Có một Ai đáng quên mà lại nhớ. Có một Ai đáng nhớ để rồi quên...... Tình chỉ đẹp khi chỉ còn dang dở. Đời mất vui khi đã vẹn câu thề.......
Bài hát : Linh Hồn Đã Mất - Bằng Kiều Em... Từ khi em đi rất xa Mang cả cuộc tình hai chúng ta Mình biệt ly rồi em, ta chia hai lối về Cuộc đời anh giờ đây chỉ thấy nỗi cô đơn Ngày đôi ta gần nhau anh đã không biết rằng Rằng anh là người may mắn Khi anh có em trong cuộc đời anh Để đến bây giờ đây khi em xa mất rồi Thì anh mới biết đời anh Đã mất luôn linh hồn....!! Muốn nói yêu em thật nhiều Dù biết đã muộn màng Hãy thứ tha cho đời anh vì anh ngàn lần hối tiếc....
Lời bài hát: Sai Một lần hôn nhau rồi thôi, một lần ôm nhau rồi thôi cuộc tình đôi ta từ đây rẽ hai lối đi Vì tình yeu ta là sai, vì tình ta chia làm hai Một lời em nói ra đây dường như chưa hết Chỉ biết yêu anh là thế, Chỉ muốn ôm anh là thế Dẫu biết yêu anh bên anh là bao đớn đau Chia tay ta lặng im trong phút giây, Dù mình chưa đến với nhau dẫu đã yêu nhau thuở nào Đôi khi ta cần chi nói với nhau, Chặt vòng tay anh nữa đi để cho lòng mình say đắm
Sai thì Sửa.....hihihi một lời xin lỗi Nặng đến thế Sao ? Bỏ cái "Tôi" đi Thì trong lòng sẽ nhẹ nhàng thanh thản.
Anh Sai Rồi Sáng tác: Nguyễn Hồng Thuận Anh vô tình nhiều lần làm em phải khóc Đã cho em với biết bao nỗi buồn Nước mắt em nhiều lần vì anh rơi xuống Mà vô tâm, anh nào có biết đâu Rồi cứ thế vẫn cứ hay vui đùa Rồi cứ thế đánh mất dần tình yêu Đã để lại trong em những vết thương, anh sai rồi Bỗng một ngày chẳng còn em bên anh nữa Chẳng ai mong ai ngóng anh trở về Đến lúc này chợt nhận ra em ý nghĩa Và thân quen trong anh biết bao nhiêu Giờ hối tiếc cứ trách "anh sai rồi" Giờ hồi tiếc có trách em cũng xa thật rồi Vì vô tâm nên anh đã mất em Chỉ còn riêng anh trên thế gian...
Chờ người nơi ấy Ngồi lại nhấp chén say Lắng trong lòng mình những đắng cay Ngày dài thấm thoắt rơi Muốn quên đi những phận bèo trôi. Ngọc ngà cũng mấy phen Lấm trong bùn hoài cũng thấy quen Ngồi buồn ngó gót sen Trách sao cõi đời này đỏ đen.
Đúng Sai là tùy theo góc độ sự việc của mổi người nhìn. Tôi đứng góc độ này Tôi thấy anh sai. Anh đứng góc độ của anh, anh thấy tôi sai Vì vậy chớ vội nhìn sự việc một cách chủ quan ,mà phải nhẩn nại nghe lời giải thích và đặt mình vào góc độ của người kia để nhìn lại sự việc. Thật ra vì chủ quan không suy xét thấu đáo từ nhiều góc độ khác nhau nên đã để xãy ra bao Án oan . Hình Minh Họa : xem hình thì với góc nhìn cả hai đều cho là mình đúng và người kia Sai. Hihihi Vì vậy mới Cải nhau Tới Bến.
Có những việc Sai có thể sửa. Có những việc Sai dù biết là sai cũng đã quá muộn màng. Lở Bước sa chân Sầu Vạn Cổ. Muốn quay đầu lại đã Trăm Năm.
