Con yêu MẸ !!!

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi tieulyphidao, 10/4/12.

  1. tieulyphidao

    tieulyphidao Thần Tài Perennial member

    Con yêu mẹ.

    Người mẹ mệt mỏi trở về từ cửa hàng sau một ngày làm việc dài đăng đẵng, kéo lê túi hàng trên sàn bếp. Đang chờ bà là đứa con trai lên tám tuổi, đang lo lắng kể lại những gì mà em nó đã làm ở nhà: “… lúc con đang chơi ngoài sân còn bố đang gọi điện thoại thì em lấy bút chì màu viết lên tường, lên chính tờ giấy dán tường mới mà mẹ dán trong phòng làm việc ấy! Con đã nói với nó là mẹ sẽ bực mình mà!”.[​IMG]
    Người mẹ than thở rồi nhướng lông mày:
    Bây giờ nó đâu?”. Thế rồi bà bỏ hết hàng ở đó, sải bước vào phòng của đứa con trai nhỏ, nơi nó đang trốn. Bà gọi cả tên họ của đứa bé, mà ở các nước phương Tây, khi gọi cả tên lẫn họ như thế này là thường thể hiện sự tức giận. Khi bà bước vào phòng, đứa bé run lên vì sợ, nó biết sắp có chuyện gì ghê gớm lắm. Trong mười phút, người mẹ nguyền rủa con, là bà đã phải tiết kiệm thế nào và tờ giấy dán tường đắt ra sao! Sau khi rên rỉ về những việc phải làm để sửa lại tờ giấy, người mẹ kết tội đứa con là thiếu quan tâm đến người khác. Càng mắng mỏ con, bà càng thấy bực mình, cuối cùng bà ra khỏi phòng con, cảm thấy cáu đến phát điên!
    Người mẹ chạy vào phòng làm việc để xác minh nỗi lo lắng của mình. Nhưng khi nhìn bức tường, đôi mắt bà tràn ngập nước mắt. Những gì bà đọc được như một mũi tên xuyên qua tâm hồn người mẹ. Dòng chữ viết:
    Con yêu mẹđược viền bằng một trái tim!
    Và giờ đây bao thời gian trôi qua, tờ giấy dán tường vẫn ở đó, y như lúc người mẹ nhìn thấy, với một cái khung ảnh rỗng treo để bao bọc lấy nó.

    Đó là một sự nhắc nhở đối với người mẹ, và với tất cả mọi người: Hãy bỏ một chút thời gian để đọc những dòng chữ viết trên tường!
     
  2. tieulyphidao

    tieulyphidao Thần Tài Perennial member

    Mẹ tôi.

    (Một câu chuyện cảm động của một tác giả vô danh nhận được qua e-mail của một người bạn ở Malaysia, mong được chia sẻ với mọi người)

    Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
    Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.
    Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.
    Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
    [​IMG]
    Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

    Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Ði khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
    [​IMG]

    Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
    Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
    Con yêu quý,
    Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.

    [​IMG]

    Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ . . .
    Mẹ yêu con lắm!

    Mẹ . . .
     
  3. Phúc Thịnh

    Phúc Thịnh Thần Tài Perennial member

    Lòng Mẹ!
    Đây là câu chuyện chân thật về gia đình nghèo khổ ở Trung Quốc.

    Khi đứa con vừa bắt đầu đi học thì người cha qua đời, hai mẹ con cùng nhau dìu dắt nhau đi và dùng đống đất đỏ nhè nhẹ phủ lên để tiễn biệt người cha


    Người mẹ không đi thêm bước nữa mà ở vậy nuôi dưỡng con thơ. Lúc đó trong thôn chưa có điện, mỗi tối thằng bé thắp ngọn đèn dầu bé tí đọc sách, vẽ tranh. Người mẹ thì từng mũi kim sợi chỉ may vá đan áo cho con. Ngày tiếp ngày, năm kế năm những tấm bằng khen cứ đắp lên vách tường đất loang lổ của họ. Đứa con cứ như ngọn trúc xanh của mùa xuân vụt lên phơi phới, nhìn đứa con cao nhanh hẳn thì đuôi mắt mẹ cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn mỗi lần cười khi nhìn thấy con nhận phần thưởng.

    Nhưng dường như trời không thương mẹ con họ, khi đứa con vừa thi vào trường trung học của huyện thì mẹ bị bệnh phong thấp nặng. Việc đồng áng làm không nỗi, có khi cơm ngày hai bữa cũng không đủ ăn.Lúc đó học sinh ở trường trung học mỗi tháng phải nộp 30kg gạo. Đứa con biết mẹ không có khả năng nên nói với mẹ: “mẹ, con sẽ nghĩ học để giúp mẹ làm ruộng”. Mẹ vò đầu con, âu yếm nói: “con có lòng thương mẹ như vậy, mẹ rất vui, nhưng không đi học không thể được, yên tâm, mẹ sanh con mẹ sẽ có cách nuôi con. Con đến trường ghi danh đi, mẹ sẽ mang gạo lên sau. Đứa con ngang bướng cãi lại, không chịu lên trường, người mẹ bực mình tát mạnh lên mặt con, đó là lần đầu tiên 16 tuổi trong đời bị mẹ đánh như vậy.
    [​IMG]
    Đứa con cuối cùng cũng cắp sánh đến trường, nhìn sau lưng con cứ xa xa dần theo con đường mòn, người mẹ vò trán suy nghĩ. Không lâu, bếp của trường cũng nhận được gạo của người mẹ bệnh tật mang đến. Bà khập khễnh bước vào cổng, với hơi thở hổn hển, từ trên vai thả xuống một bao gạo nặng trĩu. Người phụ trách nhà bếp mở gạo ra xem, hốt một vốc gạo lên xem lập tức cột chặt miệng bao lại nói: “bậc phụ huynh các người thích làm những việc có lợi cho mình. Bà xem gạo nè, có thóc có sạn có hạt cỏ… làm sao mà ăn”. Người mẹ ngượng ngùng đỏ cả mặt, nói lời xin lỗi. Người phụ trách nhà bếp không nói gì thêm mang gạo vào nhà. Người mẹ lại móc trong túi ra mấy lớp vãi lấy ra 5 Tệ nói với người phụ trách: “đây là tiền phí sinh hoạt của con tôi tháng này làm phiền ông chuyển đến dùm. Ông đùa nói: “thế nào bà nhặt được trên đường đó à” bà mắc cở đỏ mặt nói cám ơn rồi quay lưng đi.

    Rồi lại đến một tháng, bà nhọc nhằn vác bao gạo đến nhà bếp, người phụ trách nhà bếp vừa nhìn gạo xong thì cột chặt lại, cũng là thứ gạo đủ màu sắc. Ông nghĩ, có lẽ lần trước do không dặn người này rõ ràng, ông nhẹ nhàng từng chữ nói với bà: “bất cứ thứ gạo gì chúng tôi đều nhận, nhưng làm ơn để rịêng ra, cho dù thế nào cũng không được để chung, như vậy chúng tôi không thể nào nấu được, nấu ra thì cơm sẽ bị sượng. Nếu lần sau còn như vậy tôi sẽ không nhận”. Bà hốt hoảng thành khẩn nói: “Thưa ông! gạo nhà tôi đều như vậy cả, phải làm thế nào?”. Người phụ trách đùng đùng nói: “ một sào ruộng nhà bà mà có thể trồng được cả trăm giống lúa như vậy à? thật buồn cười”. Bị la như thế bà không dám nói năng gì, lặng lẻ cúi đầu, người phụ trách cũng làm lơ để bà đi.

    Đến tháng thứ ba, bà lại vất vả vác đến một bao gạo, vừa nhìn thấy người đàn ông la bà lần trước, trên mặt bà lại hiện lên nụ cười còn tội hơn là khóc. Ông ta vừa nhìn thấy gạo bỗng giận dữ quát lớn nói: “tôi nói vậy mà bà vẫn cứ như vậy không đổi. Sao mà ngoan cố, cũng thứ gạo tạp nhạp này, bà xem đi. Lần này mang đến thế nào thì mang về vậy!"

    Hình như bà đã dự đoán trước được điều đó,bà liền quỳ xuống trước mặt người phụ trách, hai dòng lệ trào ra trên khóe mắt, buồn bã nói: “ tôi nói thật với ông, gạo này là… tôi đi xin đấy, ông giật bắn người, hai mắt tròn xoe nói không nên lời.
    [​IMG]
    Bà ngồi phịch xuống đất, lộ ra đôi chân biến dạng, sưng húp… rơi lệ nói: “tôi bị bệnh phong thấp đi lại rất khó, không thể làm ruộng được. Con tôi đòi bỏ học giúp tôi, bị tôi đánh nên trở lại trường học".

    Bà cầu xin người phụ trách làm thế nào vừa dấu bà con hàng xóm lại càng sợ đứa con biết được sẽ tổn thương lòng tự trọng của nó. Mỗi ngày, khi trời còn chưa sáng bà len lén cầm cái bao chống gậy đi cách thôn khoảng 10 dặm để van xin lòng thương của những người khác, rồi đợi trời thật tối bà một mình âm thầm về. Gạo bà xin được đều để chung vào. Tháng kế tiếp vừa mang gạo đến trường, bà nhìn người phụ trách, chưa nói mà nước mắt lưng tròng. Ông đỡ bà dậy nói: “thật là ngừơi mẹ tốt, tôi sẽ lập tức đi trình với hiệu trưởng, để trường miễn học phí cho con bà”. Bà vừa nghe xong hốt hoảng lắt đầu nói: “đừng… đừng… nếu con tôi mà biết tôi đi xin để nuôi nó đi học sẽ làm nó tổn thương và như thế ảnh hưởng đến sự học của nó". Ông hiểu ý bà nói: “à, thì ra bà muốn tôi dấu kín điều này, được rồi, tôi nhớ”. Bà khập khểnh như người què quay lưng đi.

    Cuối cùng thì hiệu trưởng cũng biết được sự việc với nét mặt hiền hoà nói: “vì gia đình bà quá nghèo, trường sẽ miễn học phí và tiền sinh hoạt 3 năm. Ba năm sau, đứa con đã thi đậu vào trường đại học Thanh Hoa. Ngày tốt nghiệp, chiêng trống vang trời, hiệu trưởng đặc biệt chú ý người học sinh có hoàn cảnh khó khăn này và mời cậu ta lên lễ đài. Cậu ta khó chịu nói: “thi đạt điểm cao có rất nhiều, vì sao bảo em lên lễ đài?". Lại càng làm mọi người ngạc nhiên hơn là trên lễ đài đổ liên tiếp ba hồi trống vang dội. Lúc đó người phụ trách nhà bếp cầm ba cái bao đựng gạo của người mẹ lên lễ đài kể câu chuyện Người mẹ đi xin gạo để nuôi con ăn học. Dưới lễ đài mọi người im bặt. Hiệu trưởng nhìn ba cái bao giọng hùng hồn nói: “Đây là câu chuyện ba cái bao của người mẹ đi xin, trên đời này đem vàng cũng không mua được những hạt gạo này, sau đây sẽ mời người mẹ vĩ đại đó lên lễ đài".

    Đứa con trong lòng nghi nghi, nhìn lại phía sau xem, thấy ngừời phụ trách dìu mẹ từng bước từng bước tiến lên lễ đài. Lúc đó, chúng ta không biết đứa con trong lòng nghĩ gì? Tin tưởng rằng sẽ làm cho cậu ta rung động nhưng không hãi hùng lo sợ. Thế là tuồng kịch tình mẫu tử ấm áp nhất đã được diễn ra. Hai mẹ con nhìn nhau, từ ánh mắt lấp lánh tình yêu thương của người mẹ, vài sợi tóc trắng bay bay trước trán. Đứa con bước đến trước, ôm chầm lấy mẹ và bật khóc, “mẹ… mẹ của con…”.
    Trải qua bao nhiêu năm tháng, câu chuyện của mẹ vẫn còn sáng mãi trong truyền thuyết củ ngôi làng nghèo khó năm xưa...
    [​IMG]
    Sưu tầm!
     
  4. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    MẸ CỦA CON...

