày của Mẹ có vào thời kỳ cổ Hy Lạp và La Mã. Nhưng cái gốc lịch sử Ngày của Mẹ có thể tìm thấy ở Anh Quốc, nơi đó Chủ Nhật Ngày của Mẹ đã được tổ chức rộn rip trước khi lễ lộc này được thành hình bên Hoa Kỳ. Dầu vậy, việc ăn mừng liên quan của ngày này được coi là một hiện tượng mới gần đây, chưa đến một trăm năm. Phải tri ân công khó của những phụ nữ tiền phong như Julia Ward Howe và Anna Jarvis mà "ngày này" mới thành hình.

    Ngày nay việc liên hoan cho Ngày của Mẹ được tổ chức ở 46 quốc gia trên thế giới (mặc dầu vào những ngày khác nhau) và là một dịp rất thịnh hành cho mọi dân tộc. Hàng triệu người trên khắp thế giới dùng cơ hội này để tưởng công bà mẹ của mình, tri ân họ về việc sanh thành, dưỡng dục, luôn nâng đỡ và khuyến khích con cái của mình.



    Lịch Sử Sớm Nhất Ngày Của Các Bà Mẹ​


    Lịch sử sớm nhật ngày của các bà mẹ đã bắt đầu từ thời cổ xưa bên Hy Lạp, vào hội mùa Xuân hàng năm, người Hy Lạp dùng ngày này để cúng hiến cho các nữ thần, và cũng là dịp để họ tưởng công Rhea, vợ của thần Cronus (trong thần thoại Hy Lạp) và là mẹ của nhiều vị thần trong thần thoại Hy Lạp.

    Cổ sử La Mã cũng tổ chức hội mùa Xuân, được gọi là Hilaria để tưởng nhớ đến Cybele, một mẩu chúa. Cũng nên để ý rằng hội mùa Xuân để cống hiến cho Cybele bắt đầu khoảng 250 năm trước khi Đấng Christ được sanh ra. Việc ăn mừng này bắt đầu vào ngày 15 tháng Ba để cúng hiến trong đền thờ của Cybele, kéo dài ba ngày, gồm có diễn hành, trò chơi, và những dạ hội giả trang. Những cuộc tổ chức ăn mừng này gây nên nhiều tiếng xấu đến nỗi những người thờ cùng Cybele bị cấm vào thành phố La Mã.

    Các Cơ Đốc Nhân đầu tiên cũng đón mừng ngày của Mẹ được tổ chức vào Chủ Nhật thứ tư của mùa chay để tưởng nhớ đến nữ đồng trinh Mary, mẹ của Chúa Giê Xu. Ở Anh Quốc lễ này được tổ chức bao gồm tất cả các bà mẹ. Khi đó ngày này được gọi là Chủ Nhật Ngày của Mẹ.

    [​IMG]


    Lịch Sử Ngày Của Mẹ: Chủ Nhật Ngày của Mẹ

    Lịch sử cận đại nhất về ngày của Mẹ được bắt đầu vào khoảng thập niên 1600 bên Anh Quốc. Ngày này được tổ chức hàng năm vào Chủ Nhật thứ tư của mùa chay (40 ngày đến Lễ Phục Sinh) để tri ân các bà mẹ. Sau khi buổi cầu nguyện để tưởng nhớ đến nữ đồng trinh Mary, các trẻ em mang quà và hoa đến tri ân cho các bà mẹ của mình.

    Vào dịp này, những người làm công, người học việc, và công nhân phải xa nhà, được chủ nhân khuyến khích đi thăm mẹ của họ và tri ân họ. Theo phong tục, các trẻ em đem quà và một bánh đặc biệt hay là một loại bánh bột có nhân trái cây, được gọi là simnel, để tặng các bà mẹ. Người Tiệp Khắc và các dân tộc khác cũng tổ chức ngày này tương tự như vậy. Phong tục tổ chức Chủ Nhật ngày của Mẹ bị quên lãng vào thế kỷ thứ 19.

    Tuy nhiên, ngày này được tổ chức trở lại sau thế giới thế chiến thứ hai, khi các người lính Mỹ đem phong tục và những hàng thương mại phỗ biến để quảng cáo vào dịp này.

