May là té ở đường đất....kaka Hay lắm anh trai, chiều chiều nhớ mật thư dìa cho em.... Mong anh đừng gửi nhầm....! Ngóng Anh.....
Nhầm nhọt sang...Trồng chọt Tôi quen nàng ất ơ nhưng lãng mạn và cơ duyên. Nàng gọi điện vào máy tôi, gọi đúng tên, chuyện cũng như...đúng rồi nhưng khúc cuối mới té ngửa ra nhầm khi tôi thành thật phun ra là chẳng quen ai như nàng cả. Nàng không giận mà còn cười rinh rích rồi xin lỗi. Tôi thấy cũng vui vui, nỗi vui hồn nhiên và thật thà chứ không như lũ bạn lấy trò đó để cợt nhả, giết tiền cước đối tượng. Tắt máy, tiện tay tôi lưu lại số nàng, đặt trong danh bạ là Nham Nhot ( nhầm nhọt ), như một kỷ niệm con con. Tôi cứ ước, trong danh bạ nàng cũng lưu lại số của tôi, đặt tên là Trong Chot ( trồng chọt ), hehe đúng là nhầm nhọt sang...trồng chọt. Vui vãi! Một buổi chiều buồn, tôi không nhớ là buổi chiều nao và buồn vì nỗi nào. Tôi ngồi đồng cà phê, góc kín gió, chân duỗi sang ghế khác, một tay vê thuốc hút, một tay thọc túi quần mân nốt sần ở háng mọc lúc sáng, bâng khuâng, chả nghĩ ngợi mẹ gì mà mông lung, ưu tư quá thể. Con điện thoại vứt bàn cả chiều chả ai gọi, màn hình tối đen thi thoảng lại nhoáng sáng bởi những tin nhắn rác. Tôi không mân nốt sần ở háng mọc lúc sáng nữa bởi nó không còn nhu cầu, mân nữa sẽ đau. Tôi chuyển sang mân mê, xoay rê con điện thoại. Tôi lục danh bạ, tìm kẻ nhớ người quên, hiện ngay tên Nham Nhot. Ôi, kỷ niệm con con làm tôi bớt mông lung. Tôi co lại hai chân, ngồi ngay ngắn. Tôi nhắn tin “ chao em, lau khong thay em...nham may”. Cho bớt mông lung, buồn chân buồn tay thôi chứ tôi chả hy vọng hay thầm ước nước non mẹ gì cả. Tính tôi thế, mỗi khi buồn vì nỗi chả hiểu vì sao thì lại hay có những hành vi rất tâm thần, rất tẩm. Con điện thoại rung khẽ khẽ, tiếp bíp bíp đủ nghe, Nham Nhot nhắn lại “ chao anh, neu anh khong nhan truoc thi em cung se nhan lai vi em luu so anh. Mot su thu vi, phai khong???”. Tôi tỉnh cả người, phấn chấn hẳn. Tôi tỉa thêm tý nữa “ chieu cuoi tuan buon, anh dang ngoi cafe, em ranh khong minh gap nhau. Anh cho la co co duyen”. Nàng nhắn lại “ anh con chua ngu day a, hom nay moi thu 2. Em ban viec khong den duoc nhung nhat dinh em se. Cam on anh ve nha y”. Tôi thôi không nhắn nữa, nhưng phải nói là tôi bắt đầu muốn khám phá nàng. Nghe cái khẩu khí trong tin nhắn đã thấy thinh thích rồi. Híc! Chả phải đợi những ngày buồn bã tôi mới nhắn tin cho nàng mà ngày nào tôi cũng nhắn, bất kể sáng trưa chiều tối. Sáng dậy chuẩn bị đi làm tôi cũng đem con điện thoại vào nhà vệ sinh, vừa ị, vừa nhắn tin tình tứ. Trưa có bữa tôi bỏ ăn, ngồi lì uống trà thiu ban sáng nhắn tin miệt mài. Chiều về cũng vậy, lúc đợi cơm vợ là lỏn lên sân thượng nhắn cho nàng, bỏ hẳn thói quen xem ti vi, đọc báo. Các bạn đừng hỏi tôi nhắn gì cho nàng, trăm thằng đàn ông chỉ khác nhau bởi cái mặt còn mọi thứ đều giống nhau tất, kể cả tin nhắn. Tin tôi đi, hỡi các bạn gái dại khờ. Tin nhắn nào của tôi nàng cũng trả lời bặt thiệp, vui vẻ và biết cách tán dương. Chưa yêu nhưng tôi thấy nách mình sắp... mọc cánh. Phải nói là những người đàn bà như nàng tuy chưa biết mặt mũi ra sao nhưng đã đem lại cho tôi nhiều khí thế. Tôi yêu công việc tôi hơn và giận vợ không được một bữa. Tôi chưa đến mức biến thành đứa trẻ nhưng bạn bè bắt gặp tôi nhảy chân chim nhiều lần. Tôi phải gặp nàng, phải nhất quyết thôi, không lâu hơn được nữa. Trò chơi ú tim tuy hồi hộp, lâng lâng nhưng cần phải có ánh sáng và giải pháp nếu không sẽ rất chán và nguy hiểm nữa. Cũng như các đôi tình nhân yêu nhau đến chín nẫu mà không “ làm thịt” nhau thì trái tình yêu sẽ thối rụng và trái sầu lên ngôi. Tôi nhắn tin cho nàng, hẹn gặp. Nàng nhắn cho tôi là không nhất thiết, cứ thế này vui hơn. Tôi không cố van nài, chỉ nhắn lại cho nàng địa chỉ, nhân dạng, thời gian, còn đến hay không là quyền ở nàng. Tính tôi thế, cần thì cần thật chứ nỉ non van vỉ là tôi dí dái, thế nên không mấy được gái mê. Tôi mặc quần Tây đen thẳng nếp, sơ mi trắng măng séc dài, khuy vuông kiểu cách. Tôi lịch sự hơn mức bình thường, dù gì cũng buổi ban đầu tuy vẫn biết có thể nàng không đến. Tôi chọn một quán thanh cao ở tầng trệt khu chung cư đắt giá, có đồ ăn rất ngon. Tôi gọi một chai vang, một cây nến thắp trong cốc thủy tinh, một đĩa salat rau và hai phần cá hồi nướng. Tôi chờ nàng bâng khuâng. Hơn nửa tiếng mà nàng không đến. Tôi cũng không thèm gọi điện hoặc nhắn tin. Đã bảo rồi, tính tôi thế, kiêu tý cho gái nó yêu khốc liệt, chứ lăng xăng lắm lại khổ công hầu hạ, rất toi cơm. Tôi định bụng chờ thêm 15 phút nữa, coi như là ân hạn cho nàng. Nếu không, tôi sẽ xơi hết chai vang, dĩa salat, hai phần cá hồi. Chả nhiều nhặn gì đâu, hương hoa, kiểu cách bao giờ chả thế trong khi sức uống ăn tôi lại dư thừa. Và tôi cũng nhủ bụng, nếu nàng không đến tôi sẽ xóa ngay tên Nham Nhot ra khỏi danh bạ. Tôi sẽ cắt phéng nàng, bỏ ngay trò ú tim tuy tao nhã nhưng cực kỳ... mất hứng. Nàng không đến thật. Tôi về khật khưỡng với men vang và thịt cá hồi. Vợ tôi ngạc nhiên thấy không say mà lại về sớm. Tôi cười," khách bận việc, không đến, xơi đồ thừa rồi về". Tôi vật ra giường, thiêm thiếp. Vợ tôi rúc mặt vào nách. Tôi thấy ươn ướt nơi cánh tay. Tôi to mồm “ sao khóc?”. Vợ tôi sụt sùi: “ đúng ra nửa chai vang và một phần cá hồi đêm nay là của em”. Ối giời ơi! Đúng là tôi đã Nhầm Nhọt sang ...Trồng Chọt rồi.