    [​IMG]

    Ba Hugolina mất sau một tai nạn-lúc đó Hugolina còn rất nhỏ-chưa tròn 5 tuổi và còn đang học Mẫu giáo-Chuyện Ba mất-Hugolina lúc đó chưa sâu sắc được nổi mất mát to lớn của Đời mình-chỉ biết rằng từ ngày đó thì Hugolina không còn được gặp Ba mình nữa,không còn được ngồi trong lòng Ba để nghe Ba kể chuyện...mọi chuyện trong nhà giờ chỉ có Mẹ lo toan tất cả.Hugolina không quên được hình ảnh mấy mẹ con lủi thủi sau xe tang-Hugolina còn nhỏ anh hai phải cõng...Tối về trời mưa...không thấy Ba đâu-Hugolina khóc-rồi cả nhà ai cũng khóc...
    Từ ngày Ba Hugolina mất đi-Mẹ đã phải làm lụng vất vả-chắt chiu từng đồng để nuôi các con ăn học-Sáng sớm Mẹ đã chở hàng ra chợ bán-Trưa Mẹ vội vã trở về để lo cơm nước cho các con,giặt giũ quần áo,băm rau nấu cháo cho heo...và tối về còn kèm cho các con học.Mẹ vất vả cả ngày vậy mà có những đêm khuya giật mình thức giấc-Hugolina vẫn còn thấy Mẹ cặm cụi dưới ánh đèn khâu vá áo cho các con.
    Ba mất đi-Hugolina không hề thấy Mẹ mình khóc-nhưng có những đêm Hugolina bắt gặp Mẹ ngồi bất động trước bàn thờ Ba-Hugolina biết Mẹ mình đã cố nuốt nước mắt vào lòng vì không muốn cho các con buồn...Hugolina biết Mẹ mình rất Yêu Ba-Khi Ba mất Mẹ Hugolina còn rất trẻ, lại là một phụ nữ có nhan sắc-có nhiều Người đã theo đuổi Mẹ,Yêu thương Mẹ-nhưng Mẹ từ chối tất cả không Yêu ai-Những kỷ niệm của Ba để lại,những lá thư ,những bài thơ hồi Ba Mẹ quen nhau Mẹ còn giữ không mất lá nào...Hugolina biết Mẹ không Yêu ai vì không có Ai có thể Yêu Mẹ bằng Ba-Mẹ thường nhắc đến Ba với đôi mắt vẫn sáng ngời Hạnh Phúc...

    [​IMG]

    Hugolina biết-Để vượt qua mọi cám dỗ-giữ vẹn Thủy Chung với Ba và dành trọn vẹn Tình Yêu Thương cho con cái của mình-Không phải là 1 điều mà Ai cũng có thể làm được và Mẹ-Mẹ Hugolina đã Hy Sinh cả tuổi xuân,cả cuộc đời tần tảo sớm hôm lo cho các con ăn học-Dạy dỗ các con nên Người-Công lao ấy của Mẹ sánh như Trời Biển.
    Ba Hugolina mất sớm-là một điều thiệt thòi lớn cho anh Em Hugolina -Nhưng chắc trong cõi Vô Hình-Ba Hugolina hẳn rất hài lòng vì Mẹ đã thực hiện được điều mà Ba mong ước là nuôi các con của Ba khôn lớn và dạy dỗ các con của Ba thành Người có ích cho Xã Hội.
    Trong thơ của Hugolina luôn phảng phất hình ảnh của Mẹ-người phụ nữ hiền lành,cam chịu,son sắt,thủy chung...và hình ảnh của Ba mơ hồ...mong manh...không giữ được...Chung quanh Hugolina-trong nhạc-trong thơ... Hugolina đâu thấy Tình Yêu nào mà không có đau khổ,dở dang...còn Tình Yêu của Ba Mẹ Hugolina tuyệt vời như vậy mà cũng có được trọn vẹn đâu?-Nổi ám ảnh về mất mát,chia ly đã làm Hugolina không còn nhìn thấy Tình Yêu qua lăng kính màu hồng...mình rất sợ...


    [​IMG]

    Khi Ba Hugolina mất đi rồi...nhà Hugolina trở nên trống vắng lạ kỳ...những công việc Ba làm hằng ngày giờ một tay mẹ quán xuyến-Ngày đám tang Ba...Mẹ Hugolina không khóc...và những ngày sau đó-Mẹ cũng không khóc...nhưng một hôm...bây giờ Hugolina mới biết đó là khoảng 3g rưởi sáng -giờ mà radio phát thanh chương trình Nông Thôn-Thì ra Mẹ Hugolina đã học hỏi cách làm ruộng qua chương trình này...Hugolina thức dậy nhưng không dám lên tiếng...Lúc đó chương trình cho phát bài hát "Ở 2 đầu nỗi nhớ"...Bỗng nhiên -Hugolina nghe tiếng Mẹ nấc lên nghẹn ngào...rồi không kềm chế nỗi nữa...mẹ òa lên ...nức nỡ...nằm trong giường-Hugolina cũng úp mặt thật chặt vào gối khóc theo...Từ đó -Hugolina có cảm nhận Mẹ của Hugolina đã Yêu Ba của Hugolina như thế nào...

    THƠ :


    Phan Thiết dạo này Trời như thế đó Anh
    Có những buổi chiều sương xuống lạnh
    gió không ngừng mang nỗi nhớ xôn xao

    Em bâng khuâng nhớ lại một ngày nào
    ...cũng gió thổi se se mang nỗi buồn da diết
    Các con ơi từ đây thôi đã hết
    -lòng đất sâu giờ đã khép lại rồi-
    chẳng bao giờ còn Ba nữa con ơi...
    vì Ba đã xa Mẹ con mình vĩnh viễn...
    Chẳng bao giờ còn nghe Ba kể chuyện
    chuyện đời Ba với lắm nổi thăng trầm
    chẳng bao giờ con nghe nữa lời khuyên
    con có lỗi-chẳng còn ai trách mắng

    ...Rồi từ đây-những ngày mưa với nắng
    nhà quạnh hiu chỉ còn mẹ con mình
    tương lai như chiếc thuyền nhỏ - lênh đênh
    Đời là Biển-bập bềnh bao lớp sóng...

    Anh ơi ...sao bao năm dài dằng dặc
    Trời vào thu - là em nhớ Anh nhiều
    Hình bóng Anh ôi sao quá thân yêu...
    ...nhớ lời Anh" ráng cho con ăn học
    anh luôn đặt niềm tin và hy vọng
    Em nuôi con Anh-khôn lớn nên người
    Để mai sau con giúp ích cho Đời
    Các con Anh sẽ thành người hữu dụng "
    Trên trời cao mây mấy lớp chập chùng
    như kỷ niệm trong lòng em chất ngất...

    Buổi cơm chiều nay không có Anh,
    mấy mẹ con lại buồn như những chiều hiu quạnh
    Gió ngoài đồng -thổi về lồng lộng
    ôi nỗi nhớ Anh cũng tràn về -sao mênh mông-

    Anh ơi ...sao bao năm dài dằng dặc...
    Hể vào Thu-là em nhớ Anh nhiều...
    ___________________Hugolina

    Bài Thơ này Hugolina làm năm Hugolina 13 tuổi...không hiểu -lúc đó- vì sao Hugolina lại có những ý tưởng sâu sắc đến như vậy so với lứa tuổi của mình-Hugolina xúc động nhất câu:

    "...Rồi từ đây-những ngày mưa với nắng
    nhà quạnh hiu chỉ còn Mẹ con mình
    Tương lai như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh
    Đời là Biển-bập bềnh bao lớp sóng..."


    Câu Thơ ấy-cho đến bây giờ-mỗi khi nhớ lại...Hugolina vẫn nước mắt rưng rưng...

    [​IMG]
    Năm Hugolina học xong cấp I thì mẹ và anh em Hugolina về VT tạm ở nhà Ông Bà ngoại để cho Hugolina học cấp II-Hồi này Hugolina rất yếu đuối -cứ bịnh hoài...Hồi đó nhà Hugolina chỉ mua được có mỗi 1 chiếc xe máy cho anh 2 đi làm thôi.Hugolina và chị 4 đi học bằng xe đạp-một chiếc xe đạp mini màu trắng sữa-chị 4 đi học buổi sáng còn Hugolina đi học buổi chiều...chị 4 tan học rồi là lật đật đạp xe về liền để cho Hugolina còn lấy xe đi học...hai chị em đi chung 1 chiếc xe mà đã trở thành ngoan nhất xóm -không hề la cà tụm năm tụm bảy đi chơi đâu hết...mà có 2 chiếc xe đi nữa thì chắc 2 chị em cũng không đành lòng đi chơi...vì phải về để phụ mẹ làm hàng gia công giao cho người ta...may những bộ quần áo cho búp bê-hoặc dồn gòn vào những con thú nhồi bông-mà lúc đó tiền công dồn gòn 1 con thú bé bé chỉ có 1 ngàn đồng...
    Tối-2 mẹ con hay đi ra biển...hoặc gửi xe ở 1 nơi nào đó rồi đi bộ dọc theo biển...Hồi đó biển VT còn trạng thái nguyên sơ lắm không có đèn đuốc sáng choang như bây giờ...2 mẹ con yên lặng đi bên nhau...mẹ kể những mẩu chuyện về Ba-về chuyện Tình thật đẹp của 2 người - khi mới quen,Ba rủ Mẹ đi biển chơi...nhưng Mẹ không đi...Mẹ nói Mẹ chỉ đi với người đàn ông nào là chồng của Mẹ thôi...câu nói ấy nghe quen quen...hình như...bây giờ Hugolina cũng hay nói như vậy lắm...

    [​IMG]



    Hồi đó - khi Ba Hugolina mất-Mẹ Hugolina còn rất trẻ và là 1 phụ nữ có nhan sắc nên Mẹ Hugolina có rất nhiều người đàn ông theo đuổi-Lúc đó Hugolina rất sợ người ta sẽ lại cướp mất Mẹ của Hugolina đi -nên Hugolina ghét mấy người đó lắm...người ta đến nhà Hugolina mang theo nhiều quà cho Hugolina...kẹo bánh nhiều mà đồ chơi cũng nhiều...người ta cho Hugolina quà...Hugolina không dám không lấy...nhưng lấy rồi...Hugolina đi ra ngoài hè ngồi khóc...
    Nhưng Hugolina đã có 1 Người Mẹ rất tuyệt vời...Mẹ đã không chấp nhận đi thêm bước nữa với ai...để sống trọn vẹn với các con của mình...Mẹ đã dạy cho Hugolina bài học Thủy Chung...Mẹ là 1 hình tượng cao quý mà Hugolina tôn thờ suốt đời mình.

    Thơ:​



    KÍNH DÂNG MẸ​



    Rằm Tháng 7,Ngày VU LAN đã đến
    Con hân hoan theo từng bước đến Chùa-
    Khói nhang trầm hòa quyện tiếng " Nam Mô"
    Con quỳ trước Đấng THIÊNG LIÊNG cầu nguyện:
    "Con cầu cho MẸ hiền luôn mạnh khỏe,
    MẸ luôn vui và sống mãi với con"
    Cả một đời MẸ chung thủy sắt son
    một dạ thờ chồng - nuôi các con khôn lớn-
    Công Ơn MẸ như Trời cao Biển rộng
    Có gì con đem so sánh được đâu!!!
    Chăm lo con đến lúc MẸ bạc đầu
    con theo chồng -không gần bên MẸ nữa...
    Ngực áo con cài bông hồng đỏ thắm-
    HẠNH PHÚC con CÒN MẸ đó MẸ ơi!-
    Và đêm đêm con vẫn thắp đèn Trời
    Cầu mong MẸ sống trên đời mãi mãi...

    ________________________Hugolina
    (kỷ niệm mùa VU LAN 2010)


    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 13/4/12
  5. Hoài Niệm

    Hoài Niệm Thần Tài

    Tình Mẹ!
    Tôi bật khóc khi đọc câu chuyện về một loài chim vô tình: "Có một loài chim mà khi lớn lên, muốn bay được thì phải ăn thịt chim mẹ. Và tất nhiên, chim mẹ luôn mong một ngày nào đó chim con có thể tự mình cất cánh bay cao. Vì thế, chim mẹ đã không do dự tình nguyện để chim con ăn thịt mình".


