Thơ Lô Đề Cả ngày bận bịu với đề, lô "Ngâm cứu" loay hoay cuốc cả bờ Hàng xóm si mê chừng khát nước Còn ta dở tỉnh cứ dần khô Tiền vàng bỗng chốc thành nghịch tặc Con số chợt là lũ nặc nô Tham vọng càng cao hay gãy đổ Vợ con oán trách: vỡ bao đồ RƯỢU Lưng chén mặt mày đã ngất ngây Bạn bè phấn khích tiếp vơi đầy Ông kia đỏ gắt kêu còn tỉnh Vị nọ xanh rờn bảo chửa say Nâng chén bắt tay khen uống giỏi Tràn ly ngửa cổ ngợi tu tài Muôn năm nhân loại xài men nước Lắm gã bay hồn khướt tới mây St
Cafe chiều http://mp3.zing.vn/bai-hat/Ca-Phe-Buon-Minh-Tuyet---Nhat-Trung/IW60DB90.html Café chiều Chiều thứ bảy buồn căn gác lạnh Cô bạn chung phòng háo hức về quê Con bồn chồn nhớ… Bước xuống phố, ghé quán thả nỗi niềm vào ly café đá Giọt…giọt…. tan Lạnh, đắng môi mềm! Chiều thứ bảy quán café ngõ chật Con nao nao …thèm không khí sum vầy Chọn quán người đông thả vào nỗi nhớ Góc khuất con ngồi băng giá bủa vây Những cặp tình nhân đan tay tình tứ Bỏ ngoài tai thế sự nhân tình Con xa ruộng đồng học làm người sang ở phố Thấy thương mình lạc lỏng giữa bao la Vịn nỗi nhớ mong vợi đi cơn khát Quên mẹ cha đang chầy chật trên đồng Thứ bảy chiều… Quê mình… có ai biết đến quán café? Phương Tâm
Dòng thời gian NHỆN SA Ta quay quắt với này thương này nhớ Cơn sóng lòng chẳng gió vẫn trào dâng Ta lạc bước nghe buổi chiều đi vội Phía hoàng hôn dáng nhỏ bỗng phai dần Em xinh lắm như hạt sương buổi sớm Nắng vừa lên bừng nở sắc cầu vồng Tim cứ ngỡ nhóm nhen niềm hạnh phúc Có đâu ngờ chuyện ấy thật viển vông Chuyện dã tràng se cát lấp biển đông Ai cũng biết cũng cười điều vô vọng Chỉ có sóng vẫn miệt mài khát vọng Suốt ngày đêm ve vuốt mãi bến bờ Như là ta cứ mãi gởi vần thơ Thơ chửa chín và tình yêu chửa đến Con thạch sùng trên trần vừa chép miệng Phía chái nhà con nhện cũng vừa sa TH http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tieng-Thach-Sung-Cam-Ly/ZWZ97I7F.html
Phía trước luôn có một con đường Chán đời và bế tắc! Một người bạn của tôi đang mang tâm trạng như thế. Bạn cảm thấy cuộc đời không còn ý nghĩa gì nữa cả. Bạn đang loay hoay ở một “ngã ba đường” của tâm trạng, của tình cảm, của việc chọn lựa cách sống và cách nhìn nhận, giải quyết vấn đề về chính bản thân mình. Có thể bạn đang lâm vào cảnh tình khốn khổ của một điều chẳng ai muốn, của cái gọi là “chuyện ba người”. Hay có thể gọi đó chỉ là “chuyện hai người” bởi bạn đang yêu, đang ôm ấp một tình yêu đơn phương có ..\phần... mù quáng! (Nhưng khi yêu có mấy ai thấy mình mù quáng đâu kia chứ! Tôi cũng từng mù quáng còn hơn bạn tôi nữa là...). Nhưng với tôi, sự thể hiện nay chỉ là “chuyện một người”. Câu chuyện của bạn, của chính bản thân bạn, không ai khác, bạn phải tự mình đối mặt, nhận ra vấn đề và vượt qua tình trạng như hiện nay! Tôi sẽ không đi sâu nói về câu chuyện của bạn, về tình trạng hiện bạn đang gặp phải. Tôi không có quyền đó, cái quyền xâm phạm và công khai đời tư của người khác, vẫn đang bị người ta xoi mói từ đời thật đến đời ảo. Tôi nói về bạn, cũng là tôi nói về chính tôi! Bởi những gì bạn đang trải qua thì tôi, một người bạn cùng trang