CHÓ ĐÀN Hôm qua trong lúc đi dạo, em bị cả một đàn chó nhảy xồ ra cắn. May mà với kinh nghiệm và bản lĩnh đầy mình em đã bình tĩnh chống đỡ và thân thể người ngợm không sao. Hôm nay em lên đây bốt chia sẻ của mình về kinh nghiệm xử lý khi bị chó cắn đàn. Bước một: Hãy luôn chuẩn bị tinh thần bị cắn. Mặc dù từ năm 2007, thông tư 05 của Chính phủ đã có nói rõ cấm thả rông chó ra đường và phải bồi thường thiệt hại cho người bị chó cắn, nhưng thực tế là bạn vẫn luôn phải sống trong thực tế là sẽ bị cắn không thương tiếc. Do vậy, hãy luôn chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất khi bước chân và một khu vực mà bạn cảm thấy...có tiếng chó sủa, mèo kêu. Với tay nhặt một cành cây nhỏ hoặc một thanh thép bên lề đường. Bạn sẽ cần đến nó trong những bước sau. Bước hai: Lâm trận. Có hai loại chó. Loại thứ nhất sẽ lập tức lao vào bạn tấn công khi bạn hoàn toàn chưa chuẩn bị cho một trận đánh và loại thứ hai sẽ nhe răng, cụp đuôi và chỉ nhảy vào bạn khi bạn sơ hở, cắn một miếng thật đau rồi bỏ đi. Với cả hai loại bạn đều phải bình tĩnh, nếu không muốn bị đàn chó vùi dập ngay lần tấn công đầu tiên. Tuy nhiên về chiến lược tấn công thì hai loại sẽ cần 2 chiến lược hoàn toàn khác nhau. Với loại thứ nhất, loại lập tức tấn công bạn ngay khi nhìn thấy, thì việc đầu tiên bạn phải nắm thật chắc thanh sắt, nhằm đúng vào mõm nó và vụt một phát thật mạnh. Đánh giữa mõm một hai con đầu tiên, chúng là những con chó đầu đàn và việc chúng ôm một mõm đầy máu sẽ làm nhụt chí bọn còn lại. Lưu ý, khi quật những con chó loại một này, bạn phải nhằm trúng mõm nó mà tương rõ mạnh. Chỉ quật vào mõm khiến chúng cụp đuôi bỏ chạy, chứ quật ngang người hay tệ hơn là quật vào đuôi chỉ khiến chúng điên cuồng và khát máu hơn khi tấn công đợt hai Bước ba: Giằng co. Khi hạ được một, hai con đầu đàn, một hai đứa chủ mưu. Bây giờ bạn có thể yên tâm đứng im giữa vòng vây bọn chó này mà bình tĩnh nhìn tình hình và nhìn từng con chó một. Sau đợt tấn công vũ bão đầu tiên, đàn chó phát hiện ra việc cắn đàn bạn là bất khả thi thì bọn chúng mới nhìn quanh và kích động để loại chó thứ hai, loại chó chỉ dám can đảm nhảy vào cắn một phát rồi cụp đuôi chạy mất xông vào cắn bạn. Đến lúc này, bạn phải bình tĩnh, lấy thanh sắt hoặc que tre chọc vào mõm những con chó đang cụp đuôi và nhe răng về phía bạn. Hãy chọc mạnh vào ngang mồm bọn này nhưng lại phải hướng mõm chúng sang những con chó đứng cạnh nó. Lúc này, bọn chó đứng cạnh sẽ tưởng con này cắn mình và nhảy ra cắn nhau. Chó đàn thường dữ tợn khoản 15-20' đầu tiên nhưng sau đó, do thiếu ý thức kỷ luật, chúng thường không phân biệt được đâu là quân ta, đâu là quân mình và chuyện nhảy vào cắn nhau chối chết là chuyện thường gặp. Bước bốn: Kết thúc trận đấu. Khi bọn chó quay ra cắn nhau, đây là lúc quan trọng nhất để bạn kết thúc trận đấu. Hãy xác định thật nhanh con chó đầu đàn và lao về phía con chó đầu đàn nhằm những vị trí như mõm, yết hầu mà đánh tới tấp. Quật ít nhưng mạnh và dứt khoát và tuyệt đối không "cắn" lại nó vì nếu cắn lại, bạn cũng không khác gì bọn chúng. Sau khi hạ được con đầu đàn, bạn cứ bỏ đi đâu đấy khoảng nửa ngày, hoặc một buổi. Sau đó, quay trở lại lấy que tre dí dí vào mõm những con còn sống. Nếu chúng khỏe, ta lại cho chúng cấu xé lẫn nhau còn nếu chúng mệt rồi thì thản nhiên ngồi nhìn bãi chiến trường chúng để lại và tự thưởng cho mình một ly Scott thơm ngon vùng Tây Âu. Bài viết về chó và cách xử lý khi bị chó đàn cắn, nhưng được áp dụng rộng rãi nhiều trường hợp trong trường hợp cần tự vệ. Chúc các bạn vui và không bị.....chó cắn.
