Thanh Tâm Màu máu Tigôn Người ta trả lại cánh hoa tàn Thôi thế duyên tình cũng dở dang! Màu máu Tigôn đà biến sắc Tim người yêu cũ phủ màu tang! K. hỡi! Người yêu của tôi ơi Nào ngờ em giết chết một đời Dưới mồ đau khổ em ghi nhớ Hình ảnh em hoài, mãi thế thôi. Quên làm sao được thuở ban đầu, Một cánh Tigôn dạ khắc sâu Một cánh hoa xưa màu hy vọng Nay còn dư ảnh trái tim đau. Anh biết làm sao được hỡi trời! Dứt tình bao nỡ, nhớ không thôi! Thôi em hãy giữ cành hoa úa Kỷ niệm ngàn năm một cuộc đời. Dang dỡ -Thơ Thânh Tâm gởi tặng T.T.Kh- Khi biết lòng anh như đã chết Mây thôi hồng, và lá cũng thôi xanh Màu hoa tươi cũng héo ở trên cành Và vũ trụ thảy một màu đen tối Anh cố giữ lòng anh không bối rối Để mơ màng tưởng nhớ phút giây xưa Em cùng anh sánh gót dưới bóng dừa Một đêm trăng sáng trên đường lá đổ Em nói những gì? Anh còn nhớ rõ Nhưng làm sao? Anh hiểu tại làm sao? Chim muốn bay, cũng giữ chẳng được nào Tình đã chết, có mong gì sống lại! Anh không trách chi em điều ngang trái Anh không buồn số kiếp quá mong manh Còn gì đâu khi bướm muốn xa cành, Anh cứ tiếc cái gì xưa đã chết Nhưng anh biết cái gì xưa đã chết Anh càng buồn, càng muốn kết thành thơ Mộng đang xanh, mộng hoá bơ phờ Đây bài thơ chót kính dâng tặng bạn Và thành chúc đời em luôn tươi sáng Như mộng kiều đầm ấm tuổi xuân xanh Như hương trinh bát ngát ý dịu lành Hòa nhạc mới triều dâng tơ hạnh phúc Cuộc ly biệt ngờ đâu vừa đúng lúc Lòng bâng khuâng, bối rối trước khúc quanh Đi không đành, mà ở cũng không đành Muôn chim Việt hãy về thành Nam cũ Chiều nay lạnh, có nhiều sương rơi quá Nhưng lòng anh đã bình thản lại rồi Hết đau buồn và cảm thấy sục sôi Niềm uất hận của một thời lạc lội Lấy nghệ thuật làm trò hề múa rối Đem tài hoa cung phụng sóng mắt huyền Để khẩn cầu xin một nụ cười duyên Nàng kiều nữ chốn lầu hoa thầm kín Trong khi ấy, thanh niên không bịn rịn Giã gia đình, trường học để ra đi Họa xâm lăng đe dọa ở biên thuỳ Kèn gọi lính giục lòng trai cứu quốc Thôi em nhé! Từ đây anh cất bước Em yên lòng vui hưởng cuộc đời vui Đừng buồn thương, nhớ tiếc hoặc ngậm ngùi Muôn việc thảy đều do nơi số kiếp Trả lời người yêu Thanh Tâm viết bài thơ trả lời T.T.Kh Các anh hãy uống thật say, Cho tôi uống những cốc đầy rồi im Giờ hình như quá nửa đêm? Lòng đau mang lại cái tin cuối mùa. Hơi đàn buồn như trời mưa Các anh tắt nốt âm thừa đi thôi! Giờ hình như ở ngoài trời Tiếng xe đã nghiếng rã rời ra đi. Hồn tôi lờ mờ sương khuya Bởi chưng tôi viết bài thi trả lời Vâng, tôi vẫn biết có người Một đêm cố tưởng rằng tôi là chồng. Ðể hôm sau khóc trong lòng Vâng, tôi vẫn biết cánh đồng thời gian. Hôm qua rụng hết lá