lứa, cùng học vấn như bạn, có cái “diễm phúc và may mắn” được trải nghiệm qua... trong đau đớn và nước mắt! Bạn cứ khóc đi. Như tôi đã từng khóc. Phải biết khóc để còn nhận ra mình chưa chai lì cảm xúc, mình còn rất nhiều điểm yếu đuối giấu đằng sau cái vẻ ngang tàng, mạnh mẽ, trưởng thành, rắn rỏi, cứng cáp của mình. Nhận ra điều này để biết mình còn phải cố gắng, nỗ lực nhiều hơn nữa để thật mạnh mẽ đương đầu với những khó khăn, thách thức trên đường đời mai này. Tôi đã từng rơi vào trạng thái chán nản đến vô cùng. Và ngỡ rằng mình đã hoàn toàn bế tắc, bế tắc thật sự với cuộc đời mình, không lối thoát, không hướng đi... Đó là lúc tôi cảm thấy cái ý nghĩa Sống không còn mang nhiều giá trị với mình và chỉ có sự giải thoát một cách tiêu cực họa chăng là giải quyết được tất cả! Đó là khi tôi không nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, những điều mà khi "tỉnh" ra thì thấy đó vẫn là những điều đẹp nhất, quý nhất mà Cuộc đời ban tặng cho mình: Gia đình, cha mẹ, những tình cảm thân thương của bao người, bè bạn, nghề nghiệp, những thú vui, những kiến thức và khám phá về thế giới muôn màu, những vùng đất xinh đẹp, quê hương... hay những điều rất nhỏ bé như một buổi sáng bình yên bên tách cà phê, một bản tình ca ngọt ngào, một bộ phim hay, hoặc một con khô sặc nướng và chung rượu đắng môi, rồi xuống một câu vọng cổ trong chiều mưa... tất cả, tất cả đều là những điều tuyệt diệu là Cuộc sống đem lại cho tôi, cho bạn, cho mọi người. Và hơn hết, điều đẹp nhất mà Cuộc đời ban tặng cho mình, đó là chính mình. Với tôi là thế! Khi tôi ở trong tình trạng “ngõ cụt cuộc đời” ấy. Cũng là lúc tự mình đối mặt với chính mình để chiêm nghiệm lại rằng: Liệu với mình, cuộc đời đã là ngõ cụt? Phải chăng ta không còn lối đi nào khác? Bế tắc thật sự chăng? Sẽ ra sao nếu mình thoát khỏi sự bế tắc này, trong sự ích kỷ vui sướng của riêng mình là nỗi đau của người ở lại? Còn đó giấc ngủ chập chờn của Má vì tôi thường về muộn mỗi tối, để chỉ với một câu nói “Có canh trong tủ đó S, hâm nóng lại đi rồi ăn” cũng đủ thấy ấm lòng. Còn đó những ngày ốm nặng, bạn bè vào thăm, ở lại canh chừng vì sợ nửa đêm tôi trở mệt hơn. Còn đó những chiều ngồi lai rai với bạn bè, đồng nghiệp, bàn chuyện đông chuyện tây, chuyện gia đình đứa này, công việc đứa kia... hỏi han nhau dăm ba câu, há chẳng phải quý? Và còn đó những ước mơ chưa thành, phải “đi đó đi đây”, lên đỉnh Hoàng Liên Sơn cho xứng với cái tên, thăm “Vạn Lý Trường Thành” để được phong tặng cái danh “hảo hán” với đời, sang Tây Ban Nha để còn ghé sân Bernabeu xem anh bạn Raul Gonzalez và Real đá đấm thế nào nữa chứ!... Còn quá nhiều điều để tôi phải làm trên cuộc đời này. Còn quá nhiều điều cực kỳ có ý nghĩa để, mà không phải, buộc tôi phải tiếp tục đi, và tìm một lối đi cho mình hướng tới tương lai. Tôi đã tìm ra được lối đi ấy. Nó không phải sự khám phá to tát nào cả. Lối đi ấy vẫn là lối đi của ngày hôm qua, ngày hôm nay tôi đã đi. Lối đi ấy chỉ khuất lấp sau những nỗi buồn và sự tuyệt vọng của tôi như đám sương khói mù mịt vây quanh mình khiến chẳng nhận ra gì