Tình yêu không đến nhiều lần trong đời mỗi người. Nó đã từng đánh mất 1 lần, cũng đã đủ để nó nhận ra rằng nó phải trân trọng những gì đang có ở bên cạnh, có như thế cuộc sống sẽ nhẹ nhàng và êm đềm hơn bao giờ hết. Đừng để qua đi mới cảm thấy trân quý, có nuối tiếc chẳng phải cũng chẳng được gì sao. Người ta hay bảo rằng nếu là của nhau thì dù đi 1 vòng tròn lớn đến đâu thì cũng sẽ gặp lại nhau. Và nếu đã không phải thuộc về nhau, thì dù có cố gắng cách mấy thì vẫn chỉ mãi là 2 đường thẳng song song không bao giờ có điểm giao nhau. Nó từng hỏi liệu con đường nó đang đi là 1 vòng tròn hay là 1 đường thẳng tắp phăng phắc?? Và dù có cố gắng trả lời, cố gắng bao biện và che dấu cách mấy thì cái sự thật là bây giờ nó đang dần dần mất đi phương hướng cũng không thể lay chuyển được tình huống. Nó dở khóc dở cười. Nó vẫn thường nghĩ rằng hạnh phúc là phải do chính tay mình nắm bắt, và nếu đã nắm giữ được thì nó sẽ không bao giờ để tuột tay đánh mất. Nó khóc vì tưởng chừng hạnh phúc đã lại được tìm thấy. Thế mà bây giờ miệng nó lại cười chua chát quyện 1 chút mặn đắng của những giọt lệ đang dần rơi xuống ướt đẫm vai áo. Nó đánh rơi niềm hạnh phúc đó mất rồi. Nó cố tìm, cố gắng gom những yêu thương còn xót lại để có thể đan lại thành mảng hạnh phúc mà nó vốn đã có trong tay. Anh xa nó dần dần, những lời yêu thương bỗng dưng không thể cất lên thành tiếng. Những buổi đón đưa sao tự dưng vơi dần. Những tin nhắn mỗi đêm, những cuộc gọi chỉ để nghe thấy giọng nói của nhau, chỉ để kể nhau nghe nhiều điều mà có thể ai cũng biết sao tự dưng chìm dần vào quên lãng. Tự khi nào, nó hỏi bắt đầu từ đâu? Người ta vẫn cứ tự hỏi nhau những câu hỏi mà dường như vốn đã có câu trả lời trong tiềm thức. Thế nhưng nó vẫn cứ muốn đi tìm câu trả lời. Với nó, anh là người nó đã vốn dành trọn yêu thương biết nhường nào. Chỉ là nó vẫn chưa kịp sắp xếp lại những câu từ hoa mỹ để nói với anh rằng: EM YÊU ANH