LẢM NHẢM Do dốt nát về khoa học tự nhiên, nên cũng chẳng biết rượu được cấu tạo thế nào, không dám nói. Về khoa học xã hội lại càng mô tê hơn, chỉ nghe người đời lúc tụng ca về rượu trong văn chương, khi ngây ngất trong nhạc họa. Cũng chẳng hiểu gì về rượu. Nhiều lần được uống thứ nước này. Nhiều lần bị uống thứ nước này. Nhiều lần ngồi nhìn người ta uống thứ nước này. Nhiều lần bị xem người ta uống thứ nước này. Cũng vẫn chẳng hiểu gì về thứ nước này. Nghe đồn, làm thằng đàn ông không biết uống rượu, chẳng khác gì lá cờ treo lên không được gió đẩy mây đưa tung tăng phần phật (Nam vô tửu như kỳ vô phong). Lắm khi cũng cố tình thử, nhưng uống Chivas regal cũng chỉ thấy cay xè, uống Bordeaux cũng chỉ thấy cay xè, uống Chuối hột cũng chỉ thấy cay xè, uống rượu "vừa đi vừa nấu" cũng vẫn chỉ thấy cay xè. Hỏi: Có khác nhau gì không? Trả lời: Không! Thế mới biết là mình đại ngu về rượu! Thế mà, có lần gặp bạn, ngồi uống Bàu đá nửa ngày trên Ghềnh Ráng, chỉ uống suông, nhắm với trời mây Xứ Ghềnh, nhắm với dư tình Hàn Mặc Tử, nhắm với chút lành lạnh của thế thái nhân tình, nhắm với những câu chuyện đời nhau, mà ta đã uống được với bạn hết gần cả lít rượu nặng như cồn ấy. Hỏi: Có say không? Trả lời: Không! Thế mới biết là mình uống được rượu! Lại có lần người cho uống rượu xịn trong nhà hàng, chung quanh quây bằng bê tông, sơn màu, đẹp lắm. Lại có nhiều người đi qua đi lại múa vui, lại có cả nhạc gẩy tai, lại có cả ả đào thời hiện đại, xém áo tứ thân gò làn quan họ cho vừa vặn mắt, thế mà uống được có một hớp, say quay quắt, say chồng chất, say ngao ngán, say bát vạn cổ kim lộn sòng làm một. Hỏi: Say à? Trả lời: Ừ! Thế mới biết say hay tỉnh không phải là do rượu! Kể từ đó, ta chỉ uống rượu hết lòng khi có bạn. May cho rượu không bị ta làm nhục, phúc cho ta không bị rượu làm phiền. *** Có lần ngồi với bạn, ngửa cổ khen trăng, rồi rú lên một tiếng, gần như khóc cho người xưa khôn quá hóa cù lần, chỉ vì chén rượu dưới trăng mà trẫm mình chết uổng. Rú xong cơn sướng đoản, bổng gai người thấy thương mình. Có khác gì người xưa đâu, cũng một loài đa mang, đa tình như vịt. Sớm tối giở trang lòng đề tên thập loại đàn bà, mắt nhắm tai bưng, vẫn hình dung cõi dúm dó tròn vuông lung linh đào nguyên khép mở. Lại thường vểnh tai ngóng tiếng nỉ non gió hẩy, tí tởn thanh cung hùa âm tùng cắc, mà vương nhịp vấy tình. Đáo để cho loài đa tình như ta miệng cứ luôn quang quác khiêm cung. Trước, trời giãn cơn tuế nguyệt, tuổi trẻ sức nhiều, giang hồ ngược xuôi tất bật. Đi đến đâu thơ hoang ký gửi âm vần đến đó. Từng thốt lên rằng: Những bài thơ hoang như những đứa con hoang. May mắn là: Trời dành cho người hiền phúc đức, mãi đến khi có vợ mới chứng cho lời thốt. Chứ cứ như đã thốt, chắc nghĩa nhân tung hoành sớm tối đến nay đã chật một góc trời có lẻ. Nay, trải mấy phen khem kiêng dòm ngó, thi thoảng thấy lòng tơ chùng lại căng rung phần phật, hóa ra, thói cũ vẫn chưa chừa. Nhác thấy đàn bà là mắt hoa chân khuỵu. Yêu tung hoành xiên chéo càn khôn dâu bể. Bởi nghĩ: Người nỡ yêu ta tức là trời còn có mắt. Chẳng lẽ, ta không yêu lại, có khác chi cố ý chọc thủng mắt trời mà im cơn thiên ý. Mới hay: Trời thương kẻ đa tình! Trời đã thương kẻ đa tình, thì cũng thường ban cho nhiều huệ ân vằn vặt. Thân vai nhờ đó cũng đủ rộng vừa cao, khục khặc ngữ ngôn cũng rì rào nên câu nên cú. Nên có cơ duyên mà hiểu đôi chút Đàn bà. Rằng: Từ thuở loài người còn chưa biết nhặt lá che thân, mây trời còn bay là đà trên đất, quấn quýt quây vòng làm xiêm y lộng lẫy cho đào nguyên e ấp, đàn bà đã tròn vẹn mọi khái niệm như bây giờ mấy người thừa chữ định nghĩa rồi. Với tất cả những gì trời không có, đàn ông không có, thì đàn bà sẽ có. Vì thế, đàn bà độc quyền chia sẻ sự sủng ái với trời và với đàn ông. Ta may mắn là đàn ông. Như thế, đương nhiên ta có phần. Ai đó đừng vì thế mà hiềm kị. Rằng: Đàn bà vô tội trong mọi vấn đề, mọi câu chuyện, mọi lý giải. Nếu như đàn bà có tội gì đó, thì tội đó là do trời làm ra, và kẻ nào là đàn ông thì nên chịu trách nhiệm về những tội danh của đàn bà (nếu có). Ta thấy mình vô tội, vì vậy, theo logic ngược, chắc chắn mọi đàn bà là trong trắng, bất luận màu da hay tuổi tác. Duy chỉ có một điều, ta không hiểu, trời cũng không hiểu, còn người có hiểu không thì ta và trời không biết, rằng: Ai chứng cho những lý luận vừa trình bày?