cả. Tìm ra lối đi từ trong tâm trạng ngỡ như là bế tắc của mình vậy nên, tôi cũng mong bạn sẽ tìm ra được lối đi tiếp tục cho bạn trên đường đời còn dài, dài lắm. Hãy cho mình một vài phút lắng đọng trong lòng, chỉ vài phút thôi, tin rằng bạn sẽ thấy con đường bạn đang đi không hề là ngõ cụt. Đường đời không bao giờ là một ngõ cụt. Trên con đường ấy có vô vàn những ngả rẽ, những vòng quanh, hay một chút quanh co, ngoằn nghèo, có khó khăn đấy, những không phải không thể vượt qua. Và con đường ấy chỉ khép lại, là một ngõ cụt không lối thoát nếu như chính bạn mặc nhiên nghĩ rằng: Ta đã không còn lối thoát! Tin tôi đi bạn, phía trước, luôn có một con đường! http://mp3.zing.vn/bai-hat/phia-truoc-luon-co-mot-con-duong-blog-radio/IW6B8B0A.html Nguồn: ĐÂU ĐÓ . COM
có phải là tâm trạng của anh hiện giờ??????????Có lẽ bất cứ ai tồn tại trên cõi đời này đều có quá khứ của riêng mình. Có thể quá khứ ấy ngập tràn niềm vui và tiếng cười. Cũng có thể quá khứ ấy chan đầy nước mắt với những niềm đau. Và hầu như ai cũng biết rằng, không thể thay đổi quá khứ của cuộc đời mình... Ngày xưa cứ ngỡ, người yêu là định mệnh, là món quà vô giá mà mình được trao tặng. Lỡ thiếu người rồi mình sẽ sống ra sao, sẽ chia sẻ buồn vui với ai, sẽ lấy ai vỗ về những lúc mình giận dỗi. Ngày xưa cứ ngỡ, tình yêu như một bức tranh chỉ có màu hồng hạnh phúc. Từng ngày trôi qua, chợt nhận ra mình đã níu kéo một người vốn đã không thuộc về mình. Dù biết rằng rất đau, nhưng tự nhủ sẽ phải học cách để từ bỏ. Chia tay một người... tôi nhận ra không có ai là định mệnh của đời mình. Định mệnh tồn tại ở chính bản thân và chỉ do mình quyết định. Biết rằng tình cảm là thiêng liêng lắm nhưng rồi cũng hiểu, trên đời này đâu phải chỉ có tình cảm lứa đôi. Chia tay người... tôi nhận ra mình không yếu đuối như người từng nhận xét. Tôi thấy hơi thở của đời mình mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Đã ngỡ rằng sẽ không thể vượt qua, ngỡ rằng vết thương ấy không bao giờ lành. Đến giờ mới biết, không có điều gì là không thể vượt qua, cũng chẳng có vết thương nào là không bao giờ lành. Vết thương có lành được hay không còn phải xem người ta có tự tay cào vào vết thương ấy hay không. Chia tay người... tôi nhận ra rằng trong cuộc sống, bên cạnh màu hồng còn có nhiều gam màu khác. Màu sắc của cuộc sống tùy vào cảm nhận của mỗi người. Và tự nhắc mình phải luôn nhìn đời bằng những gam màu tươi thắm và lạc quan. Niềm vui là phải tự mình tạo lấy. Chia tay người... tôi nhận ra rằng giờ đây tôi sống không chỉ cho riêng mình. Xa một người, nhưng tôi lại biết quan tâm đến nhiều người khác, gia đình, bạn bè và những người thân quen. Thấy có lỗi vì mình từng vô tâm quá. Chợt nhận ra, có những khoảnh khắc nhói đau chỉ mình mình biết, lắm lúc đôi mắt ráo hoảnh và thèm được khóc. Nhưng rồi... tất cả cũng đã qua. Chia tay người... tôi gửi gắm tâm sự của mình vào những lời văn, câu chữ. Vốn không phải là người giỏi thể hiện, tôi chỉ có thể bộc bạch lòng mình theo cách của riêng tôi. Nhiều khi thấy buồn vì đâu thể tránh khỏi miệng lưỡi thế gian nói này