vàng Và tôi lỡ chuyến chiều tàn về không. Tiếng xe trong vết bụi hồng Nàng đi thuở ấy nhưng trong khói mờ Tiếng xe trong xác pháo xưa Nàng đi có mấy bài thơ trở về. Tiếng xe mở lối vu quy Hay là tiếng khóc nàng chia cuộc đời! Miệng chồng, Khánh gắn trên môi, Hình anh, mắt Khánh sáng ngời còn mơ. Từ ngày đàn chia đường tơ, Sao tôi không biết hững hờ nàng đan. Kéo dài một chiếc áo len Tơ càng đứt mối, nàng càng nối dây. Nàng còn gỡ mãi trên tay, Thì tơ duyên mới đã thay hẳn màu. Góp hai thứ tóc đôi đầu Sao còn đan nối những câu tâm tình? Khánh ơi! Còn hỏi gì anh? Lá rơi đã hết màu xanh, màu vàng. Chỉ kêu những tiếng thu tàn, Tình ta đã chết anh càng muốn xa. Chiều tan, chiều tắt, chiều tà Ngày mai, ngày mốt, vẫn là ngày nay. Em quen mất lối chim bay Và em đã chán trông mây trông mờ. Ðoàn viên từng phút từng giờ Sóng yên lặng thế, em chờ gì hơn? Từng năm, từng đứa con son Mím môi vá kín vết thương lại lành. Khánh ơi! Còn hỏi gì anh? Xưa tình đã vỡ, nay tình lại nguyên. Em về đan mối tơ duyên Vào tà áo mới, đừng tìm duyên xưa. Bao nhiêu giọt lệ còn thừa Hãy dành mà khóc những giờ vị vong. Bao nhiêu những cánh hoa hồng Hãy dâng cho trọn nghĩa chồng, hồn cha. Nhắc làm chi chuyện đôi ta Cuộc đời anh đã phong ba dập vùi.... Hãy vui lên các anh ơi! Nàng đi tôi gọi hồn tôi trở về. Tâm hồn lạnh nhạt đêm nghe Tiếng mùa lá chết đã xê dịch chiều. Giờ hình như gió thổi nhiều Những loài "hoa máu" đã gieo nốt đời. Bao nhiêu nghệ sĩ nổi trôi Sá chi cái đẹp dưới trời mong manh. Sá chi những chuyện tâm tình Lòng đau, đem chứa trong bình rượu cay!
Trở về [YOUTUBE]XzaaPfF-eEY[/YOUTUBE] Bước chân qua bao tháng ngày phiêu lãng, đường về con phố xưa nay đây rồi, bồi hồi rung tiếng chuông trước mái hiên nhà. Phút giây qua con tim chợt nao nao, kìa mẹ đang bước ra trước hiên nhà, thời gian trôi quá mau tóc mẹ bạc đầu. Tuổi mẹ già giờ mẹ đâu có mong chi, thương đàn con giờ nơi chốn nào. Cuộc đời nghèo giàu sang biết ra sao, một trang thơ mẹ vẫn chờ tin. Nhìn lại mình còn được đi khắp muôn nơi, thua gì ai trần gian chốn này. Để mẹ già ngồi đây vá khâu, mình đơn côi nhìn nắng chiều buông. Lớn lên bao năm trong vòng tay ấy, giờ đặt chân bước ra với cuộc đời, nhẹ giang đôi cánh bay khắp bốn phương trời. Có sông sâu nơi đâu mà chưa qua, kìa đỉnh cao dưới chân đã bao lần. Mà sao vẫn xót xa tiếng con gọi mẹ. Chặng đường dài nào mà ta đã đi qua, chân trời xa nào ta đã tìm. Giờ ngồi lặng nhìn lên giữa không gian, hỏi vinh quang nào có mẹ không? Mặt trời hồng rồi ngày mai cũng qua đi. Sông dài kia ngày mai cũng cạn. Hỏi cuộc đời tìm ở đâu chốn nương thân, ngòai mái ấm mẹ vẫn chờ mong. Thèm một lần được