TÌNH YÊU...XỊT LỐP Nàng đang đi chợ, xe bỗng xịt lốp. Vào hàng vá xe, nàng choáng váng gặp lại người tình cũ thời sinh viên. Chàng vẫn vậy, phong trần, nam tính và hấp dẫn Giờ làm chủ tiệm vá xe. Kỷ niệm cũ ùa về trong nàng. Ngày xưa, 2 người yêu nhau lắm Nhưng vì chút hiểu lầm Nên chia tay. Nàng giờ đã chồng con đề huề Còn chàng vẫn lãng tử. Vá xe xong, nàng ra về, lòng ngổn ngang. Tối đó, đang xem TV cùng chồng, nàng bảo: EM sang nhà ngoại, sáng mai về Vẫn dán mắt vào TV, chồng dặn với Sáng mai về sớm em nhé. Nàng đi như bay ra khỏi nhà. Đến nhà chàng vá xe. Nhưng hồi hộp. Chỉ dám núp gốc cây nhìn vào. Và, thật bất ngờ Dưới ánh trăng vàng Lung linh mơ màng Chàng mở cửa Bước líu ríu về phía nàng. Tim nàng đập rộn ràng CHàng như cảm nhận được Tiến về phía gốc cây, nơi nàng đứng. Và rồi Dưới ánh trăng vàng Lung linh mơ màng Nàng thấy Chàng đang RẢI ĐINH RA ĐƯỜNG Những cái đinh nhọn hoắt Chĩa lên trời Dưới ánh trăng vàng Lung linh mơ màng.
Đánh đu với gái Tết Tây, anh lừa vợ bảo đi chơi với đám bạn nhưng thật ra anh đi với nàng. Nàng người Thành Nam , thượng uý công an, ba mươi tuổi, chưa chồng. Anh chỉ biết thế thôi, không dám biết thêm vì công an anh kinh bỏ mẹ. Anh quen nàng độ dăm tháng nay, quen bên chiếu rượu. Chiếu rượu của nàng cạnh chiếu của anh. Bọn anh toàn đực, còn bọn nàng toàn cái, sẵn tý men sang giao lưu, thế là quen. Nàng chủ động nhắn tin cho anh trước, toàn những thứ trời ơi, đại khái như khoẻ không, công việc thế nào, sáng tốt lành, tối ngon cơm, ngọt nước…Anh vui và nhắn lại, cũng toàn những thứ ất ơ, đại để như thượng uý khi nào lên đại uý, tạt tai được mấy thằng phạm rồi, gái công an sao như hoa hậu… Qua giai đoạn nhắn tin, nàng goi cho anh trực tiếp rủ anh đi Thành Nam chơi. Đâu có gái là anh cứ đi, tết nhất ru rú ở nhà với vợ kể cũng mệt. Tuy nhiên anh vẫn hỏi đi có phi vụ gì không, nàng bảo về thăm nhà, thăm bạn thôi, lâu nàng không được nghỉ. Anh đón nàng từ sớm ở khu chung cư gần nhà, nàng ở một mình. Anh ở dưới chờ không trèo lên nên chả biết nhà cửa nàng ra sao. Bọn anh ăn sáng, cà phê, cà kê, dê ngỗng chán mới đi. Chơi bời là phải thong thả, Thành Nam với Hà thành có bao xa. Thành Nam bé tí hỉn, buồn như chuồn chuồn đạp nước đầm hoang. Nhà nàng ngay trung tâm, cạnh cái khách sạn Vị Hoàng to vật. Bố mẹ nàng khoảng tầm thất thập, buôn đồ cổ thật và cả cổ giả, đẻ đến 6 con, nàng là út. Trên nàng là 5 thằng, ở quanh quất đâu đây, đề huề hết cả. Theo như nàng nói toàn cỡ có máu mặt, đứa làm khách sạn, đứa cà phê bóng bánh, đứa làm mộc bán cho Tây, mỗi nàng là làm cho nhà nước. Anh được nàng thết cơm, khá thịnh soạn nhưng chỉ có anh với nàng ăn. Bố mẹ nàng phải đi Nam gấp giao lô hàng, bọn anh em nàng bảo đều bận nên không gọi. Ăn xong cũng đã qúa trưa, nàng dọn giường bảo anh đi nằm để chiều đi chơi với hội bạn cho khoẻ. Còn nàng tạt ra đầu phố gội đầu, cắt móng