    [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Tôi không biết thực sự có loài chim vô tình ấy không, nhưng tôi chỉ biết với tôi mẹ là tất cả niềm tin, tình yêu và nguồn sống cho tôi tựa nương. Và, ở một góc nhìn nào đó tôi thấy rằng mình hình như chính là chú chim con tàn nhẫn kia, nhất là giờ đây, khi mẹ đã vĩnh viễn đi xa, tôi mới thấm thía hết thế nào là hai chữ "Tình mẹ".
    [/FONT][FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]
    "Khẽ ngắt nụ hồng, cài lên mái tóc xanh mẹ yêu
    Tóc rối một đời vì năm tháng chở che đời con
    Khi thơ ấu con nào đâu có biết,
    Mẹ lặng lẽ trong ngàn nỗi muộn phiền
    Dù bao gió mưa tình mẹ vẫn thiết tha êm đềm"

    [/FONT]
    [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Tôi chưa bao giờ có được diễm phúc "Khẽ ngắt nụ hồng, cài lên mái tóc xanh mẹ yêu". Khi mái tóc mẹ xanh, tôi còn quá nhỏ và chưa ý thức được tình cảm đáp đền của một người con. Chỉ khi sống xa nhà, xa mẹ tôi mới cảm nhận hết sự nồng ấm, cần thiết của bàn tay mẹ, lúc ấy thì mái đầu mẹ đã điểm sương. Và, tôi biết mẹ không bao giờ trách hờn về sự vô tâm, thờ ơ ấy, đơn giản vì mẹ là mẹ tôi.[/FONT]

    [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Tuổi trẻ của tôi là không ít những thành công, cũng chẳng hiếm những va vấp, thất bại. Ở những giây phút hạnh phúc cao độ hay chán nản cùng cực, hình ảnh làm tôi nghĩ đến trước tiên là giọng nói của mẹ. Những lúc như thế, người tôi muốn có bên mình là mẹ, tôi khao khát được thao thao kể hết cho mẹ những gì đang ôm ấp trong lòng, để được mẹ nhỏ nhẹ chia sẻ, động viên. Khi tôi xốc nổi, phạm phải lỗi lầm, mẹ không bao giờ bỏ mặc tôi, vẫn ánh mắt hiền từ, vẫn trái tim đôn hậu, mẹ lại nắm tay tôi như khi thơ bé, dắt tôi tiếp bước trên chặng đường đang đón chờ mình.[/FONT]

    [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Biết bao điều muốn nói về mẹ nhưng có nói thế nào đi chăng nữa cũng không đáp đền nổi những hy sinh thầm lặng, những yêu thương trĩu nặng mà mẹ đã trao cho đàn con của mình.[/FONT]

    [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Quả đúng "Yêu thật nhiều là lúc chẳng còn nhau". Khi mà tôi cần mẹ nhất, khi mà tôi hiểu hết vai trò của mẹ trong cuộc đời mình cũng chính là lúc mẹ rời xa tôi, rời xa mãi mãi. Lần này thật sự mẹ quá nhẫn tâm, mặc tôi gào hét kêu mẹ, mẹ vẫn lặng thinh, không đáp - dù chỉ một cái gật đầu. Mẹ ra đi, mẹ đã mang theo cả những lỗi lầm con chưa kịp hối tội. Thinh lặng và tha thứ đã trở thành bản năng của người làm mẹ.[/FONT]

    [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Đã có lần mẹ bảo "Con cái là trái tim thứ hai của người mẹ", vâng trái tim thứ hai ấy đang thổn thức nhịp đập hoài vọng về mẹ trong mỗi phút giây đời mình.[/FONT]
    [​IMG]

    [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]"Mẹ là những tiếng hát ấm áp ru con khi đông lạnh về
    Mẹ là những ánh nắng lấp lánh đưa con đi trên đường quê,
    Ðể con khôn lớn lên dang rộng đôi vai,
    rồi đưa chân bước đi theo từng đêm vui
    Mẹ vẫn tha thứ dù cho con mang bao nhiêu lầm lỗi

    Mẹ đã có phút giấu nước mắt cho con thơ ngây nụ cười
    Mẹ đã có những lúc thức trắng cho con bao đêm ngủ say
    Ngày con nâng bó hoa xinh chào tương lai
    Mẹ cô đơn đứng bên hiên đầy mưa bay
    Trên mỗi bước đi, xin mãi khắc ghi tình mẹ bao la biển trờì"
    [/FONT]Sưu tầm!
     
  6. Phúc Thịnh

    Phúc Thịnh Thần Tài Perennial member

    Mẹ Ơi!
    [​IMG]
    Mẹ! Một tiếng, một thanh âm được cấu tạo nên bằng hai chữ cái! "Mẹ" là gì nhỉ? À không, "Mẹ" là ai nhỉ? Là người sinh ra mình có lẽ đó cách giải thích đơn giản nhất! Mẹ tôi cũng vậy và mẹ bạn cũng thế. Nhưng mẹ đâu phải cái máy sinh con? Mẹ còn là cái nôi của tình cảm nữa!

    Khi tôi viết những dòng này quả thực tôi thấy có vẻ vẫn quá sách vở! Thực tế hơn thì có lẽ hơi phũ phàng! Thật ra tôi là đứa con không ngoan. Hay cãi lời mẹ và nhiều khi tôi cáu bẳn với chính mình, tôi hận trời, hận đời "Tại sao tôi là là con của mẹ? Tại sao mẹ tôi không giống như mẹ tụi bạn?". Khi đọc đến đây có lẽ bạn sẽ phán một câu rất chính xác rằng tôi - người viết - là một đứa con bất hiếu, hỗn xược. Nhưng quả thực đó là suy nghĩ của tôi! Tôi đã từng xấu hổ về mẹ rất nhiều! Mẹ tôi không đẹp như mẹ chúng nó, mẹ tôi cũng không hiền dịu và tâm lý như mẹ chúng nó, mẹ tôi không đảm đang, chăm lo gia đình tốt như mẹ chúng nó... Ôi nhiều lắm các bạn ạ! Tôi ngại bạn bè đến nhà tôi khi mẹ tôi ở nhà! Tôi ngại để mẹ tôi đến nhà các thầy giáo, cô giáo của tôi...

    Nhiều khi tôi bất mãn với mẹ tôi lắm! Mẹ tôi hứa đủ điều nhưng mẹ tôi chả bao giờ thực hiện! Nhiều khi tôi tự hỏi "Lời hứa của mẹ chỉ như gió? Chả nhẽ với mẹ lời hứa chỉ đơn giản vậy thôi sao?". Tôi cũng chả mấy khi tâm sự gì với mẹ cả! Mọi thứ tôi chỉ biết chôn chặt trong lòng! Nhiều khi như vậy mệt mỏi và đau lắm! Tôi không thích tâm sự với mẹ vì tôi biết thừa mẹ sẽ đem những tâm sự ngây ngô của tôi đi làm chủ đề cho nhiều cuộc nói chuyện của mẹ với bạn bè. Nhiều khi lòng tự trọng của tôi bị tổn thương kinh khùng! Tôi muốn được mẹ sẻ chia nhưng tôi không muốn nhìn thấy cái cười mỉa mai, cái giọng giễu cợt của mọi người! Tôi đã ước có một người mẹ hiểu tôi cơ đấy!

    Tuổi mười bảy, đầy những suy nghĩ và việc làm khìn khìn. Tôi cũng có nhiều tâm sự lắm chứ! Tôi mới bước vào đời, vẫn còn ngu ngơ chả biết gì, sao tôi cần mẹ để thắc mắc, để sẻ chia, để an ủi, ôm ấp, đẫn dắt tôi quá! Nhưng tôi sẽ mãi chả có đâu! Tôi biết vậy mà! Bao cảm xúc đầu đời, bao lần tôi khóc thầm trong đêm mẹ đâu có hay, mẹ đâu có biết. Tôi dần khinh khỉnh với mẹ. Tôi thấy thế giới giữa tôi và mẹ sao xa cách và khó đồng điệu quá!

    Rồi tôi đến với thế giới ảo, đến với những tòa lâu đài cảm xúc mà ngoài đời tôi chả bao giờ có được! Tôi có một gia đình, có bạn bè luôn lắng nghe tôi, động viên và dạy tôi khá nhiều. Ừ tất nhiên là ảo thôi mà! Rồi một ngày như mọi ngày, tôi đăng nhập vào một trang web quen thuộc. Ngồi nghe bạn tôi hát sao tôi thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Giọng cô bé đó trầm, ấm như đang thủ thỉ với tôi "Bao ngày mẹ ngóng, bao ngày mẹ trông, bao ngày mẹ mong con chào đời. Ấp trong đáy lòng, có chăng tiếng cười của một hài nhi đang lớn dần...". Tôi chợt giật mình có khi nào mẹ cũng mong ngóng tôi thế này?.

    Rồi một ngày tôi tình cờ xem được một clip nói về cậu con trai hờ hững với mẹ, có lẽ giống tôi bây giờ, rồi khi mẹ cậu mất đi cậu ấy mới hay mình đã sai như thế nào, mẹ với cậu ấy quan trọng ra sao. Tôi lại chợt nghĩ có khi nào tôi cũng thế không?. Có phải tôi đã quá vô tâm? Nhưng tôi chỉ nghĩ đến mẹ khi đó, tôi thấy tội lỗi lúc đó mà thôi rồi sau đó, trái tim tôi lại ráo hoảnh, cuộc sống của tôi lại như bao ngày khác, thờ ơ với mẹ mình.
    [​IMG][​IMG][​IMG]
    Một ngày, một ngày hè khá nóng bức, tôi hời hợt khoác cặp đi thi, tôi đã lên tâm lý cả tỷ lần rồi, rằng tôi đã ôn kỹ bài, rằng đi thi làm hết mình là chả có gì hối hận. Vì thế nên tôi khá bình tình. Tôi đi qua mẹ, chào mẹ một câu, bất chợt mẹ nói:"Cứ bình tĩnh làm bài con ạ! Đừng lo lắng gì nhé! Mình làm hết khả năng của mình là được! Cứ coi đây là bài kiểm tra bình thường thôi!". Tai tôi ù đi! Hóa ra mẹ cũng biết là hôm nay tôi đi thi à? Tôi cảm thấy ngộp thở, tôi dạ vâng rồi chạy ù ra cửa, tôi khóc. Tự dưng sao tôi thấy nhỏ bé và yếu ớt trước mẹ quá! Chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi như lúc đó! Tôi sợ tôi chưa ôn kỹ, tôi sợ mẹ sẽ thất vọng về tôi...

    Tôi thi xong, suốt ngày vùi đầu vào ăn và ngủ chả lo lắng gì nữa nhưng mẹ tôi thì khác. Mẹ ăn ít hơn, ngủ không sâu giấc. Tôi biết mà! Nhìn mẹ gầy đi, mắt thâm quầng sao tôi thương mẹ thế. Rồi khi có kết quả. Tôi đỗ! Tôi thì hờ hững còn mẹ thì vui sướng như vỡ òa. Tôi thấy mẹ lén lau nước mắt. Tôi biết, tôi biết chứ! Tự dưng tôi thấy yêu mẹ biết bao! Ừ thì mẹ tôi không giống như mẹ của tất cả mọi người nhưng mẹ là mẹ của tôi! Dẫu tôi vẫn chôn chặt mọi suy nghĩ trong lòng, dẫu tôi vẫn chẳng tâm sự với mẹ bao con sóng lòng đang sục sôi trong tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc khi có mẹ!

    Rồi một lần tôi thấy mình đang trong bệnh viện, nhìn mẹ trắng nhợt, chân tay lạnh toát, cứng đờ, tôi sợ hãi. Trái tim tôi run lên bần bật, cả người tôi mềm nhũn. Tự dưng nước mắt tôi rơi, lặng lẽ rỉ vào kẽ miệng. Đắng ngắt! Tôi òa lên, nấc nghẹn. Tôi không muốn tin. Tôi không muốn người đang nằm trên giường bệnh kia là mẹ tôi! Là ai cũng được, là tôi cũng được nhưng đừng là mẹ! Tôi nức nở, tôi gào thét như một con thú bị thương. Nước mắt tôi không còn lặng lẽ rơi nữa mà xối xả không ngừng. Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt! Tôi tê tái. Tưởng tượng như mọi giác quan, mọi bộ phận trên cơ thể tôi cũng chết dần theo mẹ tôi rồi. Rồi tôi ngã xuống nhưng hình như dưới chân tôi không phải là mặt đất. Tôi hẫng hụt, chới với trong khoảng không, sợ hãi, giật mình vùng dậy.