nằm nghe tiếng ru êm. Nghe thời gian nhẹ trôi trước thềm. Để (Lòng) nghẹn ngào rồi bật lên tiếng thơ ngây: Mẹ ơi con mẹ đã về đây. Mẹ ơi con mẹ đã về đây. Mẹ ơi con mẹ đã.... về đây. Căn phòng làm việc chiều cuối tuần vắng vẻ, tôi lang thang trên mạng và tình cờ lắng nghe tiếng hát của Thái Thùy Linh, bỗng dưng tôi thấy nhớ mẹ thật nhiều. Khúc dạo đầu và phần nhạc ngắn nối giữa đoạn phiên khúc và điệp khúc của bài hát chỉ là lập lại một giai điệu êm êm buồn buồn, như một sự đau đáu nhớ thương thường trực trong lòng kẻ xa quê, xa mẹ mà chưa sắp xếp được sự trở về nên vẫn thấy ray rứt khôn nguôi. Đoạn điệp khúc như khẳng định: “Tuổi mẹ già, giờ mẹ đâu có chi. Thương đàn con giờ nơi chốn nào. Cuộc đời nghèo giàu sang biết ra sao, một trang thơ mẹ vẫn chờ tin”. Vâng, mẹ không ước muốn giàu sang phú quí chi, mẹ chỉ mong chờ tin con. Mà lũ con sao vẫn còn mải mê rong ruổi đường xa, vẫn còn giang đôi cánh bay ở phương trời nào – “để mẹ già ngồi đây vá khâu, mình đơn côi nhìn nắng chiều buông”. Đoạn gian tấu với những nốt rải chậm, đều đều như tiếng ru hời xa vắng, như là những tháng ngày lặng lẽ trôi qua trong ngôi nhà vắng vẻ, chỉ có mẹ chậm chạp vào ra ngóng chờ đàn con xa. Dòng nhạc pop dìu dặt cuốn tôi đi theo sự suy tưởng của tác giả Xuân Nghĩa: “Nhìn lại mình còn được đi khắp muôn nơi, thua gì ai trần gian chốn này? Để mẹ già ngồi đây vá khâu, mình đơn côi nhìn nắng chiều buông...”. Tác giả đã tự đặt câu hỏi cho mình, đã biết tự trách mình, và tất nhiên sẽ tìm thấy câu trả lời thoả đáng bằng tình cảm đối với mẹ. Nhưng, những câu hỏi ấy cũng đã xuyên thấu tâm can bao người con xa mẹ, gợi một sự “trở về”... Có lẽ, phải trải qua bao nhiêu thăng trầm, vượt qua bao nhiêu đèo dốc của cuộc đời với nhiều mồ hôi và nước mắt để vươn đến đỉnh cao thăng hoa, khi ấy – trên đỉnh phù du -người ta lại cảm thấy sự cô đơn xâm chiếm tâm hồn và chợt ngộ ra một điều và muốn tìm về chốn nương thân ấm áp trong vòng tay yêu thương thiêng liêng của tình mẫu tử. Hình như những bài hát về mẹ đều xuất phát từ trái tim chân thật của những đứa con nên luôn tạo được cảm xúc trong lòng người nghe, nhất là với những người con vẫn nặng lòng ăn năn vì đã mải mê leo đỉnh vinh quang mà bỏ quên mẹ già mòn mõi chờ mong nơi một góc quê nào đó. Trong bài hát, tác giả thật hạnh phúc khi mẹ vẫn còn hiện diện trong cuộc đời, để tác giả còn được trở về gõ cửa ngôi nhà của mẹ và được chính mẹ ra mở cửa, để tiếng gọi trong tim được bật lên thành lời: “Mẹ ơi! con mẹ đã về đây! ...” Cảm ơn nhạc sĩ Xuân Nghĩa đã viết nên tác phẩm TRỞ VỀ, một ca khúc hay về mẹ, để đánh thức những trái tim vô tư và vô tâm, đang còn say sưa lao theo mũi tên công danh để cho “sự yêu thương dành cho mẹ của mình” ngủ quên trên những chặng đường vinh quang của cuộc đời mà đôi khi đó chỉ là giấc mơ phù phiếm. Tôi muốn gửi một lời nhắn đến những ai có diễm phúc còn mẹ bên đời: “Xin đừng để mẹ già đơn côi nhìn nắng chiều buông. Hãy trở về và thì thầm với mẹ: Mẹ ơi, con mẹ đã về đây”... Theo Quỳnh Lệ (GĐX)