cho nó sạch sẽ, điệu đà. Anh nằm mà không ngủ được bởi anh không có tật ngủ trưa, vả lại đi chơi với nàng mà ngủ thì phí quá. Chả biết làm gì, anh nhấp nhổm nguyên trưa. Rồi nàng cũng về, mùi hương dầu gội đầu thơm nhẹ, hăng hắc cả mùi của sơn móng tay. Nàng hỏi anh ngủ ngon không, anh vờ dụi mắt bảo có em nằm bên anh sẽ ngủ như người chết. Nàng cười bảo đểu nó vừa thôi. Anh bảo ngủ như chết thì vô hại, đểu đé-o gì. Chiều, hội bạn nàng đã ầm ầm ngoài phòng khách, đực cái đủ cả. Nhác trông xe cộ, ăn mặc đã thấy điều kiện rồi. Nàng trang điểm nhẹ, mặc nguyên bộ đầm màu đỏ ớt trông như tiểu thư nhưng nói thì đúng kiểu công an ra lệnh: tất cả đi ăn để chào mừng năm mới. Hội bạn nàng nhao lên, vỗ tay hò hét váng nhà. Anh già rồi nên hơi choáng. Bọn anh vào một chỗ rất khó đi, quán kiểu nhà sàn trên hồ nước, rất nhiều món ngon. Hội bạn nàng cứ nhìn anh xì xầm rồi lại ré lên như đi tướt, vô duyên cực. Nàng giới thiệu các bạn nàng cho anh, đông quá nên anh không nhớ hết, vả lại cứ nghĩ ôi giời xã giao nhớ làm đé-o gì. Rồi nàng giới thiệu anh cho các bạn nàng, bảo anh là bạn. Bọn kia nhao hết cả lên hỏi bạn là bạn kiểu gì, bạn giai hay người yêu hay bạn bình thường. Nàng bảo bạn giai rồi cười nghiêng ngả. Anh cũng cười phá lên, ừ chắc nàng đang vui vả lại mất mát gì đâu, không khéo lại còn được. Năm mới, bạn mới, sự vui chung ấm cúng lạ thường. Anh đóng vai là bạn giai nàng hoàn hảo, từ khi ăn cho đến khi hát nhưng đến khi về anh hoá mẹ thành bò. Chả là vui chơi khí muộn lại chuyếnh choáng say nên nàng bảo ở lại mai về. Đồng ý thôi, chả bởi do anh chủ tâm mà say thì về thế lào =)) Anh say chưa tới mức để nàng dìu, vẫn còn loạng quạng uýnh đấm được quả răng, rửa được đôi bàn chân thơm mùi chuột chết. Trở vào anh thấy nàng đang dọn cái giường ban trưa, anh thả thính, ngon phết nhở, làm miếng đi. Nàng nguýt rồi giơ hai nắm đấm đấm bùm bụp vào ngực anh. Anh sẵn thế túm luôn lấy tay nàng. Khi say tay anh dẻo, dai và dài như tay khỉ. Nàng dúi anh ngã ngửa ra giường, theo đà nàng đè mẹ lên trên, bưởi bòng văng ra hết cả,thơm, mềm, ngồn ngộn, múi trắng, khe sâu thẳm. Tay anh giữ tay nàng, môi lần tìm môi, khô khốc. Nàng đáp trả nhiệt liệt, nóng bỏng kinh người. Anh và nàng mê tơi trong ba phút, đồng hồ cảm giác của anh nó chạy thế. Rồi bất ngờ chân nàng quàm lên bụng anh, anh thấy đau vùng bộ hạ. Tưởng nàng nhiệt liệt nhưng ai ngờ nàng đang lên gối. Anh đau buông nàng ra, mắt trợn ngược như sắp tắc thở. Nàng trườn xuống, nguẩy đít đi vào buồng trong, anh nằm nhìn đình màn, đau đớn. Cơn hứng tình xẹp xuống, cơn say lại thông thốc phụt lên. Anh ú ớ rồi im hẳn. Sáng, nàng gọi anh từ sớm, bê vào giường cho anh bát mì hai trứng nồng nàn. Mồm anh đắng ngắt, chả thiết ăn, chỉ húp đôi trứng để kiện toàn đôi trứng của anh thôi. Anh và nàng lên xe về Hà thành. Dọc đường anh và nàng nín thinh, xe lại chết mẹ nó