móc lại để nhớ về một người =)) SÀI GÒN - HÀ NỘI ĐÈN XANH - ĐÈN ĐỎ Anh đi Sài gòn công tác. Chưa chuyến nào anh đi lâu đến vậy. Có đ-éo gì nghiêm trọng đâu, anh mở cái văn phòng đại diện, phỏng vấn dăm đứa nhân viên. Thế thôi mà cũng nuốt trọn anh gần nửa tháng. Sài gòn, vùng đất anh chẳng lấy gì làm lạ lẫm nếu không nói là quá quen. Ở đó, anh đi về như đi chợ. Công việc anh phần nhiều cũng ở đó, bạn bè cũng vậy, chỉ duy nhất ái tình, eo ơi, xấu hổ bỏ mẹ, không một bóng giai nhân. Chuyến rồi ở lâu, anh buồn trông thấy. Khi trời đổ sập bóng đêm là anh buồn dù Sài thành quá đỗi nhộn nhịp, hào hoa. Bạn bè dỗ anh như trẻ nít, hết nhậu nhẹt, hát ca lại ba bủng, mát xa. Anh vẫn buồn. Vui sao khi thiếu vắng giai nhân.? Anh cũng ngỏ lời gạ gẫm dăm đứa bạn, chúng bảo Sài thành thiếu đ-éo gì, có tiền là có hết. Ôi không, anh thích sự ái tình lãng mạn, chứ bạc tiền, hehe anh cho gái già ở nhà còn hơn, bởi khi đó anh được những câu ngọt nhạt, những cái vuốt ve và quan trọng là không bị mắng mỏ khi sa đà la cà về muộn. Anh không đi chơi cùng lũ bạn nữa, chả phải anh không thích mà vẻ mặt của anh giống kẻ phá đám hơn khuôn mặt của bạn bè. Cứ tối đến là anh bách bộ ra một quán bar nho nhỏ cách văn phòng không xa. Anh ngồi đồng bú Corona, một thứ bia rất khắm của bọn Mễ Tây Cơ mọi rợ. Anh nom sành điệu như ai, tay ôm bia, mồm mơ màng nhả khói thuốc, mắt lơ đãng, trầm tư. Anh như vậy hằng đêm. Đêm cuối trước khi về, tâm tẩm thế nào mà anh bú say mẹ. Đầu anh gục quầy bar, hai chân lõng thõng, dãi nhớt tuôn đọng bãi nền đá hoa cương. Anh say chất ngất, chả nhớ mẹ gì ngoài việc ai đó vỗ vai rồi xốc nách. Sáng tỉnh dậy thấy nằm ở một nơi lạ hoắc, cảm giác xa lắc, xa lơ. Tiếng ai nhè nhẹ đẩy cửa. Anh thoáng rùng mình, tay rờ đít kiểm tra ví tiền. Vẫn nguyên. Ơn giời! Ôi, giai nhân đây sao? Nàng, người vẫn khui bia ta bú hằng đêm rồi thoáng liếc nhìn ngượng nghịu. Anh khẽ khàng, em là...?, sao anh...? Nàng nhoẻn miệng, không đáp mà hỏi lại anh còn mệt không, tay nâng niu bưng tô hủ tíu bỏ lên giường, lại nhoẻn miệng, ăn chút đi cưng, hư quá. Anh bẩm sinh đã hư rồi, tử tế như nàng giờ anh mới gặp. Lùa hết tô hủ tíu, anh vươn vai tìm chỗ đái ỉa, đánh răng. Chẳng biết tự bao giờ, nàng đã sắp sẵn trong khu vệ sinh nhỏ hẹp, khá thơm chứ không dậy mùi. Anh thầm cảm ơn và khen nàng chu đáo. Gái như nàng, anh chửa gặp bao giờ. Giờ anh mới để ý đến nàng, không mấy đẹp nhưng mặn mà đến kiêu sa. Nàng người Bắc, vào Nam cũng được dăm năm để trốn chạy kiếp