nói nọ, thôi thì chỉ cần sống tốt như mình từng sống. Chia tay người... tôi nhận ra chẳng có tình yêu nào là trọn vẹn và hoàn hảo. Chẳng phải yêu nhau là để giận dỗi trách hờn nhau. Yêu là còn phải chấp nhận và đồng cảm cùng nhau. Yêu thương không nhất thiết phải giữ lấy, yêu thương còn là phải học cách buông tay. Giờ đây, với tôi, nỗi nhớ về người đã nhạt nhòa từ lâu. Đã nhiều lần tôi tự nhủ sẽ thôi không viết về người nữa. Hôm nay có dịp, tôi sẽ tự mình kết thúc những hoài niệm về người. Người sẽ trú ngụ ở một khoảng kí ức khó quên, hình bóng của người sẽ ở một góc khuất trong trái tim tôi. Tôi sẽ khép lại trang kí ức mang dáng dấp người một cách nhẹ nhàng thôi, nhẹ nhàng như cái cách mà ngày nào người từng đến với tôi. Ngày mai, và cả sau này nữa, tôi biết mình sẽ quan tâm và viết về nhiều điều khác. Tôi sẽ viết về gia đình, về bạn bè, cuộc sống, về hạnh phúc hiện tại, về một người đang yêu thương và lo lắng cho tôi. Giờ đây, tôi đã học được cách yêu thương một người, nên tôi sẽ không để anh đau khổ, đau như mình từng đau. Lần đầu tiên, duy nhất và cuối cùng, xin cho tôi được bày tỏ: "Cảm ơn người, mối tình đầu khó quên - cảm ơn quá khứ của đời tôi..." Cảm ơn một người đã đến và đi qua, một người mà tôi cứ ngỡ là định mệnh. Cảm ơn vì đã cho tôi biết cảm giác yêu thương, cảm giác nghẹn đắng và kiềm nén là như thế nào. Cảm ơn người đã giúp tôi nhận ra giá trị thật của bản thân, để tôi biết rằng, không ai tôn trọng tôi bằng chính bản thân mình. Cảm ơn một người đã dạy tôi những kinh nghiệm sống mà không người thầy nào có thể dạy được cho tôi, vui có, buồn có. Cảm ơn, vì chúng ta đã chia tay nhau, để tôi có dịp nhìn lại mình, để tôi hiểu rằng, hạnh phúc đơn giản chỉ là bằng lòng với những gì mình đang có. cuộc đời dù có nhiều sóng gió. mong anh hãy vượt qua. có nếm trãi cay đắng của cuộc đời mới thấy cuộc sống mình đầy ý nghĩa
Hi ! không phải đâu bemesode001 ơi! Bài mình viết thay cho 1 người vì họ cũng đang có tâm trạng như vậy (mình đang tưởng tượng ).....ah ,mà cũng có phần nào ...chỉ phần nào thôi
[YOUTUBE]YaM0cQCa1yo[/YOUTUBE] Chân dung mimosa Đem nỗi buồn thả lên trời biếc Tóc bồng bềnh tựa áng mây trôi Nàng rực sáng giữa rừng thông rét mướt Đà Lạt một nét xuân tươi… Trần Thị Khánh Hội Mimosa Mimosa vàng ảo mộng Nhưng khách lãng du Phải chịu khó lượn lờ theo gió Đôi khi phải nằm phủ phục trên đồi thông Thư thái lặng lẽ vớt Trăng lung linh hồ Xuân Hương Mới thấy hết vẻ đẹp Mimosa vàng tuyệt vời. Trần Hữu Dũng Đà Lạt hoa vàng Mimosa vàng trong chiều rất xanh Đà Lạt buồn không khi em một mình? những con đường bước chân lặng lẽ anh về đâu, cuối cuộc hành trình… Đà Lạt nắng, rồi Đà Lạt mưa ngày vui qua mau nỗi buồn còn lưa Mimosa vàng trong chiều bất tuyệt môi đã run rồi mà nói gì chưa? Những ngày đi qua những tuần đi qua nắng chênh vênh buồn nắng rải đồi xa bức lửng lơ chiều, lòng run tiếng nhạc ngày sẽ qua vàng Mimosa… Cao Quảng Văn Mimosa Em mỏng manh trổ từ cây cổ thụ Đồi cao nguyên ngang trời gió hú Từng chum vàng trong gió… Ấp ủ em trong tay Mà ngỡ cầm tia nắng sớm nơi đây Lê Hoàng Anh