đi cái cát sét, hãm vật. Mọi thứ cứ ù ù ngang tai, nặng nề cực. Rồi cũng lại là nàng chủ động phá tan đi sự im lặng đáng sợ khi xe về đến Pháp vân, nàng bảo tối qua tội anh to lắm nhé. Anh đáp hờ rằng có làm gì nên tội đâu. Thì đấy, tội của anh là tội không làm gì đấy. Anh cười phọt, cảm giác đôi trứng trần lao lên khoang miệng. Anh đưa tay đang nắm cần số lần tay nàng. Nàng để yên. Được thể anh phấn khởi về Hà nội ta làm gì tý nhé. Anh nghĩ em là gì mà đòi làm gì. Em hết thích làm gì rồi bởi em thức suốt cả đêm qua. Ôi chao, anh tệ đến thế sao, hoá ra tội anh to thật, chả phải anh không làm gì mà là anh để mặc Nó với em. Bọn anh chia tay, anh lại về nhà với vợ. Vợ anh mắng anh như xe giẻ rằng đi qua ngày qua đêm mà chả một cú a lô. Anh mắng ngược cô cũng có thèm í ới cho tôi tiếng nào đâu. Vợ anh im hẳn. Tối, vợ anh bảo cơm xong làm gì hả anh, đi chơi phố tý nhé. Anh bảo chả làm gì, không đi phố, anh muốn đi nằm. Mặt vợ anh xị ra như mông bà hàng phở anh vẫn hay ăn, bảo chỉ được cái giỏi hầu thiên hạ thôi, vợ đòi hỏi tý lại đòi đi nằm. Nhà anh không có đình màn nên anh nhìn thẳng được lên trần, mắt chuẩn bị kéo màng thì bất chợt anh giật nảy, liệu đêm qua lúc anh vằng nhà, có thằng mả mẹ nào lại không làm gì với vợ anh không? Anh rùng mình rồi lẩm bẩm: nhẽ đâu thế gian này anh đã đi ngàn dặm. Và còn hơn như thế nữa kia. Nhưng bắp cải có râu và ria mép. Quả là anh chưa thấy bao giờ. Anh tỉnh luôn đến sáng!
bệnh hôi nách | trị hôi nách bằng chanh | hôi nách là gì | mẹo trị hôi nách | trị hôi nách tận gốc | phèn chua trị hôi nách | trị hôi nách tại nhà
TUYỂN NHÂN VIÊN Tình hình là anh muốn tuyển một em mần kế toán cho cái công ty mà anh có tý thịt thà đánh đụng. Đăng tuyển dụng trên con Óep nhân sự to nhớn nhất An-nam cả tháng giời chả có hồ sơ nào áp-lai. Mà anh có đòi hỏi gì đâu, chả cần kinh nghiệm, thậm chí bằng cấp cao, chỉ cần dễ nhìn, có tiềm năng và ham học hỏi. Lương khởi điểm anh giả 5 chai, chưa kể cơ hội đào tạo. Ấy vậy mà... Bọp phát, ngày u ám, anh ngồi cà phê vặt thì nhận được điện thoại của một em muốn gặp gỡ và trao đổi công việc. Ô cầy thôi, gì phải xoắn. Em đến, nhanh hơn cơn lốc. Cảm nhận đầu tiên là em rất đẹp, lại 9x đời đầu vửa ra trường, đào tạo chính quy, bài bản. Gọi cho em cốc nước lọc, anh ngồi xem hồ sơ. Mẹ, kinh ra phết, bằng cấp đầy mình, khá khẩm hết. Anh bảo em cứ tự nhiên. Anh thích công việc ở cà phê thậm chí là nhà nghỉ hơn là ở văn phòng ngay ngắn, nghiêm trang. Anh hỏi tí chút về chuyên môn, em gãi đầu gọi cốc cà phê thay cho câu giả nhời. Anh lại hỏi tý Anh ngữ, em lại xổ ra một tràng tiếng việt tanh tao. Hỏi tý về bản thân, em đ nói gì, cười khi khi. Thế là thế đ nào? Mẹ tiên sư con dở! Anh hỏi thật, bằng cấp em xịn hay đểu? Em móc túi lôi ra, bằng cảm quan, anh thấy thật hết. Sao lại k biết gì nhỉ? Em bảo, bọn mới ra trường ai cũng như em thôi. Chết