Thân Gửi ACE Đang Bị Con Số Làm Loạn! Hãy Nghĩ Về Gia Đình - Người Đã Tạo Ra Ta http://mp3.zing.vn/bai-hat/Cau-Cho-Cha-Me-8-Lm-JB-Nguyen-Sang/ZWZBO8CW.html
Xin một chỗ ... dừng chân!!! Ông già mù và bài học về niềm tin View attachment 8623 "Số đây... vé số chiều xổ, ai mua số đây!" Lọc cọc... lọc cọc... tiếng cây gậy dò đường đều đặn gõ trên nền xi măng của con hẻm rộng 3m. Bữa nay cô đi xuống khách hàng, xong chuyện sớm thế là về nhà luôn. Nhờ vậy mà nghe lại được tiếng rao ấy. Lâu lắm rồi. Thường cô chỉ nghe khi vào dịp Tết, cô ở nhà và nghe tiếng rao bán vé số xuân. Cô lao xuống nhà như sợ ông già đi mất sâu vào hẻm nhỏ, ông à, cho con mua vé số, bữa nay số đài nào vậy ông? Ờ, đài Kiên Giang cô à. Hỏi cho có câu chuyện chớ đài nào cũng vậy thôi, cô trúng có một lần số đuôi, 20 nghìn hồi xa lắc. Cô nói nhỏ đủ ông nghe, con gửi tiền. Lời đáp lại, ờ ờ, cám ơn cô, cũng nhỏ nhẹ như giọng cô vậy. Rồi một cái níu tay quờ quàng nhưng dịu dàng, cô ơi, làm ơn cho tôi xin miếng nước mưa. Bàn tay cô nắm lấy tay ông dẫn tới trước cửa nhà, nói nhỏ, nhà con đây, ông đợi chút. Ông già uống từ từ từng ngụm nước mát đầy ly, uống hết đỡ mất công đổ đi, đỡ mất công lần hồi đi xin nhà khác. Tay cô dúi vào tay ông lão trái quýt mát lạnh, ông cầm ăn đường, cám ơn cô. Giờ còn lại một mình. Cô im lặng và để lòng mình trải ra. Đây đâu phải lần đầu tiên cô gặp ông, cũng không phải lần đầu mua vé số. Nhớ cảm giác lần đầu đó là vì tò mò, ông mù, sao bán vé số, người ta lấy mất vé số, lấy hai tờ, trả tiền một tờ, hoặc đưa tiền giả thì sao? Vậy là vì cái gì mà ông vẫn bán, vẫn sống, vẫn hàng ngày rao "số đây...". Cô hỏi thì mẹ bảo ông mù nhưng giỏi lắm, sờ tờ tiền là biết tiền giả hay không, vậy còn vé số, người ta lấy mấy tờ ông có biết không? Ờ, ai mà nỡ lừa ông già mù hả con? Niềm tin, chính niềm tin vào cái bụng, cái dạ của con người đó. Ông mù, bà cũng mù. Cả hai ông bà đều đi bán số dạo, quanh hẻm chợ và các con đường mòn ở khu Rạch Cát này. Hôm nay đi chỗ này, ngày mai đi chỗ khác. Nước lớn ngập đường thì phải nghỉ ở nhà, bữa nào đi bán được thì dành tiền cho bữa không đi bán được. Ngặt nỗi, cái kênh nước đen này một tháng hai kỳ con nước, một kỳ kéo dài thôi cả tuần. Người ta mắt mũi sáng còn sợ con nước không thấy đường