THU KHÔNG EM Đã bao ngày từ mùa thu em đến Có nắng hồng vương nhẹ gót chân anh Chiếc lá vàng ngập ngừng rơi trên bến Gió khẽ gợn đều mặt nước long lanh. Cũng là thu em biết nói yêu anh Hay khát khao vì một thời trẻ dại Yêu cho đi không một lần đòi lại Bài thơ tình anh viết mãi chưa xong. Thu không đến nữa em có buồn không? Còn chiếc lá nào vương trên tà áo trắng Khúc giao mùa ru một thời xa vắng Tình ca nào anh còn hát nữa chăng? Anh nghe trong gió có tiếng của em Vang đâu đây từ một thời xa lắm Trời thu nào cũng một màu tĩnh lặng Bước qua em như nhịp tiếng dương cầm. Có phải thu – mùa thương nhớ âm thầm? Mây xôn xao rơi nhẹ nhàng trước ngõ Em dỗi hờn như một thời bé nhỏ Em ra đi, nắng ở lại bên thềm. Ngày không em, ngày như muốn dài thêm Thu mang em đến thu tiễn em đi Biết thế rồi sao em đến làm chi Cho nắng buồn hắt hiu hoài bên cửa Thu không em thu đâu là thu nữa Lá chẳng buồn rơi khẽ ở trong sân Gió chẳng đùa lung lay giàn hoa sữa Nắng vỡ òa trong nuối tiếc bâng khuâng