Ngẫm hay muôn sự tại trời, Trời kia đã bắt làm người có thân. Bắt phong trần phải phong trần, Cho thanh cao mới được phần thanh cao. Có đâu thiên vị người nào, Chữ tài chữ mệnh dồi dào cả hai, Có tài mà cậy chi tài, Chữ tài liền với chữ tai một vần. Đã mang lấy nghiệp vào thân, Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa. Thiện căn ở tại lòng ta, Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài. Nguyễn Du
Đầy vườn cỏ mọc lau thưa, Song trăng quạnh quẽ vách mưa rã rời. Trước sau nào thấy bóng người, Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông. Xập xè én liệng lầu không, Cỏ lan mặt đất rêu phong dấu giàỵ Cuối tường gai góc mọc đầy, Đi về này những lối này năm xưa. Chung quanh lặng ngắt như tờ, Nỗi niềm tâm sự bây giờ hỏi ai? Nguyễn Du
HẠNH PHÚC TRONG TẦM TAY Có đâu miền giải thoát Ở phía bên kia đời. Bây chừ không an lạc Chắc gì mai thảnh thơi. Đâu có đời an vui Khi vùi trong tham muốn Trong vui chứa ngậm ngùi Hiểu ra, chừng đã muộn! Sống một ngày không rộn Nếm giá trị một ngày Khi lòng không xáo trộn Là Sống từng phút, giây. Sống hiền như cỏ cây Buông ưu phiền, oán hận Thoáng chốc hồn mây bay Rong chơi ngoài vướng bận. – Người Trí nương kề cận Mồi thắp ngọn đèn tâm Mặc trăng tàn, nguyệt tận Bước về quê âm thầm. Sống trả màu cho sắc Trả tiếng về âm thanh.. Trả muôn điều vạn sự Cho các Pháp vận hành. Mở to tròn đôi mắt Lòng tĩnh lặng hồ thu Tâm vẫn ngồi với cảnh Như ngồi nơi không hư.. Sống an vui, Tỉnh thức Trọn vẹn với hôm nay Là sống đời ý nghĩa Hạnh phúc trong tầm tay
TÌNH ĐÔI TA Nếu tình anh là biển Tình em chẳng là thuyền Lênh đênh và nhỏ bé Giông bão cả bình yên. Nếu tình anh là biển Em nguyện hóa đất hiền Ôm một đời, một kiếp Hôn cho bõ chao nghiêng. Nếu tình anh là nhớ Tình em sẽ là thơ Thơ như mắt anh nhỏ Anh có thấy bao giờ? Nếu tình anh là nhớ Đố nhớ nhiều hơn em Mỗi lần chênh nhịp thở Mỗi lần hé môi mềm. Nếu tình anh là anh Thì thôi em đành chịu Vì một điều dễ hiểu Như chiếc lá màu xanh.
VÌ EM CHÍNH LÀ EM Em không phải là người vĩ đại đâu anh C̉hỉ bình thường, mỏng manh như hoa gió Lúc dạt dào, lúc lững lờ bõ ngõ Lúc nồng nàn, lúc hờ hững buông lơi. Mỗi ngày cuối tuần cũng vẫn thích rong chơi Lượn lờ dạo quanh cùng bạn bè phố xá Mặc lứa đôi cứ đi về vội vã́ Em độc thân, đã quen với u sầu. Cũng có những ngày suy nghĩ chuyện đâu đâu Tưởng tượng đến anh rồi chợt buồn, chợt khóc Anh biết không anh giữa cuộc đời khó nhọc Sao tránh khỏi đau buồn, sao tránh nổi hanh hao. Rồi đêm về trong những giấc chiêm bao Niềm vui xa vời biết khi nào chạm tới Em có buồn có suy tư nghĩ ngợi Thì anh đâu hiểu hết trái tim này.
CÓ MỘT THỜI Có một thời đôi trai gái đã từng yêu Hẹn hò nhiều, ước mong nhiều, rồi chia cắt Không phải bởi lửa tình yêu lụi tắt Mà bởi đời người nhiều bước ngoặt trái ngang Bỗng một ngày tim chợt thấy hoang mang Không cảm nhận sự an toàn bên cạnh Cái nắm tay chỉ còn toàn nguội lạnh Ngoái xung quanh đầy rẫy những nghi ngờ Tình chẳng còn hạnh phúc giống trong mơ Họ làm khổ nhau bằng mập mờ, ngộ nhận Một người vô tâm còn một người im lặng Khoảng cách yêu thương cứ thế tách xa dần Họ lặng lẽ về bên cái kiếp độc thân Dẫu trong tim ngàn lần mong quay lại Nỗi nhớ nhung cứ đêm ngày khắc khoải Nhưng can đảm không nhiều nên cứ mãi khổ tâm Thời gian phủ đời người qua bao lớp rêu phong Mỗi lần nhớ đến nhau, họ nghe lòng hơi chạnh Có một thời họ coi nhau như định mệnh Có một thời, đôi trai gái “đã từng” yêu…