Mimosa chưa tới Cái lạnh tháng mười đưa anh về Đà Lạt Rừng thông non, đồi cỏ biếc, phố vàng hoa Vạt mây trắng lưng chừng đèo – nước mắt Tìm một trời thạch thảo dưới mưa sa. Vẫn chỉ mình anh như cây lẻ bạn Sương trên vai và hoài niệm với hồ đầy Bỗng nhớ em lạ lùng trong quán vắng Giọng hát buồn rơi dấu ấn trên tay. Anh tự hỏi lòng mimosa từ đâu em tới Những cánh vàng phai rơi theo nắng thu tàn Em không giống mimosa – cứ để anh chờ đợi Suốt tháng ngày như một gã lang thang. Từ Kế Tường Mimosa Cơn gió nào vô tình làm rớt Giữa thành phố mùi Mimosa Cớ sao chiều nay tôi đi lạc Để mùi hương cũ mãi theo về. Lê Thị Kim Mimosa Nơi thành phố chảy dòng sông sương lụa Gội gió thung xa thổi dọc thời gian Hương dìu dịu ủ giữa lòng bền chặt Mimosa hồn khép cánh mơ màng. Ngày xa vắng hoa quyện trong hương cỏ Để những ngày bên gốc một dáng em Lòng hoa khép kín bao ngọn gió Chấm hoa vàng hiu hắt gọi nắng lên… Nguyễn Thị Thanh Toàn Mimosa Hotel (Tặng H, lời hứa về tạm ứng chiều) Em hái Mimosa vàng chiều cao nguyên Anh hái em đỏ ngoài giá thú chân bấm tắt ánh hồng nhạt căn phòng đồng lõa thân xác ấn chìm đêm Anh & em thở quyện cộng hưởng hối hả tay rơi cánh Mimosa tả tơi bay đi xuân thì Em bấu mạnh vào vai hân hoan níu kéo & buông thấu Vết hằn tím sám hối tận “ ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau” mà mòn nhau Anh nhập sâu vào em rực tình & lìa xa ngoái lại Vì sao hai ta mất tích thời gian từ tạm ứng chiều vàng đến chấm đỏ đêm khách sạn cách cửa sổ một cái với tay Và mất nhau. Vũ Trọng Quang View attachment 8574
Xin Cho Một Nụ Cười [YOUTUBE]bkbM46kPNb4[/YOUTUBE] Tôi dắt xe ra đường. Mưa không cản được những cuộc hẹn cuối tuần. Cũng như mưa không cản được những cái đầu đang sắp nổ tung như tôi đang muốn ra ngoài cho dịu bớt. Tôi cảm thấy cuộc sống thật đáng chán khi cứ phải sống trong muôn vàn áp lực như thế này. Đã bao nhiêu ngày, một ngày, hai ngày, một tuần, hay một tháng, tôi sống trong cái cảm giác bực bội, điên đầu với mớ công việc chồng chất mà chưa giải quyết cái nào ổn thoả; bất đồng ý kiến với bố mẹ; cãi nhau với con bạn thân; . . Blah. . blah. . và muôn ngàn thứ vặt vãnh khác... Tôi đạp xe qua từng con đường rồi dừng chân ở một quán nước nhỏ. Mưa đã nặng hạt hơn. Quán rất vắng. Tôi chọn một vị trí đối diện ra cửa kính. Ở đó, tôi có thể nhìn mưa và trầm ngâm một chút, tìm cho mình một khoảng yên lặng hiếm hoi trong muôn vàn khoảng xao động trong suốt thời gian qua. Anh phục vụ bước đến và nở một nụ cười với tôi. Tôi đáp lại anh bằng một nụ cười. Tuy gượng gạo nhưng tôi nghĩ đó là phép lịch sự tối thiểu mà tôi phải làm. Phải rồi, một nụ cười gượng gạo. Vì đã bao lâu rồi tôi không muốn cười. Tôi cũng chẳng nhớ nữa. Mọi người bảo tôi là một kẻ bi quan và quan trọng hoá vấn đề. Chuyện đôi khi rất đơn giản, nhưng tôi vẫn nghĩ nó rất nghiêm trọng. "Hay dù hoàn cảnh mà tôi đối mặt có đến 90% là tia hi vọng thì tôi vẫn cứ nghĩ là nó chẳng có hi vọng nào". Đó là nhận xét của đứa bạn thân. Nó là đứa hay làm tôi cười nhiều nhất, là đứa không bao giờ chịu thua khuôn mặt "lạnh tanh" của tôi. Thế