chạy xe, vì nước đen thui, ngập qua đầu gối, nói gì đến người mù. Người ta vẫn thường thấy ông đi bán một mình, còn bà có một đứa cháu gái đi cùng. Người nói cháu gái ruột của ông, ba má nó bỏ nhau để lại cho ông bà nuôi. Người nói ông bà lượm nó bị bỏ ngoài chợ đem về nuôi. Năm sáu năm rồi, cô không còn đi chợ Rạch Cát nữa. Khi cần bó rau, củ cải, ra khỏi hẻm là thấy có chị ngồi dựng chòi ngay bờ sông, sát mé đường bán rồi. Còn thông thường, sáng sáng thấy mẹ lội sang nhà trọ có chị bán rau thế là khỏi đi chợ. Với lại đi làm từ sáng, rảnh đâu mà đi chợ như hồi xưa, giờ sợ đi chợ là đàng khác. Hỏi mẹ nghe đâu dạo này không thấy bà đi bán vé số nữa không biết còn sống không. Ngôi nhà ở bờ sông, lấn chiếm lòng sông, bị giải tỏa, không rõ nhà ấy sống ở đâu? Có những con người ở quanh ta vậy đó, gần mà xa, xa mà gần. Xa về lối sống, về số phận, nhưng gần nhau ở chỗ niềm tin trong lòng chúng ta. Thấy thẹn và thầm trách cho tên con trai nọ, người phụ nữ nọ, lúc nào cũng tỏ ra nghi ngờ người khác, chưa làm đã sợ hãi bảo chắc không làm được, chưa thử đã vội kết luận sợ khắc khẩu không thuận, việc sẽ không thành, chưa yêu đã sợ sau này bị vợ bắt nạt... Cái gì cũng sợ, chẳng dám một lần sống hết mình vì người khác, cứ lo sợ người ta phụ mình. Không cho mà cứ trách hờn sao mình không may mắn, sao người ta không tốt với mình. Hát đi hát lại, nhai đi nhai lại những điệp khúc u oán ảo não che giấu cho sự hèn yếu của bản thân, rồi quay ngoắt lại bảo tôi không muốn tốt như mọi người để chịu thiệt thòi, đó là cách sống của tôi. Vậy không hiểu anh ta, chị ta lấy tư cách gì hờn trách cuộc sống, hờn trách số phận, lỡ sinh ra cầm tinh con này con nọ? Ai đó đã yêu một lần bị dang dở, trở nên mất niềm tin vào những người khác. Cho rằng chẳng ai thật lòng, yêu thật lòng làm gì cho khổ? Mọi đứa con gái đều hám của, hư danh, mọi tên đàn ông đều phụ bạc, đổi lòng. Niềm tin của họ đã trao lầm cho người xấu, họ đang mất niềm tin. Sông có chỗ sâu, chỗ nông, người ta có người tốt và kẻ xấu. Mất niềm tin là họ đang đánh mất ngọn lửa của trái tim, giúp nó đốt cháy oxy nuôi sống cơ thể, họ đang chết... Hãy cứu lấy họ, hãy nuôi dưỡng niềm tin và trao tặng nhau. Hò lơ, ho lờ! Đời là dòng sông Ta trôi như con đò Chống chèo dọc ngang nương kiếp trôi Qua bao khúc nhô Đò dẫu nặng nề trôi mấy trôi Cũng về một nơi Đời dẫu nặng nề trôi mấy trôi cũng về một nơi... Mỗi chúng ta rốt cuộc cũng chỉ có một cuộc đời, một đời người, để sống, để yêu... và một ngày nào đó "cũng về một nơi". View attachment 8621 (Sưu tầm)
Cảm ơn đời...! View attachment 8631 "Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương!"