    Xung quang tối thui! Sao chỗ tôi ngồi quen thế? Hóa ra là phòng tôi! Hóa ra là tôi đã mơ! Hóa ra mẹ tôi chả bị làm sao cả! Nhưng sao tôi vẫn khóc nhỉ? Tôi khóc và cảm thấy hoang mang quá! Tôi sợ, tôi vẫn sợ đó là sự thực! Bật đèn chạy qua phòng mẹ, thấy mẹ đang ngủ tôi mới yên tâm gạt nước mắt về phòng. Tôi trằn trọc mãi không ngủ được tiếp. Tim tôi bỗng dưng thốn thức hai tiếng "Mẹ ơi!"
    Sưu tầm.
    [​IMG]
     
  7. Đò Dọc

    Đò Dọc Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
    • Khi 1 tuổi: Mẹ cho ăn và tắm cho bạn, còn bạn thì khóc cả đêm.
    • Khi 2 tuổi: Mẹ tập cho bạn đi những bước đầu tiên, khi đi được thì bạn lại bỏ chạy đi mất khi Mẹ gọi.
    • Khi 3 tuổi: Mẹ nấu cho bạn những món ăn với tất cả tình yêu thương thì bạn đáp lại bằng cách hất chén đĩa xuống sàn nhà.
    • Khi 4 tuổi: Mẹ đưa cho bạn những cấy bút chì màu, bạn lại dùng chúng đi bôi trét và vẽ bậy khắp nơi.
    • Khi 5 tuổi: Mẹ mặc áo đẹp cho bạn đi chơi còn bạn lại tìm cách lăn lê trên đất bẩn.
    • Khi 6 tuổi: Mẹ dẫn bạn đến trường, còn bạn cứ mãi cằn nhằn: "con không đi học đâu!"
    • Khi 7 tuổi: Mẹ mua cho bạn nhiều đồ chơi để rồi bạn lại vứt chúng lăn lóc khắp nơi.
    • Khi 8 tuổi: Mẹ mua cho cây kem bạn ăn làm chảy kem ướt hết vạt áo.
    • Khi 9 tuổi: Mẹ thuê cô giáo dạy đàn cho bạn còn bạn thì luôn phụng phịu và miễn cưỡng tập đàn.
    • Khi 10 tuổi: Mẹ cả ngày lái xe đưa bạn đi hết nơi này đến nơi khác vui chơi cùng bạn bè, mỗi khi tới nơi, bạn nhảy ra khỏi xe mà chẳng
    bao giờ ngoái đầu nhìn lại.
    • Khi 11 tuổi: Mẹ đưa bạn và bạn bè của bạn đi xem phim, bạn lại đi chọn chỗ ngồi cách Mẹ mấy dãy ghế để gần bạn mình hơn.
    • Khi 12 tuổi: Mẹ dặn bạn đừng xem TVquá nhiều, còn bạn thì đợi cho đến khi Mẹ rời khỏi nhà mới mở TV xem cho thỏa thích.
    • Khi 13 tuổi: Mẹ nói: "Để Mẹ cắt tóc cho con" bạn trả lời: "Mẹ không có khiếu thẩm mỹ"
    • Khi 14 tuổi: Mẹ trả tiền cho bạn đi trại hè một tháng, còn bạn lại quên chẳng hề viết cho Mẹ một tấm thiệp từ chỗ nghỉ hè.
    • Khi 15 tuổi: Mẹ bạn đi làm về và mong bạn ôm hôn Mẹ, còn bạn thì đóng chặt cửa ở trong phòng riêng.
    • Khi 16 tuổi: Mẹ khuyên bạn để tâm học hành tạo dựng tương lai, còn bạn thường xuyên đi chơi mỗi khi có cơ hội.
    • Khi 17 tuổi: Trong khi Mẹ mong chờ một hồi âm điện thoại quan trọng thì bạn ôm điện thoại trò chuyện suốt buổi.
    • Khi 18 tuổi: Mẹ đã rơi lệ vui mừng trong ngày lễ tốt nghiệp trung học của bạn, còn bạn thì ở lại vui chơi với bạn bè cho đến sáng hôm sau mới về nhà.
    • Khi 19 tuổi: Mẹ đau lòng khi bạn muốn rời khỏi tổ ấm để mướn nhà ở riêng.
    • Khi 20 tuổi: Mẹ hỏi bạn về người yêu, bạn trả lời: "Đó không phải là việc của Mẹ!"
    • Khi 21 tuổi: Mẹ gợi ý về định hướng sự nghiệp trong tương lai, đáp lại bạn nói: "Con chẳng muốn giống như Mẹ!"
    • Khi 22 tuổi: Mẹ dự lễ tốt nghiệp đại học của bạn, sau buổi lễ bạn hỏi ngay: "Liệu Mẹ có thể trả tiền cho chuyến du lịch của con không"
    • Khi 23 tuổi: Mẹ đến thăm bạn, còn bạn luôn tìm cách tránh né vì cảm thấy ngượng ngùng trước bạn bè.
    • Khi 24 tuổi: Mẹ gặp người yêu chưa cưới của bạn và nhắc nhở hai bạn về chuyện gia đình, bạn nhăn nhó càu nhàu: "Thôi mà Mẹ!"
    • Khi 25 tuổi: Mẹ giúp trả tiền đám cưới của bạn rồi Mẹ khóc và nói với bạn rằng: "Mẹ yêu thương con biết bao!"
    • Khi 30 tuổi: Mẹ ước ao có cháu để bồng bế, bạn trả lời Mẹ: "Thời nay mọi điều đã khác!"
    • Khi 40 tuổi: Mẹ rủ bạn đi mừng sinh nhật bà nôị của bạn, còn bạn trả lời: "Bây giờ con rất bận!"
    • Khi 50 tuổi: Mẹ sức khỏe đã yếu dần và muốn bạn thường xuyên đến chăm sóc, trong khi bạn đang phải mải mê tìm đọc cuốn sách:
    "Những gánh nặng cha mẹ phải chịu đựng khi nuôi con"
    .
    Và rồi một ngày kia, Mẹ âm thầm nhắm mắt ra đi. Một cảm giác chưa bao giờ xảy ra với bạn trước đó: bạn như thấy sấm chớp nổ tung trong tim mình.

    Bạn đã mất hết cả một bầu trời yêu thương trong đời người...


    Bạn ơi! Nếu Mẹ bạn vẫn còn ở bên bạn hôm nay, bạn đừng quên hãy yêu Mẹ hơn bao giờ hết nhé. Hãy tranh thủ về thăm mẹ trong khi có thời gian.
    Một lời nói yêu thương không thôi cũng chưa đủ để đáp lại tình thương yêu của mẹ dành cho mình đâu. Nếu Mẹ bạn không còn nữa
    thì hãy luôn tưởng nhớ đến tình yêu vô biên mà Mẹ đã dành cho bạn. Hãy nhớ luôn yêu thương Mẹ vì bạn chỉ có một người
    Mẹ duy nhất trong suốt cuộc đời mình.

    Ai đang làm những điều sai trên hãy sửa lại mình khi chưa muộn.

    Ca dao Việt Nam có câu:

    Mẹ tôi như nhánh mạ gầy
    Hóa thân làm bát cơm đầy nuôi tôi

    ...
    [​IMG]
    Sưu tầm
     
  8. Hoài Niệm

    Hoài Niệm Thần Tài

    Ơn Nghĩa Sinh Thành
    [​IMG]
    Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người ai cũng từng nhớ những buổi sáng bị mẹ nhéo tai gọi dậy rồi làu bàu giục khẩn trương thay quần áo để kịp tới trường, nhưng ta lại quên mắt ánh mắt ràn đầy yêu thương của mẹ. Dường như ta chưa thể quên cái cảm giác đau đớn trong những trận đòn của cha mỗi khi phạm lỗi, nhưng ta lại không biết trái tim người khi ấy như cũng đang rớm máu… Có lẽ vì cuộc sống bận rộn, hay vì nhiều lý do khác mà những tình cảm yêu thương trong suốt quá trình trưởng thành ấy đã bị lãng quên, mãi cho đến một ngày tình cờ đọc được một bài văn của ai đó, chúng ta mới bắt chợt nhớ tới cha mẹ mình…

    Đường kim từ tay mẹ, thành áo trên người con”. Tình yêu của cha mẹ dường như đều xuất phát từ những việc nhỏ nhặt như đường kim mũi chỉ ấy. Bất kể chúng ta đang ở nơi nào, núi cao hay vực thẳm, chân trời góc bể nào, thì tình yêu ấy vẫn luôn chấp cánh cho những ước mơ của chúng ta.

    Quá trình trưởng thành của mỗi người không giống nhau, nhưng tình yêu của cha mẹ đều như nhau. Trong những câu chuyện đời thường ấy, tình yêu của cha mẹ đều lớn lao như biển cả. Trong cuốn sách này, những câu chuyện từ trong hồi ức về tình yêu ấm áp của cha mẹ, đó có thể là những lời cảm ơn dành cho họ, cũng có thể là sự tiếc nuối và cả những lời chưa kịp nói… Cái giá cho sự trưởng thành của chúng ta chính là mái tóc mỗi ngày một bạc của cha và nếp nhăn xuất hiện nhiều hơn trên da mặt mẹ. Không phải ai cũng may mắn được nghe những lời an ủi động viên của cha mẹ, hay có cha mẹ ở ngay bên mình. Đừng để sự đền đáp chưa thực hiện được trở thành sự tiếc nuối.

    Có rất nhiều thứ sẽ bị nhạt màu theo năm tháng, nhưng tình yêu của cha mẹ lại luôn ấm áp và nồng thắm. Thế nhưng, do bận rộn vì kế sinh nhai, những người làm con có lẽ đã quên mất ánh mắt yêu thương của cha mẹ mình. Xin hãy nhớ rằng, cha mẹ luôn mong mỏi chúng ta trở về bên họ. Hãy bớt chút thời gian để dành cho cha mẹ những lời thăm hỏi, một cái ôm ấm áp hay một món quà nhỏ… Đọc những câu chuyện này, chúng ta như cảm thấy tình yêu của cha mẹ hiện hữu ở khắp nơi, khiến chúng ta luôn ấm lòng. “Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong Nguồn chảy ra”. Với bổn phận làm con, chúng ta hãy trân trọng và yêu quí những lúc được ở bên cha mẹ và hãy tận dụng cơ hội đó dành cho cha mẹ một sự báo đáp về công ơn và tình yêu của họ.

    Cầu chúc cho nhận loại luôn nhận thấy rằng tình yêu của cha mẹ là tài sản vô giá nhất. Hãy vui sướng khi còn có cha mẹ trên đời, hãy nói với cha mẹ một lời chân thành: Con yêu Người.
    [​IMG]
    Sưu tâm
     
  9. trumc0bac

    trumc0bac Thần Tài Perennial member

    [YOUTUBE]NCm9MGonaVk[/YOUTUBE]

    [​IMG]
     

    Các file đính kèm:

    • cat-2.jpg
      cat-2.jpg
      Kích thước:
      57.7 KB
      Đọc:
      3,073
  10. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Mẹ kính yêu của con

    Nếu có kiếp sau, con vẫn nguyện làm con của mẹ.

    [​IMG]

    Thấm thoát đã 13 năm kể từ ngày tai họa ập xuống tổ ấm hạnh phúc nơi vùng quê yên bình, mẹ đã mất vì tai nạn giao thông, khi ấy con mới tròn 13 tuổi. 13 năm qua, những tưởng con sẽ quen dần với cảm giác không có mẹ ở bên. Nhưng sao con vẫn thấy không có gì thay đổi, cảm giác đau đớn tột cùng như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Tim con vẫn đau nhói và nhiều lúc lại tự lừa dối mình rằng mẹ vẫn còn đó.