mà lần này, nó đã nổi quạu với tôi. Nó bảo tôi cứ như thế không thấy mệt mỏi à. Cứ phải lạnh tanh với người khác khi mình gặp khó khăn thì mới thoả lòng à. Nó bảo tôi là kẻ đáng chán, là đứa chỉ biết mình, nó bảo chắc tôi nghĩ trên đời này chỉ có một mình tôi mới gặp khó khăn chắc. Nó đã chạm vào tự ái của tôi. Tôi đã quát lên với nó: "Mặc xác tao ! Tao là thế đấy!" Nghĩ tới đó tôi thấy mình vô duyên tệ. Phải. Tôi hay quan trọng hoá những khó khăn của mình. Tôi luôn nghĩ tôi sẽ chẳng vượt qua được bất kì thứ gì. Vì tôi tự ti. Tôi hay thắc mắc tại sao ai nhìn tao mặt cũng tỉnh rụi thế. Tôi ít khi nào bắt gặp họ cười với tôi. Bạn tôi bảo vì mày có cười với người ta đâu mà người ta cười với mày. Nó bảo tôi là con mặt lạnh như tiền. Cũng đúng! Tôi luôn chờ người ta cười với mình thì mới cười lại. Còn bình thường, dù là người quen biết, tôi cũng chỉ chào một câu rồi thôi. Khi gặp chuyện bực mình, tôi không thèm để ý người ta có cười với mình hay không, tôi vẫn lạnh tanh. Lời bài hát "Hãy cho nhau một nụ cười" chợt văng vẳng bên tai tôi. Tôi chợt nhận ra mọi người trong cuộc sống này đều có những nỗi buồn khác nhau. Nhưng người ta đều buồn bằng một kiểu như nhau. Liều thuốc đặc hiệu để chữa trị nỗi buồn là "nụ cười". Nụ cười khiến cho người ta xích lại gần nhau hơn và dễ dàng vượt qua khó khăn hơn. Nụ cười khiến người ta muốn giúp đỡ người khác... Dường như nhịp sống trôi quá nhanh khiến tôi choáng ngợp, khiến tôi quên mất cách lạc quan trước những khó khăn dồn dập của cuộc sống, khiến tôi quên mất một chân lí đơn giản rằng: "Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ". Vô vàn thứ hữu ích của nụ cười mang lại mà tôi quên mất bấy lâu. Mưa đã tạnh bớt. Một người phụ nữ bước vào quán, dắt theo một đứa bé. Tôi bất chợt nở một nụ cười. Con bé cũng nhoẻn miệng đáp lại. Phải, tôi đã thấy dễ chịu hơn! Dễ chịu hơn rất nhiều. Một tin nhắn lọt vào máy tôi. Của thằng bạn thân hồi cấp 2. "Lâu rồi nhớ nụ cười của mày quá. Ngày mai đi uống nước nhé! ". Và đôi khi một nụ cười, dù chỉ là một icon, cũng khiến người ta cảm thấy đỡ mệt mỏi hơn. Tôi phải đến nhà con bạn thân xin lỗi nó và cười với nó. Rồi tôi sẽ bắt đầu lại, giải quyết từng thứ một. Đương nhiên, bằng nụ cười. Theo Mực Tím
Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào. Họ đã dạy bạn những bài học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến ( bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ ). Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn. Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn. Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật, tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là bài học quý giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa. Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hãy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu . Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân. Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình :"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy ?". Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.