Một chút trong cuộc đời [YOUTUBE]x55FdbpEIc8[/YOUTUBE] Một chút trong cuộc đời Một chút những viên đá nhỏ có thể tạo thành một ngọn núi lớn. Một chút những bước chân có thể đạt đến ngàn dặm. Một chút hành động của tình yêu thương và lòng khoan dung cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất. Một chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau đớn to tát. Một chút ôm siết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt. Một chút ánh sáng từ những ngọn nến có thể làm cho đêm không còn tối nữa. Một chút ký ức, kỷ niệm có thể hữu ích cho nhiều nǎm sau. Một chút những giấc mơ có thể dẫn đường cho những công việc vĩ đại. Một chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành công. Đó là những cái "một chút" nhỏ bé có thể mang đến niềm vui hạnh phúc lớn nhất cho cuộc sống của chúng ta. Và bây giờ chúng mình sẽ cùng gặp những ai đã trao tặng cho chúng mình những cái một chút trong cuộc đời để nói với họ rằng: "Cảm ơn bạn vì tất cả những một chút mà bạn đã giúp đỡ cho tôi". View attachment 8632
Tặng Ông chủ Topic Miền Đông!!! TÌNH ĐẤT ĐỎ MIỀN ĐÔNG Trình bày: Thu Hiền View attachment 8633 Cây lúa non chờ từng cơn mưa nhỏ Cây lúa trổ nước đổ trên nguồn Cả quê hương rạo rực thơm đất mới Đang chờ sức người vun xới (ơ ớ...) những mầm xanh Ai đã qua rừng miền Đông đất đỏ Nghe máu đổ nhuộm hồng đã bao lần Mặt đất lên xanh chờ người nhanh tay bón Cho hạt lúa vàng nặng trĩu những sườn non Con nước trong về miền Đông con nước đỏ Sông nước đỏ dào dạc vỗ quanh bờ Ruộng lúa mênh mông từng vùi chôn giặc Mỹ Trong từng con người cũng thấy (ơ ớ...) những niềm tin Trong đấu tranh người miền Đông anh dũng Trong lao động người lại cũng anh hùng Mặt đất bao dung cùng người chung sức mới Dang rộng chân trời rạng rỡ những mùa xuân Tổ quốc ơi! Ta yêu Người mãi mãi Từ trận thắng hôm nay, ta xây lại bằng mười Từ trận thắng hôm nay, ta xây lại đẹp hơn…
Xin một chỗ ... dừng chân!!! [YOUTUBE]rkpq8xiFUws[/YOUTUBE] Bài Tango cho Em Từ ngày có em về, Nhà mình tràn ánh trăng thề. Dòng nhạc tình đang tắt lâu, Tuôn trào ngọt ngào như dòng suối. Anh yêu phút ban đầu, Đẹp nghiêng nghiêng dáng em sầu. Trong mắt em buồn về mau, Em ơi có khi nào lần gặp đây cho mai sau. Tiếng đàn hòa êm ái, Nhịp bước em thêm lả lơi. Cung điệu buồn chơi vơi, Đôi tâm hồn riêng thế giới. Mình dìu sát đi em Để nghe làn hơi cháy Trong tim nồng nàn. Tiếc thương chi trời rộng thênh thang, Vương vấn để rồi một đời cưu mang. Giờ mình có nhau rồi, Đời đẹp vì tiếng em cười. Vượt ngàn trùng qua bể khơi, Dắt dìu cùng về căn nhà mới. Ta xây vách chung tình, Nhiều chông gai có tay mình. Xin cảm ơn đời còn nhau, Xin ghi phút ban đầu bằng bài Tango cho em... View attachment 8647
[YOUTUBE]g6EAueI4XnM[/YOUTUBE] Ngày xưa khi con thơ dại, thường quẩn quanh bên cha mỗi ngày Để hằng đêm sân khấu lên đèn là bao giọt mồ hôi của cha Con vẫn đứng khép nép bên cha và lặng lẽ nghe những tiếng thở dài Đằng sau những vinh quang nào ai biết đến cha nhọc nhằn (lặng thầm). Rồi khi đêm tan ánh đèn, cha đến bên ôm con vỗ về Nhìn ánh mắt của cha già, con thấy tình thương yêu thiết tha Một đời cha lo gánh mưu sinh vì tương lai của đứa con mình Trong ánh mắt hy vọng, mong ngày mai con yêu thành công Rồi từng ngày khôn lớn, chẳng quên được