    Đã bao đêm, mẹ hiện về trong giấc mơ con như hiện hữu trong hiện tại và con đã hạnh phúc biết bao. Nhưng ảo ảnh chợt vỡ tan để rồi con bừng tỉnh giấc và khóc thầm vì nhớ mẹ và không biết làm sao để níu kéo hình ảnh mẹ ở lại với con thật lâu dù chỉ là trong giấc mơ để được thấy nụ cười hiền dịu của mẹ, con ước ao được gọi hai tiếng "mẹ ơi", được mẹ ôm vào lòng vỗ về an ủi. Đã biết bao lần con thầm ghen tỵ với bạn bè vì xung quanh, ai ai cũng có mẹ và được mẹ yêu thương. Biết bao lần con lặng người trước câu hỏi "Mẹ đâu?" của em út bé bỏng bởi khi mẹ ra đi, em mới 6 tuổi.

    13 năm qua, cứ mỗi độ xuân về, con rất sợ thấy cảnh đâu đó hai mẹ con trở nhau đi sắm Tết. Con sợ thấy cảnh gia đình ai sum họp. Vì như thế, con lại nhớ Tết năm nào, cả nhà háo hức chuẩn bị để đón Tết về, hai mẹ con còn đi mua sắm đồ, nhà mình còn tràn ngập tiếng cười của mẹ... Vậy mà, mẹ đã bỏ lại chúng con trên thế gian này để rồi Tết về trong sự chua xót, nhớ thương và chị em con bước đến bên mộ mẹ, trái con tim tha thiết gọi mẹ: "Mẹ ơi, mẹ về đón Tết với bố con con". Ở nơi xa ấy, mẹ có thấy chúng con, có thấu được nỗi đau khi không có mẹ.

    Mẹ ơi! Mẹ hãy yên lòng an nghỉ nhé! 13 năm qua, bố đã luôn là người bố tuyệt vời nhất, đã thay mẹ chăm sóc, nuôi nấng cho chúng con. Thiếu vắng mẹ, con không chỉ biết tự chăm lo cho bản thân mà còn luôn yêu thương, chăm sóc, dạy bảo đứa em bé bỏng. Những công việc tưởng như của một người mẹ, con đã cố gắng làm thật tốt. Những bữa cơm con nấu còn vụng về, những tấm áo, manh quần của em làm dây bẩn dù giặt chưa được sạch nhưng con vẫn luôn tự tay làm để phụ giúp bố. Con còn dạy em viết những nét chữ đầu tiên và chuẩn bị sách vở cho em đến lớp những buổi sớm mai. Con đã cố gắng thật nhiều nhưng làm sao có thể thay thế được mẹ.

    Mẹ ơi! Con gái bé bỏng nhất của mẹ ngày nào, giờ đây đã khôn lớn, đã thành thiếu nữ xinh đẹp, rất giống mẹ và đã là sinh viên năm nhất. Còn con gái lớn của mẹ đã tốt nghiệp đại học và có một công việc, có thể tự lo cho bản thân. Điều quan trọng nhất là chúng con luôn có bố ở bên cạnh và con đã có thêm một chỗ dựa, một bờ vai vững chãi để tựa vào. Sắp tới con sẽ có một mái ấm của riêng mình với người chồng hết mực thương yêu con, đạo hiếu với bố. Và con biết rằng trong ngày hạnh phúc nhất cuộc đời, con sẽ ngậm ngùi khi không có mẹ đồng hành và được mẹ chúc phúc.

    Giá như ông trời không quá khắc nghiệt thì giờ này cả gia đình mình vẫn đang hạnh phúc bên nhau. Và chúng con đã đủ lớn khôn để đền đáp công lao sinh thành và dưỡng dục của bố mẹ. Nhưng con biết rằng ở nơi xa ấy, mẹ sẽ tự hào về chúng con. Mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước đi của chúng con, mỉm cười và phù hộ cho bố con con. Tận đáy lòng, con luôn mong ở nơi đó mẹ được yên bình và thanh thản. Nếu có kiếp sau, con vẫn nguyện làm con của mẹ. Nhưng mẹ đừng bỏ chúng con mà ra đi sớm như kiếp này mẹ để con sẽ được sống trong vòng tay ấp áp và tình thương bao la vô bờ bến của mẹ, mẹ nhé! Yêu mẹ!

    "Những ai hạnh phúc được có mẹ bên cạnh, xin hãy yêu quý mẹ, hãy gìn giữ và thật hiếu nghĩa với mẹ. Đừng để khi mẹ không còn, mới đau khổ khóc than. Khi đó thì đã quá muộn rồi. Như dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ...".

    _____________________________________________________Sưu Tầm


    Ai còn MẸ xin đừng làm Mẹ khóc
    Đừng để buồn lên mắt Mẹ...nghe không?

    [​IMG]
     
  11. qchuynh

    qchuynh Thần Tài Perennial member

  12. qchuynh

    qchuynh Thần Tài Perennial member

  13. qchuynh

    qchuynh Thần Tài Perennial member

    BÀI VĂN CON GÁI VIẾT VỀ MẸ

    “Trong màn đêm lạnh giá, một ngọn nến sẽ soi sáng và sưởi ấm cho mọi vật. Trong cuộc đời mỗi con người, ngọn nến đó chính là mẹ!”. Tôi hồi hộp đọc tiếp bài văn của con gái lớp 6, bài văn viết về một người thân của mình. Người thân con chọn chính là tôi, người mẹ. Tôi tò mò muốn biết con tôi nghĩ gì, cảm nhận thế nào về tình mẹ con.
    “Nhớ ngày xưa khi còn bé, mẹ ôm ấp tôi những lúc trời lạnh. Mẹ kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích ly kỳ, hấp dẫn bằng giọng nói trầm ấm. Đôi mắt mẹ yêu thương nhìn tôi trìu mến. Đôi mắt đen láy làm cho mẹ thật thông minh. Cả những lúc chui vào trong chăn cùng mẹ, tôi cảm nhận được hơi thở ấm nồng, nhè nhẹ. Mẹ muốn tôi ngủ yên, ngủ say để sáng mai còn đi học sớm, không bị thiếu ngủ…”. Có những điều không cần phải nói ra, tuy con còn nhỏ, con cũng có thể cảm nhận được!
    “Những lần tôi ốm, mẹ thức trắng cả đêm để săn sóc tôi. Sáng dậy, đôi mắt mẹ trũng xuống vì thiếu ngủ. Tôi hiểu được, mẹ lo lắng cho tôi thế nào. Những hôm đó, trông mẹ xanh xao quá. Hôm nào tôi làm bài muộn, mẹ luôn nhắc nhở, lo lắng, thúc giục tôi ngủ sớm để ngày mai đi học. Còn những lần bị điểm kém, mẹ không bao giờ mắng tôi. Mẹ kiên nhẫn, giảng lại cho tôi từng ly từng tí cho đến khi tôi hiểu thì thôi. Mẹ luôn nói với tôi: Con cố găng ngoan ngoãn, đừng để mẹ mất kiên nhẫn. Mẹ đánh con là mẹ đánh chính mẹ…”
    Tôi đã khóc khi đọc những lời văn của con gái. Bài văn tràn đầy những cảm nhận chân thực của con về những việc tôi làm hàng ngày. Những câu nói, những cử chỉ, những hành động của tôi đều được con lần lượt kể lại bằng ngôn từ của chính mình.
    “Dù bận rộn đến đâu, mỗi ngày mẹ đều dành thời gian nói chuyện với tôi. Có chuyện gì, dù xấu hay tốt, tôi đều kể với mẹ. Trước khi thi, mẹ cùng ôn bài với tôi. Mẹ vuốt ve tôi bằng đôi tay trắng mịn màng và dặn: Nhớ đọc lại kỹ bài làm để dành cho mẹ một điểm nhé, mèo con! Mẹ đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh để chiến thắng. Cứ mỗi lần nhớ về khuôn mặt tròn tròn, bầu bĩnh của mẹ, tôi lại tự nhủ: Phải chiến thắng, Phải chiến thắng….!”
    Tôi thường tự nhủ, điều thành công nhất của tôi trong việc dạy con từ trước tới nay là con tôi coi tôi như một người bạn thân, không giấu tôi dù là chuyện buồn hay vui. Tôi tâm niệm, để giữ được thói quen đó của con, tôi không được gây sức ép cho con bất kể chuyện gì, đặc biệt chuyện học hành. Giao tiếp hàng ngày với con rất quan trọng, mẹ con tôi thường nói đùa: Tâm tính con như mặt nước phẳng lặng. Con chỉ hơi gợn sóng là mẹ biết liền!
    “Nhưng những điều đó chỉ xảy ra từ hồi tôi còn nhỏ. Bây giờ mẹ đã khác. Mẹ bận rộn hơn, mẹ hay mệt hơn và cũng dễ nổi nóng hơn. Mẹ ít để ý đến tôi và tính kiên nhẫn của mẹ cũng giảm nhiều. Vậy là mẹ đã không còn trẻ nữa… Tôi nghĩ rằng, dù sao tôi cũng đã lớn, mẹ không cần để ý đến tôi nhiều nữa. Tôi sẽ tự lập như mẹ mong muốn. Thế nhưng, đôi tay mẹ vẫn đẹp như xưa. Tôi vẫn mong được đôi tay ấy vuốt ve mỗi ngày, không phải như những khi tôi cọ má vào mẹ, mẹ nghiêm mặt lại và bảo: Con lớn rồi, không làm nũng mẹ nữa… Tôi hiểu, dù có nói vậy, tình yêu của mẹ dành cho cô con gái đầu lòng của mẹ không thay đổi”.
    Trái tim tôi thắt lại khi đọc đến những dòng này. Sau khi bác giúp việc bị ốm cách đây 6 tháng, vào thời điểm con lớn lên cấp 2, con nhỏ bắt đầu vào lớp 1, ngoài giờ làm việc, tôi phải đảm đương nhiều việc nhà hơn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc 2 tiếng buổi tối rảnh rỗi với con trước đây bị chia sẻ làm ba, hai phần cho bé nhỏ và một phần cho bé lớn. Đôi lúc thấy con tủi thân, tôi giải thích cho con qua loa: em còn nhỏ, chưa biết đọc, biết viết, mẹ phải bên em, giống như bên con 5 năm trước đây… Tôi rất sợ con phụ thuộc vào tôi nhiều quá nên đặt mục tiêu rèn luyện tính tự lập cho con lên hàng đầu. Vì vậy, tôi tránh những động chạm tình cảm, dù con là con gái. Hay là tôi ngụy biện, tôi đã trở thành một người mẹ khô khan mất rồi? Giai đoạn dậy thì là giai đoạn đặc biệt của con với nhiều biến chuyển tâm sinh lý. Vậy mà tôi lại dần dần xa con. Tôi mải mê bon chen kiếm tiền để lo cho tương lai của con mà quên mất dù ở lứa tuổi nào, con cũng rất cần hơi ấm của mẹ. Tôi mải mê với cơm áo gạo tiền, đôi khi về nhà nổi nóng và tức giận vô cớ khi những việc ở cơ quan không như ý muốn, khi mục tiêu tài chính của tôi không đạt được. Đôi khi tôi nhận ra sự sợ sệt của con, nhưng tôi xoa dịu lương tâm bằng câu nói “Tất cả vì tương lai tốt đẹp của con”. Tôi đã làm con sợ, con không kể cho tôi nghe những câu chuyện dài lê thê trên lớp hay những buồn vui của con nữa… Cho dù con đã rất rộng lượng cho tôi một câu an ủi “Tình yêu của mẹ dành cho con không thay đổi”, tôi vẫn nhìn lại những gì mình đã làm và thấy rằng mình đã rất khác hình ảnh người mẹ trong tâm trí con, hình ảnh người mẹ “ngày xưa” của con! Tôi đã sai khi nghĩ rằng, con tôi đã lớn, tôi cần kiếm tiền để lo cho con đi du học. Tôi quên mất rằng, con tôi cần hơi ấm và sự động viên của tôi hơn là cần những sắp đặt tương lai của tôi!
    -------------Sưu tầm.