    Lịch Sử Ngày Của Mẹ: Julia Ward Howe​


    Đề nghị cho một ngày của Mẹ ở Mỹ chính thức được nêu ra do bà Julia Ward Howe vào năm 1872. Là một người hoạt động chính trị, một nhà văn, nhà thơ, Julia được nỗi tiếng qua bài hát về chiến tranh Nam Bắc, "Battle Hymn of the Republic". Bà Julia Ward Howe đề nghị lấy ngày 2 tháng Sáu hàng năm để tổ chức Ngày Của Mẹ và để cống hiến cho công cuộc hoà bình. Bà viết một bức thư nhiệt thành gởi đến các phụ nữvà kêu gọi họ đứng lên chống lại chiến tranh trong Lời Công Bố của Các Bà Mẹ nỗi tiếng của bà, viết ở Boston năm 1870. Bà cũng bắt đầu Ngày Của Mẹ Cho Hòa Bình được tổ chức vào chủ nhật thứ hai của tháng Sáu và tổ chức suốt trong nhiều năm. Bà Julia tranh đấu không ngừng cho việc chánh thức công nhận một ngày cho các bà mẹ và việc tuyên bố ngày này làm ngày nghỉ. Đề nghị của bà được phổ biến nhưng sau đó được thay thế với ngày của Mẹ làm ngày nghỉ và được tổ chức vào tháng Năm.

    Lịch Sử Ngày Của Mẹ: Anna Jarvis​


    Anna Jarvis được công nhận là người sáng lập Ngày Của Mẹ ở Mỹ Quốc. Mặc dầu bà Anna Jarvis không bao giờ có gia đình hay có con riêng, bà được coi là hiền mẩu Ngày Của Mẹ, một biệt danh được gán cho một phụ nữ đã tranh đấu thật hăng say để dành cho được một ngày tri ân các bà mẹ. một động lực để ăn mừng ngày của Mẹ phát xuất từ chính bà mẹ của Anna Jarvis, bà Anna Marie Reeves Jarvis ôm ấp từ thuở nhỏ. Là một người đấu tranh và nhân viên an sinh xã hội, bà Jarvis nhiều lần đã bày tỏ lòng mong ước của bà cho một ngày nào đó có ai đó làm rạng danh các bà mẹ, còn sống hay mai một, và tri ân về những đóng góp của họ trong đời sống mỗi người.

    Là một người con đáng yêu, Anna không bao giờ quên được những lời ao ước của mẹ mình, và khi mẹ bà qua đời vào năm 1905, bà dấn thân vào việc hoàn thành lòng mong muốn của mẹ bà để có ngày của các bà mẹ. Thái độ lãnh đạm thờ ơ của người dân Hoa Kỳ đối với thân mẩu của mình và lòng mong muốn để hoàn thành ước vọng của mẹ mình thúc đẩy khát vọng của bà.

    Để bắt đầu, bà Anna dâng hoa cẩm chứơng đến nhà thờ ở Graton, Virginia để tỏ lòng kính trọng mẹ mình. Hoa cẩm chứng là loại hoa mẹ bà rất ưa thích và Anna cho đó là tượng trưng cho tình yêu nồng nàn của một bà mẹ. Sau đó, Anna và những người ủng hộ bà đã viết thư cho các nhân viên cao cấp trong chính phủ, trong quốc hội cũng như những quan quyền ở các tiểu bang để vận động cho một ngày của các bà mẹ một cách chính thức. Việc kiên trì chịu khó vận động có kết quả. Vào năm 1911, Ngày của Mẹ được tổ chức hầu hết các tiểu bang của liên bang Hoa Kỳ. và vào ngày 8 tháng Năm, 1914, Tổng Thống Woodrow Wilson ký một nghị quyết ấn định ngày Chủ Nhật thứ hai của tháng Năm làm ngày của Mẹ.

    Lịch Sử Ngày Của Mẹ: Việc Tổ Chức Ngày Của Mẹ Hiện Nay

    Ngày nay Ngày của Mẹ được tổ chức ở nhiều quốc gia gồm có Mỹ, Nga, Anh Quốc, Ấn Độ, Đan Mạch, Phần Lan, Ý, Thỗ Nhỉ Kỳ, Úc Đại Lợi, Mễ Tây Cơ, Gia Nã Đại, Trung Hoa, Nhật Bản, và Bỉ. Người ta dùng cơ hội của ngày này để tỏ lòng tôn kính mẹ của mình và tri ân họ về tình yêu thương và sự nâng đỡ của ho.