View attachment 8584 DÒNG SUY NGHỈ Ba điều trong đời một khi đã đi qua không thể lấy lại được : + Thời gian + Lời nói + Cơ hội . Ba điều trong đời không được đánh mất : + Sự thanh thản + Hy vọng + Lòng trung thực . Ba thứ có giá trị nhất trong đời : + Tình yêu + Lòng tự tin + Bạn bè . Ba thứ trong đời không bao giờ bền vững được : + Giấc mơ + Tài sản + Thành công . Ba điều làm nên giá trị một con người : + Siêng năng + Chân thành + Thành đạt . Ba điều trong đời làm hỏng một con người : + Rượu + Lòng tự cao + Sự giận dữ.
THIẾT MỘC LAN NỞ SỚM ĐỢI CHỜ... Thiết mộc lan với những chùm hoa trắng Toả hương thơm thanh thoát ngọt ngào Xuân rạng rỡ yêu kiều đang đến Cho ta say hương đất mới quê nghèo Quê hương ơi dãi dầu mưa nắng Bão lụt về cơ cận gieo neo Mái nhà con chắt chiu năm tháng Bão đi qua bỗng chốc sụp nhào Đất bồi lấp, lở tràn khắp chốn Ruộng đồng hoang cây cối bạc đầu Sau cơn lũ nỗi lo thành lớn Mỗi đời người vốn nặng hai vai... Đất cấy cày tay sần sửa dọn Cô gái ngoan thoăn thoắt trổ tài Hàng lúa mới nhẹ nhàng nâng cánh Những ước mơ bay đến ngày mai... Đôi mắt em ẩn màu huyền tích Người mẹ nghèo dầu dãi sớm trưa Cha chống chèo cả đời lận đận Niềm tin yêu hạnh phúc về theo Đông năm nay không nhiều rét đậm Xuân sẽ về rạng rỡ kiêu sa Muôn cỏ cây đón chào xuân đến Thiết mộc lan nở sớm đợi chờ... Ôi chùm hoa ngọt ngào trong trắng Toả sắc hương trang trải mọi nhà Mùa xuân đến ngất ngây sự sống Đồng lúa xanh mơn mởn mượt mà... N.U.T.
Bốn bài thơ nổi tiếng của T.T.KH Hai sắc hoa ti gôn Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc Tôi chờ đến với yêu đương. Người ấy thường hay vuốt tóc tôi Thở dài trong lúc thấy tôi vui Bảo rằng: “Hoa dáng như tim vỡ Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi”. Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì Cánh hoa tan tác của sinh ly Cho nên cười đáp: “Màu hoa trắng Là chút lòng trong chẳng biến suy”. Đâu biết lần đi một lỡ làng Dưới trời gian khổ chết yêu đương Người xa xăm quá, tôi buồn lắm Trong một ngày vui pháo nhuộm đường. Từ đấy thu rồi thu lại thu Lòng tôi còn giá đến bao giờ Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ Người ấy cho nên vẫn hững hờ. Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời Ái ân lạt lẽo của chồng tôi Mà từng thu chết, từng thu chết Vẫn giấu trong tim bóng một người. Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ Và đỏ như màu máu thắm phai. Tôi nhớ lời người đã bảo tôi Một mùa thu trước rất xa xôi Đến nay tôi hiểu thì tôi đã Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi. Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu Gió về lạnh lẽo chân mây vắng Người ấy ngang sông đứng ngóng đò. Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng Trời ơi! Người ấy có buồn không Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ Tựa trái tim phai, tựa máu hồng? Bài thơ thứ nhất Thuở trước hồn tôi phơi phới quá Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại Êm ái trao tôi một vết thương. Tai ác ngờ đâu gió lại qua Làm kinh giấc mộng những ngày hoa Thổi tan tâm điệu du dương trước Và tiễn người đi bến cát xa. Ở lại vườn Thanh có một mình Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo Yêu bóng chim xa nắng lướt mành. Và một ngày kia tôi phải yêu Cả chồng tôi nữa lúc đi theo Những cô áo đỏ sang nhà khác Gió hỡi làm sao lạnh rất nhiều. Từ đấy không mong không dám hẹn Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ Người ấy ghi lòng vẫn nhớ em. Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên Bỗng ai mang lại cánh hoa tim Cho tôi ép nốt dòng dư lệ Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên. Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ Tóc úa giết dần đời thiếu phụ Thì ai trông ngóng chả nên chờ. Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa: “Cố quên đi nhé câm mà nín Đừng thở than bằng những giọng thơ”. Tôi run sợ viết lặng im nghe Tiếng lá thu khô xiết mặt hè Như tiếng chân người len lén đến Song đời nào dám gặp ai về. Tuy thế tôi tin vẫn có người Thiết tha theo đuổi nữa than ôi Biết đâu tôi một tâm hồn héo Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi. Bài thơ đan áo (Đan áo cho chồng) Chị ơi, nếu chị đã yêu Đã từng lỡ hái ít nhiều đau thương Đã xa hẳn quãng đời hương Đã đem lòng gửi gió sương mịt mùng Hay chăng chị mỗi chiều đông Đáng thương những kẻ có chồng như em Vẫn còn giá lạnh trong tim Đan đi đan lại áo len cho chồng Con chim ai nhốt trong lồng Hạt mưa nó rụng bên sông bơ thờ Lưng trời nổi tiếng tiêu sơ Hay đâu gió đã sang bờ ly tan Tháng ngày miễn cưỡng em đan Kéo dài một chiếc áo lam cho chồng Như con chim nhốt trong lồng Tháng ngày than tiếc ánh hồng nơi nao Ngoài trời hoa nắng xôn xao Ai đem khóa chết chim vào lồng nghiêm Ai đem lễ giáo giam em Sống hờ hết kiếp trong duyên trái đời Lòng em khổ lắm chị ơi Trong bao ngờ vực với lời mỉa mai Quang cảnh lạ, tháng năm dài Đêm đêm nằm tưởng ngày mai giật mình. Bài thơ cuối cùng Anh hỡi, tháng ngày xa quá nhỉ? Một mùa thu cũ một lòng đau Ba năm ví biết anh còn nhớ Em đã câm lời có nói đâu. Đã lỡ thôi rồi chuyện biệt ly Càng khơi càng thấy lụy từng khi Trách ai mang cánh “ti gôn” ấy Mà viết tình em được ích gì? Chỉ có ba người đã đọc riêng Bài thơ đan áo của chồng em Bài thơ đan áo nay rao bán Cho khắp người đời thóc mách xem. Là giết đời nhau đấy biết không? Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung Giận anh em viết dòng dư lệ Là chút dư hương điệu cuối cùng. Từ đây anh hãy bán thơ anh Còn để yên tôi với một mình Những cánh hoa lòng, hừ đã ghét Thì đem mà đổi lấy hư vinh. Ngang trái đời hoa đã úa rồi Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi Buồng nghiêm thờ thẩn hồn eo hẹp Đi nhớ người không muốn nhớ lời. Tôi oán hờn anh mỗi phút giây Tôi run sợ viết bởi rồi đây Nếu không yên được thì tôi chết Đêm hỡi, làm sao tối thế này? Năm lại năm qua cứ muốn yên Mà phương ngoài gió chẳng làm quên Và người vỡ lỡ duyên thầm kín Lại chính là anh, anh của em. Tôi biết làm sao được hỡi trời Giận anh không nỡ nhớ không thôi Mưa buồn mưa hắt trong lòng ướt Sợ quá đi anh, có một người …