Dạ, ĐH cũng đã từng trải qua giai đoạn đó, ngày xưa nhà ĐH rất nghèo ( bây giờ cũng nghèo) khi đó ĐH 13 tuổi, phải vất vả đội rổ bánh bò đi bán, phụ giúp cha mẹ, ĐH thường hay bán ở điểm như hội chợ, bến xe, bến ga.....bổng một hôm điểm bến xe, có một cô gái tuổi đôi mươi bán bánh bông lan, cô ấy rất xinh đẹp, lúc đó ĐH mê tít, mà ác là ĐH còn quá nhỏ, tâm trí ĐH bấy giờ điên loạn không còn mời khách mua bánh bò nữa, dẫn tới ế ẩm, mà cha mẹ không hề hay biết ĐH đang yêu. ĐH cố giấu không dám nói vì sợ bị đánh đòn. ĐH thầm nghĩ, nếu nói ra cha mẹ không bằng lòng về mối quan hệ của ĐH thì việc giữ kín chuyện tình cảm sẽ giúp ĐH dễ thở hơn, nhưng cùng lúc đó ĐH có thể cảm thấy tội lỗi vì đã giấu giếm cha mẹ, làm kinh tế gia đình giảm đi. ĐH phải làm gì trong tình huống nan giải này????? Và rồi ĐH đi đến quyết định sai lầm của chính mình đó là, nếu gió thổi, hãy để nó thổi, nếu trời mưa, hãy tận hưởng cơn mưa. Chỉ khi buông bỏ gánh nặng và trải nghiệm bằng cả trái tim, ĐH mới có thể tận hưởng hạnh phúc, sống trọn từng phút giây khi đó. Cho nên, ĐH kể về tuổi thơ, tuổi nổi loạn của ĐH, bà xị xem đó là một ví dụ điển hình. Giờ đây, sau bao nhiêu năm tháng thăng trầm, ĐH nếm đủ đắng cay cuộc đời nên sẻ chia đôi chút thôi, cái nào nghe được thì nghe, còn không nghe được bà xị bỏ qua hem!!!!!