    [​IMG]


    Bóng Cả - Trình bày: Mỹ Tâm
     
    Last edited: May 13, 2012
    Trieutulong, Hư Vô, vienkeo and 7 others like this.
  14. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    AI CÒN MẸ XIN ĐỪNG LÀM MẸ KHÓC
    ĐỪNG ĐỂ BUỒN LÊN MẮT MẸ NGHE KHÔNG !!!​


    [​IMG]

    Vọng Cổ: Thiêng Liêng Tình Mẹ
    Như Quỳnh - Hương Lan
     
    Last edited: May 13, 2012
  15. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    THƠ :

    LÒNG MẸ

    Kính tặng những người MẸ đã từng trong hoàn cảnh:
    "...Chồng gần không lấy -lấy chồng xa,
    Một mai cha yếu mẹ già,
    Bát cơm ,đôi đũa,tách trà...ai dâng???"...

    .................................................. .​

    "Chiều chiều chim vịt kêu chiều-
    Bâng khuâng nhớ Bạn-chín chiều ruột đau;
    Chiều chiều ra đứng ngỏ sau-
    Trông về quê Mẹ-ruột đau chín chiều..."

    Câu hát ấy những ngày con còn nhỏ
    con vẫn nghe Mẹ hát để ru con-
    câu hát ru như cả tấm lòng son-
    Nước mắt Mẹ lăn tròn theo câu hát.
    Mẹ theo chồng về làm dâu xứ lạ,
    Về thăm quê sao khó quá Mẹ ơi!
    Đường thì xa nên nhớ Ngoại ...ngậm ngùi
    con còn nhỏ-mẹ không về thăm được!!!
    ........................
    Ngày về quê Mẹ bâng khuâng từng bước-
    Con đường làng chẳng có chút đổi thay,
    hàng cau xanh tỏa bóng mát ngày ngày
    và Bà Ngoại- dáng gầy trong bóng nắng.
    Bà Ngoại mừng run run làn tóc trắng,
    cầm tay con ,vuốt má cháu còn thơ-
    Ngoại lăng xăng làm cá nấu cơm chiều-
    "Mẹ nhớ lắm món này con rất thích!!!"
    ..........................
    Ở nhà Ngoại ba ngày sao con thấy
    Mẹ thoáng buồn lên ánh mắt xa xăm
    "Vắng mẹ rồi-ba con có ...sao không?
    cơm nước có chu toàn -như có mẹ???
    Sao con ơi! phụ nữ mình dại thế,
    Ngoại gần bên mà sao nhớ Người Dưng?"

    Chim vịt kêu cho lòng Mẹ bâng khuâng,
    Thương người "BẠN"-đang phương trời trông ngóng!!!

    _______________________________Hugolina

    [​IMG]

    Tình Mẹ - Trình bày: Quang Lê
     
  16. Phúc Thịnh

    Phúc Thịnh Thần Tài Perennial member

    [​IMG][​IMG]
    "Vũ trụ có nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt vời nhất là trái tim người mẹ!"
    [​IMG]
    Trên chương trình radio đã từng phát một câu chuyện rằng: Có một chàng trai từ miền quê xa xôi lên thành phố lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Anh có một công việc tốt, lương cao, có vị trí trong xã hội. Nhưng Rồi thời gian trôi đi, trôi đi… trôi đi một năm, hai năm, ba năm.. rồi năm năm liền anh không về quê thăm bố mẹ dù chỉ một lần. Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua, trôi qua, trôi qua…

    Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và anh nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mẹ đã dành cho anh, thuở ấu thơ mẹ dắt anh đến trường…

    Từ câu chuyện đó, chúng ta hãy thử nhẩm tính một phép tính đơn giản khi chúng ta mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa, chắc có người trong chúng ta không hề dám nghĩ đến.

    Không phải chỉ đến ngày của Mẹ chúng ta mới dành cho mẹ một sự quan tâm, hãy yêu mẹ mỗi ngày vì ngày mai là điều mà không ai biết trước được.
    Sưu tầm
    [​IMG]
    [​IMG]
     
    Trieutulong, bachho, Hư Vô and 9 others like this.
  17. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Vẻ đẹp tâm hồn


    [​IMG]

    Ngày xưa có một nàng công chúa rất xinh đẹp. Nàng luôn tự hào về nhan sắc của mình và rất thích được khen ngợi. Chính vì vậy, nàng xin vua cha mở hội thi tìm người đẹp nhất trong vương quốc và được nhà vua đồng ý.