    [​IMG]
     
  14. qchuynh

    qchuynh Thần Tài Perennial member

    Thu và nỗi nhớ mẹ


    * Tùy bút


    Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng mẹ,
    Gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng cha! (*)

    Mẹ ơi, đêm nay trăng sáng lắm! Rằm tháng mười đó mẹ, con đi dưới đêm Thu lạnh để ngắm nhìn vầng trăng mà nghĩ, mà nhớ đến mẹ, người mẹ hiền của con, đâu phải trẻ thơ mới cần có mẹ mà ai ai cũng cần có mẹ. Hôm nay là ngày rằm mà con không đến chùa lễ Phật được, con buồn quá mẹ ơi, mẹ hãy tha lỗi cho con, vì mẹ đã dặn nên đi lễ Phật vào những ngày rằm lớn của năm.

    Văng vẳng bên tai giọng hát của Khánh Ly "Một bông hồng cho em, một bông hồng cho anh, và một bông hồng cho những ai, cho những ai đang còn mẹ..." (**) Ôi, con buồn quá mẹ ơi! Con bước lang thang trên đường phố vắng mà nghe thấm thía..." như bầu trời thiếu ánh sao đêm..." (**). Ngày xưa con chưa hề nói với mẹ: "Mẹ ơi, mẹ có biết không, biết rằng con thương mẹ không?" (**) Con chưa kịp nói thì mẹ đã ra đi, trên cao xa vời vợi đó mẹ có hiểu lòng con trẻ, mẹ có thấy những giọt lệ lăn trên má của con. Những hình ảnh ngày xưa hiện về, mới đây mà con xa mẹ hơn hai mươi năm!​


    [​IMG]

    Không bao giờ tôi quên được buổi chiều hôm ấy, hung tin mẹ qua đời, như đất trời sụp đổ, không thể tin vì mẹ tôi còn rất trẻ. Tôi còn nhớ rất rõ chiều hôm ấy khi mà đang trên đường về nhà đứa cháu mang hung tin ấy ,tôi đã ngã ra bất tỉnh, không thể tin được, tại sao lại xảy đến cho mẹ tôi? Sáng hôm trước, mẹ còn căn dặn đủ điều với tôi vì mẹ sắp đi xa một thời gian ngắn, vậy mà chuyến đi ấy đã cướp đi vĩnh viễn người mẹ của tôi! Nỗi đau không chịu được, đành là tất cả đều VÔ THƯỜNG nhưng thực tế tôi đã xa mẹ thân yêu của tôi làm sao không đau lòng cho được. Mẹ ra đi cũng mùa Thu, cha ra đi cũng mùa Thu! Tôi yêu mùa Thu, nhưng tôi cũng sợ mùa Thu lắm, nhìn lá vàng rơi rụng mà như ai cào cấu tim tôi. Một bài thơ mà tôi đã đọc được của tác giả thật lạ, bây giờ thật là thấm thía, tôi nghĩ đến mẹ tôi giờ Cánh Cò đã vỗ cánh bay tận phương trời nào?!!!

    Cánh cò chao đảo giữa không trung
    Ước vọng mãi mang gió chập chùng
    Nặng nợ tự lòng ai có biết
    Nắng về mưa lại mãi lao lung

    Cánh cò bay lã bao ngày tháng
    Đơn độc giữa đời lắm bão giông
    Lặng lội đồng sâu vì con trẻ
    Mãi mong no ấm khỏi hoài công

    Cánh cò lang bạt mây đùa gió
    Thân phận mong manh gắng sức gồng
    Dẫu có số phần đâu dễ biết
    Độc hành chống chọi đến tàn đông

    Cánh cò lặn lội theo con nước
    Trong đục cạn sâu đã sá gì
    Dồn dập sóng sau chồng sóng trước
    Tự lòng đón nhận ngại ngần chi.


     
  15. qchuynh

    qchuynh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    Mẹ ơi, trăng tháng mười vẫn sáng lung linh, dẫm chân trên chiếc lá vàng, con nghe như nỗi cô đơn trống vắng, nhớ mẹ nhiều lắm, thương mẹ nhiều lắm, ước gì có mẹ ở đây để con kể mẹ nghe bao chuyện vụn vặt đời thường, được ôm mẹ như ngày nào con còn mẹ, đọc thơ cho mẹ nghe và được nghe mẹ dạy bảo, hay được mẹ rầy la quở mắng. Con thèm lắm, thèm lắm mẹ ơi! Con kêu mẹ nhưng chỉ là tiếng vọng, con vẫn đi, gió thu lành lạnh, đêm tĩnh mịch, trăng vẫn soi bước chân con. Bài thơ mẹ của Đỗ Trung Quân làm đau nhói tim con:

    Con sẽ không đợi một ngày kia
    khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
    Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
    Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
    Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
    mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
    ai níu nổi thời gian?
    ai níu nổi
    Con mỗi ngày một lớn lên
    Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
    Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
    ....

    giọt nước mắt già nua không ứa nổi
    ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
    mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
    Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
    mấy kẻ đi qua
    mấy người dừng lạỉ
    Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
    trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
    ta vẫn vô tình
    ta vẫn thản nhiên?...


    (Mẹ, Đỗ Trung Quân 1986)

    Mất mẹ thật rồi! Vĩnh viễn và vĩnh viễn. Con biết ở đâu đó mẹ vẫn dõi theo bóng con, con ước mong mẹ bình yên cõi vĩnh hằng, an vui nha mẹ, đừng lo gì cho con nữa. Thân tha phương cầu thực, với bao công việc hàng ngày, con như có sự nâng đỡ của mẹ cũng thấy nhẹ nhàng hơn. Cám ơn mẹ, mẹ lúc nào cũng thương và chăm sóc cho con.


    Trăng đã chênh chếch sau rặng cây, trời càng về khuya càng thấm lạnh. Tôi trở về nhà mà lòng nặng trĩu, bây giờ làm được một câu thơ chả biết để khoe ai như ngày xưa thường khoe với mẹ. Thắp một nén hương cho mẹ và tôi lặng nhìn như có mẹ đang mỉm cười với tôi.

    Mẹ!
    Có nghĩa là mãi mãi
    Là cho - đi - không - đòi - lại - bao - giờ.


    Cổ tích thường bắt đầu từ: "Ngày xưa có một công chúa..." hay "Ngày xưa có một vị vua..."


    Cổ tích còn bắt đầu từ: "Ngày xưa có mẹ...." (Thanh Nguyên)
    Xin mượn những vần thơ của Thanh Nguyên nói lên cảm xúc của tôi:

    Mẹ!
    Có nghĩa là duy nhất
    Một bầu trời
    Một mặt đất
    Một vầng trăng
    Mẹ không sống đủ trăm năm
    Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
    Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc
    Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
    Là khi mẹ không còn
    Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng ..
    .

    Mẹ ơi, mãi mãi con còn có mẹ trong lòng con cho đến trọn đời!
     
  16. qchuynh

    qchuynh Thần Tài Perennial member

  17. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Chốn về bình yên​


    Cảm ơn mẹ đã cho con có mặt trên cuộc đời để biết tình người bao la và thế giới này thật đẹp.


    [​IMG]

    Luôn có rất nhiều cách định nghĩa và cảm nhận về tình yêu. Tình yêu đôi khi là những điều vĩ đại nhưng cũng có lúc thật giản đơn. Con sinh ra và lớn lên trong sự thiếu vắng tình thương của người cha. Hai tiếng "gia đình", con không sao hiểu được trọn vẹn. Con mặc cảm, tủi hờn nếu bất chợt nghe ai đó kể về ba mình. Ký ức tuổi thơ của con là bao lần nức nở khi thấy các bạn cùng trang lứa tan trường được ba đón về. Những lúc ấy, con lại sà vào lòng mẹ, khóc oà... Rồi mẹ an ủi, vỗ về con bằng tất cả tình yêu thương, trìu mến.

    Mẹ đã đến bên khi trong con đầy nước mắt và nhẹ nhàng lau sạch mọi nỗi đau. Mẹ giúp con hiểu rằng: cuộc sống không phải lúc nào cũng mỉm cười với con nhưng con sẽ luôn mỉm cười với cuộc sống. Giờ đây, nhìn tấm ảnh ba mẹ chụp chung, hình bóng ba cùng những vết thương đã nhạt nhoà và mãi xa diệu vợi vì bên con còn có mẹ. Mẹ à! Con biết đó là tình yêu.

    Cứ thế, năm tháng dần trôi qua với bao lo toan, cực nhọc, oằn lên vai mẹ. Mỗi ngày, mẹ phải thức từ sớm, lặn lội cắt từng bó rau muống, rau đắng xanh ngon nhất đem giao cho các cửa hàng để có tiền nuôi con. Nước mắt con trào ra khi nhìn đôi tay mẹ chai sần cùng các vết sưng tấy ở chân, hết vết này đến vết khác, chẳng bao giờ lành.



    Con còn biết tình yêu là những bữa nhà mình không đủ cơm, mẹ sẽ nói "mẹ đã no" khi thấy con còn đói. Là những hôm mất điện, đôi tay gầy guộc của mẹ mềm mại quạt mát cho con yên giấc suốt canh thâu. Thương quá mẹ ơi! Những đêm mưa bão, căn nhà đơn sơ gồng mình trước gió, chỗ ướt mẹ nằm, nơi khô ráo nhường con. Con cảm ơn mẹ, cảm ơn tình yêu và sự hy sinh như ngọn đèn soi sáng cho con không bị lạc lối, để con biết mình chẳng hề lẻ loi.

    Mẹ biết không? Những tháng ngày qua, được sống bên mẹ là niềm vui bất tận và hạnh phúc tràn đầy của con. Con yêu sao bím tóc xinh xinh mẹ tết hay chiếc áo mẹ vừa đơm lại hàng nút. Con nhớ mãi khoảnh khắc mẹ con mình đi dạo, vừa đi, vừa hát và dang hai tay ra, mơ bay theo gió. Rồi bất chợt, con ôm chầm lấy mẹ, khúc khích cười. Niềm vui đọng lại còn là mỗi chiều tan học, con cố về thật sớm, hồi hộp chờ đợi những củ khoai nướng thơm ngon mẹ dành phần con ở nhà. Nhưng sao nhìn mẹ cặm cụi nhóm lửa, nướng khoai, từng làn khói nóng tạt vào mặt mẹ mà mắt con bỗng cay xè?

    Ngày mai, trên đường con bước, dù khó khăn, vấp ngã, sướng khổ hay vui buồn, con vẫn luôn mạnh mẽ để vượt qua tất cả vì con biết mẹ mãi là điểm tựa vững chắc, là chốn về bình yên nhất của con. Nếu có phép lạ trong cuộc đời này, con ước sẽ xoá đi mọi ưu tư và lấp đầy bằng nụ cười trên môi mẹ.

    Mẹ ạ! Chỉ 10 ngày nữa thôi, con gái sẽ tròn 20 tuổi. Con sẽ không còn những xốc nổi, bốc đồng, sẽ dần sống có trách nhiệm và biết quan tâm hơn. Con sẽ mạnh mẽ dù con nhỏ bé trước bão táp cuộc đời để có thể trở thành chỗ dựa và bảo vệ mẹ như mẹ từng bảo bọc con suốt những năm tháng qua.

    Cảm ơn mẹ những khi khó khăn, cùng cực nhất vẫn ôm chặt con trong lòng và nói: "Chưa bao giờ mẹ hối hận khi đã sinh ra con. Con là món quà vô giá mà Thượng đế ưu ái tặng cho mẹ", để con không nghẹn đắng khi nghĩ mình là "cỏ dại". Và con biết rằng mùa đông dù có dài, khắc nghiệt, lạnh lẽo rồi cũng sẽ qua, những ngày xuân nắng ấm sẽ đến với mẹ con mình phải không?

    Cảm ơn mẹ đã cho con có mặt trên cuộc đời để biết tình người bao la và thế giới này thật đẹp.

    ______________________________________Sưu Tầm

    Mẹ ơi!...trong con luôn có MẸ
    Hình hài này của Mẹ cho con
    Trong Tim-Nhịp thở-trong tất cả...
    cho mãi ngàn sau...MẸ vẫn còn...



    [​IMG]

     
  18. Hư Vô

    Hư Vô Thần Tài

    Hình Ảnh Mẹ Trong Thi Ca Việt Nam
    Tuyết Mai

    Mẹ là dòng suối tắm mát.
    Mẹ là dòng sông êm đềm.
    Mẹ là vòng tay ấm áp che chở cuộc đời con…


    Có không biết bao nhiêu thơ, nhạc, ca dao ca ngợi tình mẹ thương con bao la như trời cao biển rộng. Trên đời này có lắm kỳ quan, nhưng không có kỳ quan nào uy nghi và rực rỡ bằng “Trái Tim Của Mẹ”. Tình Mẹ thương con là một thứ Tình Thiên Thu Bất Diệt.