ánh mắt cha hôm nào Trong tim luôn ghi nhớ những hy vọng ngày nào cha đã trao Rồi hôm nay vinh quang đã về đây, giữa mênh mông lung linh bao ánh đèn Hàng đêm con rung lên tiếng ca với bao yêu dấu kính dâng về cha Cha ơi! Có nghe tiếng nói của con Hôm nay đứa con xưa đã nên người Xin dâng ngàn câu hát tạ ơn. Mãi mãi sống trong con bóng hình cha Bước chân vội vã ra khỏi nhà mỗi sáng đi làm hay mệt mỏi chạy xe lúc tan tầm trở về, tôi không mấy để ý đến những con người quanh mình cũng đang xuôi ngược trên đường. Vốn dĩ sống ở nơi thành phố phồn hoa và năng động nhất cả nước, bạn không thể chậm hơn ai dù chỉ một bước để cạnh tranh và đua cùng chính năng lực của mình. Thi thoảng bắt gặp đâu đó góc đường những cậu bé đánh giầy thất thểu hay những cụ già khất thực lom khom bước qua vạch sơn ở ngã tư nào đó, tôi lại có đôi chút nao lòng. Nhưng rồi những mưu toan cuộc sống, trách nhiệm hoàn thành công việc, những khi rã rời mà vẫn phải gượng đứng dậy vượt qua bản thân,.. vẫn lại xô đẩy người ta xa rời khối tình cảm thân thiện trong tim mỗi người. Chừng đó áp lực cũng đè nặng lên vai bất kì ai và hầu như chỉ chờ chực đến một thời điểm mệt mỏi đến cùng kiệt mà vỡ òa ra ; như những lúc cô đơn trở về nhà, những dịp cuối tuần lẻ loi, những hạnh phúc nhỏ bé bên gia đình bắt gặp ở đâu đó và nhớ ... Như những ngày quá nắng tự tay sửa cây quạt điện, như lúc trời mưa như trút phải tự chạy về cất đồ cho khỏi ướt, như lúc buồn bã nghe đâu đó khúc nhạc "Ánh mắt của cha", những kỷ niệm bên gia đình và về ba lại khẽ khàng thoát ra khỏi bao nghĩ suy công việc và cuộc sống và thảnh thơi nhớ .. Thời gian xa gia đình có lẽ là thời gian tôi nhận ra nhiều điều không trường lớp nào dạy bảo. Đó là tình yêu của cha mẹ cho con cái, là tình máu mủ ruột thịt "anh em như thể tay chân" gắn kết với mỗi người ngay cả khi đã dặm dài cách xa. Và cho đến bây giờ, người tôi nhớ nhất, hướng về mỗi lúc vấp váp trong đời là ba tôi. Tôi từng có những ngày thơ bé dại khờ. Có những giận dỗi trẻ con. Có lúc ích kỷ, niềm vui không muốn sẻ chia. Sống trong tình yêu của người thân gia đình, tôi cứ mãi muốn nhỏ bé hoài giữa những cái bóng lớn ấy để được dựa dẫm, được chăm lo từng ngày. Điều mà tôi giữ lại nhiều nhất đến lúc này có lẽ là những lời khuyên bảo của chị và lời răn dạy của ba. Thường người ta không mấy khi nhận ra giá trị của nó, cho đến khi thực sự một mình đứng giữa cuộc đời. Tôi cũng vậy. Cho đến ngày dám tự mình bon chen giữa dòng đời, giữa thật giả và đen trắng lẫn lộn, giá trị của những lời ba nói mà tôi những tưởng là quá vãng lại là nguồn động lực lớn giúp tôi vượt qua thử thách. Và tôi gắng gượng làm lại, đứng dậy và tin rằng ba luôn bên cạnh. Nhưng chợt một ngày tôi hay tin ba ngã bệnh! Tôi đột nhiên trở nên lo lắng và mong ước trở về gia đình, trở về bên ba. Ý nghĩ muốn trở về quê thăm ba trỗi dậy. Cùng với nó là những ký ức về ba vụt tái hiện lại. Tôi đã từng nghĩ ba ghét mình vì ba rất hay cằn nhằn mỗi khi tôi trốn học hay la rầy mỗi tối tôi trở về nhà sau cả ngày chơi dài. Thậm chí có lúc tôi thấy mình không hề được tôn trọng khi muốn làm việc này việc khác. Có vẻ như tôi xử sự như cách người ta vẫn thấy ở một đứa trẻ. Vào thời điểm biết tin ba ốm phải vào viện mà tôi thì ở xa nhà là lúc tôi suy nghĩ và trưởng