    Những bức thư ngắn nói về nhan sắc của người phụ nữ ấy sẽ được gửi lên, nếu lá thư nào làm cho nhà vua bị cuốn hút thì người con gái xinh đẹp ấy sẽ được diện kiến vua. Hàng trăm nghìn lá thư được gửi đến, ai cũng tả về nàng bằng những lời khen ngợi rất là hoa mỹ với mong muốn đoạt giải. Riêng công chúa, nàng đang say sưa hạnh phúc trong muôn lời ca tụng, bỗng giận điên lên khi đọc một lá thư: “Người phụ nữ đẹp nhất trong cháu là mẹ cháu. Mẹ có đôi mắt luôn ánh lên những tia yêu thương, một đôi môi luôn nở nụ cười ấm áp, một đôi tay chai sần nhưng không khác gì chiếc đũa thần của bà tiên: luôn biến ra những gì cháu muốn. Không như công chúa suốt ngày chỉ biết chăm sóc sắc đẹp, mẹ cháu làm việc cả ngày để gia đình và những người xung quanh hạnh phúc. Khi mẹ cười rất đẹp, khi mẹ hát ru cháu ngủ rất đẹp nhưng đẹp nhất vẫn là khi mẹ nhễ nhại mồ hôi giữa trưa nắng gắt. Mẹ cháu là một người phụ nữ xinh đẹp mà cháu không thể so sánh với bất kì ai trên cõi đời này”.

    Ngay lập tức, nàng cho gọi tác giả của bức thư và xin vua cha trừng trị tên láo xược này. Thật bất ngờ đó lại là một cậu bé và bất ngờ hơn nữa nhà vua đã rơi lệ khi xem thư. Ngài cho mời mẹ cậu bé vào và ra lệnh chém cậu bé làm gương. “Mẹ cậu là một người phụ nữ đen đúa, tay chân lấm lem bùn đất sao cậu lại bảo đây là người phụ nữ đẹp nhất... ”, nhà vua quát. Cậu bé chưa kịp lên tiếng thì mẹ cậu đã khóc lóc van xin được chết thay cho con. Bên ngoài, dân chúng không rõ từ đâu kéo đến xin được chết thay cho người mẹ nọ vì bà ấy là người nhân ái và xinh đẹp nhất mà họ đã gặp. Những giọt nước mắt khẩn thiết trên khuôn mặt rất thánh thiện đầy lòng nhân ái của người mẹ khiến nhà vua không kiềm lòng được phải thốt lên: “Bà đúng là người phụ nữ đẹp nhất, ta chỉ thử lòng bà mà thôi”.

    Hai mẹ con mừng rỡ ôm lấy nhau, còn nhà vua thì khuyên công chúa: “Con thấy đấy, sắc đẹp bên ngoài không sao ví được vẻ đẹp của tâm hồn, tình thương. Hãy tập cho mình một trái tim nhân ái, con sẽ đẹp mãi mãi trong long mọi người, như người mẹ này con ạ! ”.

    ______________________________________Sưu Tầm
     
  18. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Đơn giản hãy gọi người là Mẹ


    [​IMG]

    Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế:

    - Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà con quá nhỏ bé và bất lực như thế này?

    Thượng Đế đáp:

    - Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và săn sóc con chu đáo.

    Đứa bé lại nài nì:

    - Nhưng này con không phải làm việc gì ngoài ca hát và vui cười hạnh phúc chứ?

    Thượng Đế đáp:

    - Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và cũng sẽ tươi cười với con mỗi ngày. Con sẽ cảm nhận được tình thương của người dành cho con và con sẽ thấy rất hạnh phúc.

    Đứa bé lại hỏi:

    - Và làm sao con có thể hiểu được khi họ nói chuyện với con bằng một ngôn ngữ mà con chưa hề biết đến?

    Thượng Đế trả lời:

    - Thiên thần của con sẽ nói với con bằng những ngôn từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhất mà con chưa từng được nghe, đồng thời với sự nhẫn nại và cẩn trọng, thiên thần của con sẽ dạy con biết nói.

    - Con nghe nói chốn trần gian lắm kẻ xấu xa. Ai sẽ bảo vệ con?

    - Thiên thần của con sẽ hộ trì con ngay cả khi điều đó đe dọa đến tính mạng của người.

    - Nhưng con sẽ rất buồn vì không còn được nhìn thấy Ngài nữa.

    - Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về Ta, và dạy con cách thức quay về với Ta dù rằng Ta luôn cận kề con.