    Trong ngôn ngữ của loài người khắp thế giới, tiếng gọi “mẹ” là tiếng nói đầu tiên của trẻ thơ. Không phải có một sự ngẫu nhiên trùng hợp mà theo quy luật ngữ âm tiếng M là tiếng đầu đời của trẻ thơ, bật ra từ vành môi bập bẹ mới tập nói, để đáp trả lại tình mênh mông bao la như trời biển mẹ dành cho con. Người Việt Nam, ở miền Bắc gọi mẹ là “mẹ” , người Trung gọi là “mạ”, người Nam gọi là “má”. Người Pháp gọi là “Maman”, người Đức (Mutter), Người Bồ Đào Nha (Maê), Ba Lan (Matka) Tiệp Khắc (Mamicka), Người Nga gọi là (Mamb). Người anh là “mother” ..

    Trong ký ức của con, hình ảnh mẹ đơn sơ như hương lúa, mỏng mảnh như hoa cà, Nhà Thơ Lưu Trọng Lư đã để lại một bài thơ bất hủ về mẹ:

    “Mỗi lần nắng mới hắt bên song.
    Xao xác gà trưa gáy não nùng;
    Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
    Chập chờn sống lại những ngày không
    Tôi nhớ mẹ tôi thuở thiếu thời
    Lúc người còn sống tôi lên mười
    Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội
    Áo đỏ Người đưa trước giậu phơi
    Hình dáng mẹ tôi chửa xóa nhòa
    Hãy còn mường tượng lúc vào ra
    Nét cười đen nhánh sau tay áo
    Trong ánh trưa Hè, trước giậu thưa”
    (Nắng Mới)

    Huy Cận thương mẹ một đời vất vả hy sinh cho chồng con, nhưng không một phút nào buồn lòng, chán nản cuộc đời nhiều cay đắng:

    “ Quanh năm có nghỉ ngày nào!
    Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy
    Rét Đông đi cấy đi cày
    Nóng Hè bãi cát, đường lầy đội khoai
    Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài
    Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa”.
    (Mẹ ơi! Đời Mẹ)


    Nhà Thơ Hồ Dzếnh, Cha là người Trung hoa, Mẹ là người Việt, Ông đã viết lời thơ ca ngợi người phụ nữ Việt Nam!

    “Cô gái Việt Nam ơi!
    Từ thuở sơ sinh lận đận rồi
    Tôi biết tình cô u uất lắm
    Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi.
    Cô gái Việt Nam ơi!
    Nếu chữ Hy Sinh có ở đời
    Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
    Cho lòng cô gái Việt Nam tươi”
    (Cảm Xúc).

    Trong những nhà thơ nổi tiếng thời tiền chiến không mầy người viết về tình mẹ, phần nhiều viết về tình yêu như Tản Đà, Nguyễn Khuyến, Xuân Diệu, Vũ Hoàng Chương, Nguyễn Bính, Hàn Mạc Tử… Nhưng phần nhiều những tập thơ xuất bản ở hải ngoại sau năm 1975, thì đề tài quê hương và mẹ rất phổ thông. Có lẽ là vì những kẻ tha hương, ai ra đi cũng mang theo trong lòng một mảnh vườn hoài niệm. Trong mảnh vườn hoài niệm đó có dòng sông kỷ niệm, có những đêm trăng sáng, những con đường ngập nắng, đưa tuổi thơ ngọt ngào về mọi nẽo say mơ…lòng của ai mà chẳng có một quê hương với hình ảnh một bà mẹ già lưng còng tóc bạc?

    Nhà thơ Nguyễn Vô Cùng đã nhớ về mẹ :

    "Mênh mông biển lớn sóng dâng trào
    Lòng mẹ ngàn năm vẫn dạt dào
    Chua xót thân già đời lận đận
    Ngậm ngùi phận trẻ kiếp lao đao
    Non buồn chạnh nhớ dường tê tái
    Cửa vắng vời trông luống nghẹn ngào
    Nhớ mẹ tháng năm mòn mỏi đợi
    Nỗi lòng canh cánh núi ngàn cao”

    Quê hương Việt Nam với chiến tranh lâu dài, có những người chồng phải đi chinh chiến miền xa, có người hy sinh ngoài chiến trận, bà mẹ Việt Nam vừa làm cha, vừa làm mẹ dạy dỗ, tần tảo nuôi con. Rồi khi chiến tranh chấm dứt bà mẹ Việt Nam chưa hết nỗi mừng vui hòa bình thì chồng con chịu cảnh lao tù học tập . Người đàn bà Việt Nam lại phải lặn lội rừng sâu núi thẳm để thăm nuôi chồng, con. Có lẽ người đàn bà Việt Nam là người chịu nhiều khổ đau nhất thế giới. Viết về nổi khổ của bà mẹ Việt Nam trong chiến tranh , Nhà thơ Phan Khâm có mấy vần thơ:

    “Lặn lội thân cò khóc nỉ non
    Mùa Hè đỏ lửa tháng sinh con
    Mẹ ở đầu ghềnh cha cuối thác
    Chiều ơi, quê ngoại nắng chon von.
    Ai về ngoài ngoại con theo với
    Quê Mẹ Đông Hà thuở chiến chinh
    Mẹ lấy chồng gian nan chới với
    Giống như đời mẹ cũng đao binh”.
    (Chiều Ơi Quê Ngoại)

    Hình ảnh của Mẹ sau cuộc chiến:
    “Ngày Đông mưa nhỏ hàng hiên
    Mẹ mang thùng hứng cho quên nỗi sầu
    Mẹ làm mọi việc – Cha đâu? –
    Cha con tù ngục rừng sâu mịt mù!”.
    (Ngày Đông ) Hoàng Minh Hùng

    Những khổ cực nghiệt ngã đã làm oằn lưng mẹ, làm khô héo đôi tay gầy guộc, tô đậm trên trán, trên đôi gò má của mẹ nhiều vết nhăn nheo. Những tàn phai của thời gian được ghi dấu trên mái tóc bạc phơ. Nhà Thơ Vương Đức Lệ xót xa thương mẹ:

    “Thương cái cò lặn lội bờ sông
    Mẹ về chợ cái tôm, cái tép
    Ấm mái tranh xưa chiều hôm khói bếp
    Bữa cơm nào, cơm gạo mới đưa hương…
    Ánh lửa hồng reo vui nồi cám lợn
    Vườn sau xanh, lấm tấm dấu chân gà
    Trên cành trĩu, trái na vừa mở mắt
    Lời ca dao mẹ hát buổi trưa xa…
    (Nhớ Mẹ Ta Xưa)

    Những ngày các con còn nhỏ dại, mẹ một đời tần tảo, chịu khổ nhọc, hy sinh nuôi con nên người . Đến khi các con khôn lớn thì mỗi đứa một nơi, như núm ruột của mẹ bị cắt ra, bỏ đi mỗi nơi một khúc, còn nỗi đau nào hơn. Mẹ già chiều chiều ngồi tựa cửa mong con ở phương trời:

    “Chắt chiu cùng năm tháng
    Mẹ tần tảo ngược xuôi
    Nuôi con ngày khôn lớn
    Mỗi đứa một phương trời
    Nay tuổi già vóc hạc
    Thui thủi bóng vào ra
    Muộn phiền vai mẹ gánh
    Liêu xiêu buổi chiều tà”
    (Thương mẹ khổ một đời) Vương Đức Lệ

    Dù bao nhiêu tuổi già đi nữa, mất mẹ con cũng bơ vơ như đứa trẻ mồ côi, cả đời mình không lớn khôn thêm. Nhà thơ Phan thị Ngôn Ngữ rất lo “Xa mẹ rồi con biết sẽ về đâu?”

    “Dáng mẹ gầy-thấp thoáng buổi hoàng hôn
    Tóc mẹ trắng-chia đường trăm lối rẽ
    Con đứng một mình-trước sau quạnh quẽ
    Một giòng sông mất hút cuối chân trời
    Con mất mẹ rồi con sẽ mồ côi
    Trong góc tối-con âm thầm khóc mẹ
    Trong góc tối-một mình con lặng lẽ
    Chỉ mình con-tiếng gỗ nẻ đêm sầu
    Xa mẹ rồi con biết sẽ về đâu!”

    Hình ảnh mẹ luôn đơn sơ thân thiết như vườn xanh bóng mát, như hoa cao rụng trắng thềm nhà, như sáo diều vương thanh trúc…Mẹ là dáng dấp quê hương, nghìn trùng yêu dấu, là tiếng võng lời ru..Nghiêu Minh làm thơ ca tụng Mẹ:

    “Mẹ là con đường đưa con đến Chân Trời
    Mẹ là chiếc cầu đưa con qua bờ sông rộng
    Ôi bờ sông rộng Nhân Gian”.

    Hình ảnh Mẹ luôn sống trong lòng những đứa con lưu vong, hy vọng một ngày được trở về với Mẹ:

    “Mùa Xuân nào con sẽ về thăm Má
    Không bằng chim sâu con vẽ trong mơ
    Mà bằng dạt dào gieo nhân gặt quả
    Má giữ gìn con trong suốt nguồn thơ”
    (Xuân Nào Con Sẽ Vế Thăm Má) Nghiêu Minh

    Chẳng có gì đổi được tình mẹ, đổi được nụ cười mộc mạc, đơn sơ trên môi Mẹ hiền, nhà thơ Trần Trung Đạo đã hoài niệm về nụ cười của mẹ:

    “Nhắc chiến phone lên bổng lặng người
    Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
    Ví mà tôi đổi thời gian được
    Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười…”

    Ngày đi con hẹn sẽ trở về, nhưng con vẫn biền biệt phương trời cho mẹ mỏi mắt chờ mong. Hoàng Trùng Dương nhớ buổi chia tay:

    “ Thu sang lá vẫn cứ rơi
    Xuân về Mẹ vẫn cuối đời trông con
    Tháng năm mẹ vẫn mỏi mòn
    Hao gầy thân xác chon von đỉnh đầu
    Nhớ con lệ nhỏ canh thâu
    Ngày đêm Mẹ vẫn nguyện cầu bình an”
    Rồi ngày con về thì mẹ đã ra đi…
    “Con về trong nỗi cô liêu
    Nghĩa trang vắng lạnh một chiều cuối Đông
    Còn đâu ngày tháng đợi trông
    Đứa con viễn xứ phiêu bồng ngàn khơi”
    (Khóc Mẹ) Hoàng Trùng Dương.

    Nói sao cho hết tình mẹ thương con. Mẹ là bóng mát của lủy tre làng, là khói lam chiều hoàng hôn nơi thôn giả, là những kỷ niệm thật êm đềm thuở ấu thơ . Tất cả sẽ trở nên nghẹn ngào chua xót trong tâm tư của những người con đã mất mẹ. Vậy những ai may mắn còn mẹ hãy ý thức mình là người có phước, hãy hân hoan, trân quý niềm vui còn có mẹ, vì:

    “Con có mẹ con còn tất cả
    Mẹ đi rồi, tất cả cùng đi
    Trong huyệt lạnh mẹ có nghe con khóc
    Khóc bây giờ và mãi mãi ngàn sau”

     
  19. Ajinomot

    Ajinomot Thần Tài

    Hai bao tải của một người Mẹ...