thật! Thảo nào mà có thằng bạn anh thuật lại ( thằng này quan nhỡ à nha), ngay cả đứa tốt nghiệp thủ khoa vào cơ quan nó làm việc cũng chả biết gì, được 3 tháng xấu hổ mà phé. Thế mà lên báo bi bô là môi trường làm việc không thích hợp, thu nhập không đảm bảo, rằng thì là mà... Thằng bạn anh bảo, bọn thủ khoa, bằng đỏ chúng nó chả có kỹ năng mẹ gì cả, ngoài một mớ lý thuyết hỗn độn, màu mè. Chúng ngợp và hợm bởi cái đống đó. Hốt đi thì vi phạm chủ trương đường lối của đảng và nhà nước trong việc trọng dụng nhân tài, để lại thì chúng lù lù như đống cứt, bốc mùi dữ dội, làm tuyền thể cơ quan đi làm phải đeo khẩu trang bịt mũi. Thế mới biết, khoảng cách giữa tấm danh bằng và kỹ năng thực tế nó xa ngái đến chừng nào. Chả khác gì việc chúng ta đang xây dựng và phấn đấu đi lên XHCN. Anh đùa, em biết làm gì? Em hào hứng, anh bảo gì em làm nấy. Hehe, lên giường, chịu không? Em cúi mặt, lí nhí, em có người yêu rồi. Hố hố, giữa việc có người yêu và lên giường liên quan chó gì nhau. Em ngước mắt, anh cứ đùa! Đùa là đùa thế nào, bằng cấp đầy mình mà chả biết làm gì thì chỉ có lên giường mà kiếm cơm thôi chứ. Đấy là anh nghĩ, chứ ai lại sỗ sàng như thế với em. Anh bựa thì bựa thật, nhưng những lúc k bựa, anh duyên như Xuân Diệu làm thơ thuở nào chứ chả bỡn. Đuổi khéo em, anh bảo cứ để lại hồ sơ đây, có gì sẽ liên lạc. Nhưng hình như em không hiểu, vẫn ngồi tỉ mẩn bú cà phê, lại còn phẩy tay réo gọi đĩa hướng dương tí tách. Anh cũng đang rỗi việc nên cũng chả lấy làm khó khăn. Thôi thì kệ bà em. Bao giờ muốn đi thì tự nhổm đít. Trời sập mưa, bữa trưa kéo đến mà em vẫn chưa đi. Anh tiện thể, đi ăn trưa nhé? Em rộn ràng, để xe máy đây đi xe anh?. Đèo mẹ, chả có nhẽ...hehe. Anh bảo đi bộ, quán ngay bên đường. Em líu díu theo sau, tay xòe che tóc tránh những hạt mưa lởm khởm. Anh gọi đồ ăn, thêm cả mấy chai bia. Tính anh thế, đớp là phải bú, không nhạt miệng. Em tu bia như nước đổ lỗ dế. Thực lòng anh thích những người phụ nữ uống rượu bia và phì phèo thuốc lá. Trông vừa cá tính, vừa gợi cảm mà lại duyên. Nhưng trông em uống, anh lại thấy băn khoăn, lo ngại. Chả phải vì anh tiếc mấy xu bia, mà vì cái cách em uống làm cho anh nghĩ đến trò đổ dế bờ đê ngày nhỏ dại. Con dế mà no nước, chả khác đếch gì con bọ cánh cam. Hôi và tanh bỏ mẹ. Cũng đến lúc phải về. Anh không còn í nhị được nữa mà dông thẳng đi luôn, bỏ lại em với đống bát đĩa đã được nạo vét sạch. Ngồi văn phòng nghĩ miên man về em với bao giả thiết. Và để cho giả thiết có cơ sở, anh lôi hồ sơ của em ra đọc kỹ. Chẳng có phát hiện gì ngoài cái dòng phê xác nhận của chính quyền địa phương nơi góc trái của tờ khai lý lịch. Nguyên văn " tâm thần dạng nhẹ", mộc đóng đỏ choét. Mai anh sẽ gọi lại em. Anh sẽ nhận em làm kế toán. Bởi nguyên tắc của anh, kế toán phải thật thà. Mà thật thà thì chỉ có ở...người tâm thần. Huống hồ, em đang là dạng nhẹ, hehe.