    Vào giây phút đó, ở nơi thiên đường ngâp tràn an lạc nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang vọng từ cõi thế, và đứa bé vội vàng hỏi Thượng Đế:

    - Thưa Ngài, nếu con phải đi ngay bây giờ, xin hãy cho con biết tên thiên thần hộ mạng của con.

    - Tên của người không quan trọng, con chỉ đơn giản gọi người là "Mẹ".

    ______________________________________Sưu Tầm
     
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    9 ân đức của Cha Mẹ​


    [​IMG]

    Sinh: người Mẹ phải khó nhọc cưu mang hơn chín tháng, chịu sự đau đớn trong lúc đẩy thai nhi ra khỏi lòng mẹ

    Cúc: Nuôi dưỡng, nâng đỡ, chăm nom, săn sóc hài nhi cả vật chất lẫn tinh thần. Tình cảm rất tự nhiên nhưng gắn bó ân cần, nên khi Cha Mẹ nhìn con thêm hân hoan vui vẻ, bé nhìn Cha Mẹ càng mừng rỡ cười tươi.

    Súc: Cho bú mớm, lo sữa nước cháo cơm, chuẩn bị áo xống ấm lạnh theo thời tiết mỗi mùa; trông cho con lần hồi biết cử động, điều hòa và nên vóc nên hình cân đối xinh đẹp.

    Dục: Dạy dỗ con thơ động chân cất bước linh hoạt tự nhiên; biết chào kính người lớn, vui với bạn đồng hàng; tập con từ câu nói tiếng cười hồn nhiên vui vẻ. Khi trẻ lớn khôn thì khuyên răng dạy dỗ con chăm ngoan, để tiến bước trên đường đời.

    "Dạy con từ thuở còn thơ,
    Mong con lanh lợi, mẹ cha yên lòng"​


    Vũ: Âu yếm, nâng niu, vuốt ve, bế ẵm ... để con trẻ vào đời trong tình cảm trìu mến thân thương .

    Cố: Chăm nom, thương nhớ, đoái hoài, cố cập con trẻ từ tấm bé đến khi không lớn, lúc ở gần cũng như lúc đi xa :

    "Con đi đường xa cách
    Cha Mẹ bóng theo hình
    Ngày đêm không ngơi nghỉ
    Sớm tối dạ nào khuây"​


    Phúc: Giữ gìn, đùm bọc, che gió, chắn mưa, nhường khô, nằm ướt, hay Cha Me quên mình chống đỡ những bạo lực bất cứ từ đầu đến, để bảo vệ cho con.

    Phục: theo khả năng và tâm tính của trẻ mà uốn nắn, dạy dỗ, tìm phương pháp hướng dẫn trẻ vươn lên hợp tình đời lẽ đạo, tránh cho con bị lôi cuốn bởi tiền tài ảo vọng, vật chất và thị hiếu bên ngoài.

    Trưởng: Lo lắng tận tình, đầu tư hợp lý, cho con học tập để chuẩn bị dấn thân với đời; cố vấn cho con nên vợ thành chồng xứng hợp với gia phong, thế đạo. Dù không cố chấp vấn đề "môn đăng hộ đối", nhưng vợ chồng so le về tuổi tác, trình độ, sức khỏe và khả năng thu hoạch tiền tài... cũng thiếu đi phần nào hạnh phúc lứa đôi, mà tuổi trẻ thường vì tiếng sét ái tình, làm lu mờ lý trí, khi tỉnh ngộ xem như chén nước đã đổ, khó mà lấy lại đủ!

    _________________________________Sưu Tầm
     
  20. kieuphong_@

    kieuphong_@ Thần Tài Perennial member

    :SugarwareZ-032: Mình khóc rồi nè !! cảm động quá đi.. bài nào củng hay..
    Tủi thân quá... Kieuphong chỉ là tên ăn mày nên không có gia đình !! Huhuhuh !! mò vô đây để kiếm cơm qua ngày.. Ôi tình mẹ bao la tình cha vĩ đại.. sao mình hỏng có cảm giác gì vậy ta !! hong lẽ cờ bạc riết rồi đứt dây nhớ rồi sao... Oh.. mình là kieuphong... đi ăn mày tiếp ghe con..
    [​IMG]
     

    Attached Files:

    • 063.jpg
      063.jpg
      File size:
      33.2 KB
      Views:
      301
    Last edited: May 22, 2012