    Lưu Cương phạm tội cướp giật, bị ngồi tù đã một năm. Từ ngày bị vào tù, Lưu Cương chưa có ai đến thăm.
    Nhìn những phạm nhân khác thỉnh thoảng lại có người tới thăm nom, còn được người nhà mang đến bao nhiêu đồ ăn ngon, Lưu Cương nhìn thấy mà thèm, liền viết thư cho mẹ để mẹ đến thăm, nhưng không phải vì thèm những đồ ăn ấy mà vì Lưu Cương rất nhớ bố mẹ.
    Sau khi gửi biết bao nhiêu cánh thư nhưng không có bất cứ hồi âm nào, Lưu Cương hiểu, bố mẹ đã bỏ rơi mình. Đau khổ và tuyệt vọng, Lưu Cương lại viết thêm một bức thư nữa, nói là “ nếu bố mẹ không đến thăm con, bố mẹ sẽ mãi mãi mất thằng con này”. Đây hoàn toàn không chỉ là lời nói suông, những phạm nhân bị vào tù do tái phạm đã không ít lần lôi kéo anh vượt ngục. Nhưng Lưu Cương vẫn chưa hạ được quyết tâm, nay bố mẹ không còn thương xót, đoái hoài đến mình, thì còn gì để lo lắng, vấn vương nữa?
    [​IMG]

    Hôm ấy trời lạnh đến buốt da buốt thịt. Lưu Cương đang bàn bạc với mấy “đại ca đầu trọc” về chuyện vượt ngục thì có người gọi giật lại: “Lưu Cương, có người đến thăm!”. Là ai được nhỉ? Bước vào phòng thăm tù nhân, Lưu Cương đứng sựng lại, là mẹ! Một năm không gặp, trông mẹ thay đổi nhiều đến mức con trai mẹ không nhận ra. Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bên cạnh mẹ là hai chiếc bao tải cũ.
    Hai mẹ con cứ thế đứng nhìn nhau. Chưa kịp đợi Lưu Cương mở lời, nước mắt mẹ đã thực trào từ đôi mắt mờ đục. Mẹ vừa giơ tay lên quệt nước mắt, vừa nói: “Tiểu Cương à, mẹ nhận được thư con, con đừng trách bố mẹ nhẫn tâm. Thực sự là không có thời gian đi được con ạ. Bố con…lại ngã bệnh, mẹ phải chăm sóc bố con, đường lại xa xôi…”. Đúng lúc ấy, có anh quản giáo bưng đến cho mẹ Lưu Cương một bát mỳ trứng còn nóng hổi, nhiệt tình nói: “Bác ăn đi cho nóng rồi lại nói chuyện tiếp ạ.”. Mẹ Lưu Cương vội đứng dậy, xoa xoa tay lên người, nói: “Thế này sao được”. Quản giáo đặt bát canh vào tay mẹ Lưu Cương, cười, nói: “Mẹ cháu cũng tầm tuổi bác, mẹ ăn một bát mỳ trứng của con trai không được sao?” Mẹ Lưu Cương không nói gì nữa, cúi đầu ăn “sụp soạp”. Bà ăn một cách ngon lành như mấy ngày chưa được miếng cơm nào vào bụng.
    Đợi mẹ ăn xong, Lưu Cương nhìn xuống đôi chân sưng đỏ, nứt bao vết máu của mẹ, xót xa hỏi: “Mẹ, chân mẹ sao thế? Giầy của mẹ đâu rồi ạ?” Chưa kịp đợi mẹ trả lời, quản giáo liền tiếp lời: “Vì bác đi bộ nên mới thế, giầy của bác đã bị rách từ trước rồi”.
    [​IMG]
    Đi bộ sao? Từ nhà đến đây phải mất ba bốn trăm dặm, hơn nữa đoạn đường núi rất dài! Lưu Cương từ từ cúi người xuống, khẽ xoa lên đôi chân của mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ không bắt xe tới? Sao mẹ không mua giầy mới?”.
    Mẹ vội thu chân vào, nói: “Sao phải bắt xe chứ, đi bộ cũng tốt mà”, mẹ thở dài, “Năm nay lợn bị dịch, mấy con lợn ở nhà đều chết hết, vụ mùa năm nay thu hoạch cũng kém, còn bố con… khám bệnh… cũng tốn bao nhiêu tiền… Bố con mà khỏe thì bố mẹ đã đến thăm con lâu rồi, đừng trách bố mẹ con nhé”.
    Anh quản giáo lau nước mắt, lặng lẽ rời đi. Lưu Cương cúi đầu hỏi: “Thế bố con đỡ hơn chưa mẹ?”
    Lưu Cương đợi mãi không thấy mẹ trả lời, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẹ đang lau nước mắt, mẹ nói: “Cát bụi bay hết cả vào mắt, con hỏi bố con à? Bố con sắp khỏi rồi… Bố con bảo với mẹ nói với con là đừng lo gì cho ông ấy, cố gắng mà cải tạo con ạ”.
    Thời gian thăm phạm nhân đã hết. Quản giáo đi đến, trong tay cầm một ít tiền, nói: “Bác à, đây là chút tấm lòng của quản giáo chúng con, bác không thể đi chân trần về được bác à, nếu không, Lưu Cương sẽ đau lòng lắm ạ!”
    Mẹ Tiểu Cương xua tay, nói: “Sao thế được, con bác vẫn còn ở đây, các cháu cũng đủ vất vả lắm rồi, bác còn cầm tiền của các cháu thì tổn thọ cho bác lắm!”
    Anh quản giáo run run giọng nói: “Phận làm con đã không những không cho bố mẹ được hưởng phúc, lại bắt bố mẹ già cả phải lo lắng suy nghĩ, để bác đi chân đất mấy trăm dặm đến đây, nếu lại để bác đi chân trần về, thì thử hỏi người con này có còn là người nữa không bác?”
    Lưu Cương không thể nói lại được gì, hét như xé giọng: “Mẹ!” Sau đó không nói thêm gì nữa, bên ngoài cửa sổ là tiếng khóc thút thít, anh quản giáo phải lùa đám phạm nhân đang lao động cải tạo ra chỗ khác.
    Lúc này, có một người giám ngục bước vào phòng, cố tình lảng sang chủ đề khác: “Thôi đừng khóc nữa, mẹ đến thăm con trai là chuyện vui, đáng ra phải cười mới đúng, để tôi xem bác mang đồ gì ngon đến nào.” Vừa nói, người giám ngục vừa cầm dốc ngược bao tải xuống. Mẹ Lưu Cương không kịp chặn lại. Mọi thứ ở trong bao rơi ra ngoài. Ngay lúc ấy, tất cả mọi người có mặt đều lặng người đi.

    [​IMG]
    Bao tải thứ nhất bị rơi ra, toàn là bánh bao, bánh nướng bị nứt toác thành bốn, năm mảnh, cứng như đá, không cái nào giống cái nào. Không cần nói cũng biết đây là đồ mẹ Lưu Cương đi ăn xin trên đường. Mẹ Lưu Cương lúng túng, hai tay túm lấy góc áo, nói: “Con ạ, đừng trách mẹ đã làm như vậy, quả thật là ở nhà không còn thứ gì có thể mang đi được nữa…”
    [​IMG]Lưu Cương hình như không nghe thấy gì, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc bao tải thứ hai, đó là một hộp tro cốt! Lưu Cương đứng ngẩn người, hỏi: “Mẹ, đây là cái gì thế mẹ?” Mẹ Lưu Cương thất thần, hốt hoảng, giơ tay ra ôm chặt lấy chiếc hộp: “Không… không có gì đâu con…” Lưu Cương giành lấy như phát điên, toàn thân run lên bần bật: “Mẹ, đây là cái gì?!”
    Mẹ Lưu Cương ngồi phệt xuống như người mất hết sức lực, mái tóc bạc khẽ lay động. Một lúc sau, bà mới gắng gượng, nói: “Đấy là… bố con! Vì gom góp tiền đến thăm con, bố con đi làm quần quật không kể ngày đêm, bố con bị ngã gục vì suy nhược. Trước khi chết, ông ấy nói khi còn sống không đến thăm con được, ông ấy rất buồn, sau khi chết nhất định phải đưa ông ấy đến thăm con, ông ấy muốn nhìn con lần cuối…”
    Lưu Cương gào lên một tiếng như xé lòng xé ruột: “Bố, con sẽ thay đổi…” Nói rồi, anh quỳ sụp xuống, va mạnh đầu xuống đất. Bên ngoài phòng thăm phạm nhân, phạm nhân lần lượt quỳ rạp xuống đất, tiếng khóc thảm thiết vang đến tận đến trời xanh…
    [​IMG]
    Sưu tầm
     
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    DANH NGÔN VỀ MẸ​


    [​IMG]

    1/ Nơi ẩn náu yên ổn nhất là lòng mẹ.Florian
    2/ Trên môi và trong trái tim em bé: “mẹ chính là tên của thượng đế”Thackeray
    3/ Trái tim người mẹ là trường học của đứa con. W. Bacher
    4/ Tương lai của con là công trình của mẹ. Napoleon I
    5/ Bàn tay đong đưa vành nôi là bàn tay thống trị toàn cầu. W.R.Wllce
    6/ Ôi ! tình mẹ , mối tình ko ai quên được. V.Hugo
    7/ Lòng mẹ là vực sâu mà dưới đáy luôn có sự khoan dung. Balze.
    8/ Không có bà mẹ thì tổ ấm là cái gì? A.Hawthorne
    9/ Có vợ là có lời khuyên chí lý , có mẹ vợ là được tiếp đón ân cần nhưng không có gì hơn 1 người mẹ hiền. L.Tolstoi
    10/ Sự âu yếm của mẹ , 1 cuộc dạo chơi thú vị , những giờ phút say sưa nghe kể chuyện vui tươi , những điều ấy tác động đến cả 1 đời người . M.Barries
    11/ Vũ trụ có nhiều kỳ quan , nhưng kỳ quan tuyệt phẩm nhất là trái tim người mẹ. Bernard Shaw
    12/ Hạnh phúc thay cho người nào được Thượng Đế ban tặng cho một người mẹ hiền. Lamartime
    13/ Người mẹ đánh đòn sửa phạt con nhưng chẳng mấy chốc bao con bằng những nụ hôn. Ngạn ngữ Armenia
    14/ Tình thương của người mẹ không bị già nua khi năm tháng trôi qua. Tục ngữ Đức
    15/ Trái tim người mẹ là kiệt tác của thượng đế. Gretry
    16/ Khi tôi ngã ai chạy đến nâng lên, rồi vỗ về bằng câu chuyện thần tiên, hay hôn lên chỗ đau hầu xoa dịu ?. Mẹ tôi Anne Taylor
    17/ Lòng người mẹ là vực thẳm mà đáy được trải bằng lòng khoan dung hiền dịu. Honore de balzac
    18/ Không ai có được một cái nhìn thấu như người mẹ. Giữa người mẹ và đứa con dường như có một sợi dây bí mật vô hình mà nhờ đó mỗi một sự xao động trong tâm hồn đứa trẻ đều được người mẹ cảm nhận như một nỗi đau trong tim mình và mỗi một thành công của đứa trẻ thì người mẹ cũng thấy đó như là một niềm vui của đời mình. Honore de Balzac
    19/ Có một điều đáng lưu tâm là phần lớn các thiên tài đều có những người mẹ tuyệt vời và những gì mà họ tiếp thu được từ người mẹ thì nhiều hơn rất nhiều là từ người cha Bok henri Thomas
    20/ Mẹ, người tuyệt diệu nhất của mỗi con người trên thế gian này có được.
    21/ Trên đời này, hầu hết những gì là đẹp đều hiện ra như hai, như ba, như hàng tá hay hàng trăm thứ. Nhiều như thể những bông hồng, những buổi hoàng hôn, những cầu vồng, những anh chị, những chú bác cô dì và anh em họ; nhưng trên cả thế giới, ta luôn luôn chỉ có MỘT bà mẹ! Kate Douglas Wiggin
    22/ Nghề đẹp nhất, quan trọng nhất trong tất cả mọi nghề, là làm mẹ. Đó là nghề đòi hỏi nhiều tri thức nhất trong lãnh vực khoa học nhân bản. Elizabeth Cady Stanton
    23/ Theo kinh nghiệm và nhận xét của tôi, nếu một gia đình còn bền chặt được qua thử thách, thì chín phần mười là nhờ ở người mẹ
    24/ Chúa không thể ở khắp mọi nơi, nên Ngài sinh ra người mẹ. Proverbe yiddish
    25/ Tôi đã mở mắt ra, tôi đã say mê nhìn mặt mẹ tôi… Tôi bắt đầu cuộc sống như vậy. George Eliot


    ___________________________________Sưu Tầm


    Ơn CHA lành cao như núi Thái
    Đức MẸ hiền sâu tận Biển Khơi
    Dù cho dâng trọn một đời
    Cũng không trả hết ƠN NGƯỜI SINH TA...
    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 13/4/12