thành lên nhiều nhất. Vì tôi hiểu ba tôi đã hi sinh cuộc sống hạnh phúc riêng tư của mình như thế nào để nuôi dạy chị em tôi nên người. Mỗi lần ba trở về nhà từ chỗ làm, có lẽ mọi mệt mỏi sẽ tan biến khi ba muốn nhìn thấy tôi ngồi đó học bài. Hay mỗi lúc tôi trốn học ham chơi, có thể ba không còn ôm ấp nựng nịu tôi như ngày bé nhưng tình cảm đó vẫn âm thầm trong mỗi lời cha răn đe. Ba cũng đã cố gắng tìm cho tôi một việc làm và tôi thì miễn cưỡng cảm ơn ba bằng cách đùn đẩy việc cho người khác. Cũng từ những suy nghĩ quá bé dại khi bên ba mà tình cảm giờ đây cho ba trong tôi càng lớn dần lên. Một đời lo toan cuộc sống, một đời ấp ôm hi vọng cho con cái trưởng thành, ba làm việc không mệt mỏi cho đến khi ngã bệnh. Và lúc ba cần có tôi bên cạnh nhất thì tôi không có ở bên. Tôi không thể trở về ngay lúc ấy và chỉ có thể gọi điện, hỏi thăm ba, hơi có chút trách móc sao ba lại làm việc quên mình thế. Lời trách móc đầu tiên với ba không phải để cho mong muốn của tôi mà vì tôi quá lo nghĩ cho ba. Tôi nhận ra nụ cười của ba trong giọng nói và tôi khóc... Hành trang cho con ngày lên đường xa nhà là những món đồ cần thiết nhất, những lời khuyên cẩn thận và lời chúc bình an, con đã ngại ngùng mà không ôm ba một lần để thêm yêu hơi ấm thân thương. Nhưng bằng cách nào đó, con dường như hiểu được ánh mắt long lanh ngấn nước của ba tiễn bước con có biết bao điều không cần nói thành lời. Và mỗi bước con lớn hơn lên, mỗi lần con phải đối diện khốn khó trong đời những tình cảm và sự hi sinh của ba như giúp con thêm vững lòng đi tới. Con chưa từng lần nào nói ra, nhưng chắc ba sẽ hiểu, ba à, con cảm ơn ba nhiều lắm! Tình cảm nào cũng thật đáng trân trọng nhưng với tôi thì tình cảm hướng về gia đình, về mái nhà thân yêu là tình cảm thiêng liêng nhất. Tôi yêu những ngày thơ ấu bên gia đình, nhưng lại càng thêm biết trân trọng nó hơn khi giờ đây đã một mình bước ra cuộc sống một cách tự lập và dám dấn thân. Ơn nghĩa sinh thành và dưỡng dục của ba mẹ suốt một đời là tấm gương cho con cái dõi theo. Và chắc hẳn vì lý do đó mà biết bao bài ca, tác phẩm âm nhạc nhắc đến lòng biết ơn và tình cảm những người con hướng về cha mẹ. Riêng tôi mỗi lần nghe "Ánh mắt của cha" của nhạc sĩ Minh Châu tôi càng thêm tự hào về ba mình. Dù không sống trong ánh đèn sân khấu và cũng chưa có được vinh quang trong đời nhưng tôi hiểu và cảm bài hát theo cách của riêng mình. Tuy nhiên, trong ca khúc ấy ai cũng có thể thấy được hình ảnh người cha, người đỡ đầu của mình. Lời ca cũng là những mưu sinh cho gia đình, là tình cảm dành cho con cái, cũng là sự hi sinh của ba và mong ước hi vọng một ngày đứa con của mình sẽ thành người. Nhưng hơn hết thảy "Ánh mắt của cha" là lời tri ân của những người con với đấng sinh thành của mình, là sự biết ơn những yêu thương thầm lặng ba dành cho và một lời hứa thành công dâng tặng và đền đáp công ơn của ba! "Xin dâng ngàn câu hát tạ ơn. Mãi mãi sống trong con bóng hình cha…".. Huy Hoàng
Sinh nhật năm nay View attachment 8699 Tự đãi mình - chén đắng Không thổi đèn cầy trong đêm vắng Không cắt bánh để mời ai Không có cả nguyện ước cho ngày mai Đón tuổi mới bình thường như mọi bữa Tiếng chuông quen không còn ngân vang nữa Điện thoại buồn .... úp mặt ..... giấu tương tư! View attachment 8700