nghèo và người tình phụ bạc. Nàng đi học nghề phục vụ bar ở một trung tâm thiện nguyện. Đấy là nàng kể thế, chứ anh biết đ-éo đâu nhưng qua cách nàng kể, những việc nàng làm, anh tin nàng chân thật, ít nhất với anh. Anh ôm nàng chân thành, tự nhiên để cảm ơn và tạm biệt. Nàng cũng ôm cứng lấy anh rồi bật khóc như ri. Anh lạ lắm, vật nàng nằm ngửa ra giường, tay anh lần mò, khua khoắng. Nàng bóp mạnh tay anh khi đang lần mò xuống vùng nhạy cảm, thổn thức, đèn đỏ, cưng ơi. Đèo mẹ! Anh buông nàng ra, không chút hậm hực, bức xúc, lăn tăn. Anh gửi nàng danh thiếp kèm ít tờ xanh xanh hẹn ngày tai ngộ. Danh thiếp nàng cầm, mấy tờ xanh xanh nàng gửi trả. Nàng bảo, còn duyên và nhớ tới em, vào Sài gòn cứ đến nơi em làm sẽ gặp. Anh vẫy xe, quay về khách sạn, sửa soạn hành lý chờ chuyến bay đêm. Anh nhớ nhung nàng quá thể. Chiều, anh điện thoại thăm hỏi cũng như nói lời cuối trước khi về. Nàng bảo chuẩn bị đi làm và chúc anh lên đường bình an, may mắn. Anh giở giọng dâm đãng thường niên, hỏi nàng nếu đèn đỏ tắt anh sẽ hủy vé, đi chuyến hôm sau. Nàng cười rú, mới chuyển sang vàng thôi cưng! Đèo mẹ! Còn hơn ba giờ đồng hồ nữa chuyến bay cuối cùng sẽ đưa anh về Bắc. Gái già liên tục điện thoại bảo em nhớ anh, em nhớ anh. Đèo mẹ, nhớ nhung đếch gì, tối ngày điện thoại kiểm tra anh sự dấm mẻ, thế khác đếch gì gắn chíp vào chym anh. Anh lên tàu bay ngồi ngay ngắn. Mậu dịch viên hãng hàng không Sorry Airlines thông báo lần cuối đề nghị tắt điện thoại rồi tắt đèn trên khoang báo hiệu chuẩn bị cất cánh. Tàu bay rùng rùng. Anh móc điện thoại ra để tắt thì số nàng hiện chềnh ềnh, rung bật bật. Anh, a nố. Nàng, em đèn xanh rồi, cưng ơi! Đèo mẹ! Quá nửa đêm về tới nhà. Hơn tuần xa ngái nhớ hơi gái già phết. Vật ra toan làm tý, gái già rú lên, đèn đỏ, bỏ ra. Đèo mẹ, đời anh đ-éo biết lúc nào xanh??? Anh để nguyên hành lý, lầm bầm với gái già như nhắn nhủ, mai vào lại Sài gòn, đèn xanh rồi.
bạn bớt xàm xi trong pic Cụ đi nhá, đừng trích dẫn hay nói những câu vô nghĩa, mún thành chánh quả thì si nghĩ nhiều hơn múa, dõ chửa Cụ biên vì thích biên, chứ Cụ k mua vui cho ai cả mà đâu cần mấy câu nâng bi vớ vẩn.
Chuyện nhạt biên lên tạ cụ ----------------------------- Mình có một con Dim. Ghẻ nhưng chiến lắm, lại trung thành, đạp phát nổ, cân ba cần tư thoái mái không phàn nàn. Tuần đổ 50k tiền xăng, 2 bố con đi từ nhà đến trường, rồi chỗ làm và về đón con, thì hơi hụt xăng một chút. Thế đếch nào, tháng vừa rồi, tuần đổ xăng hai lần, mỗi lần 50k, đi vẫn thiếu. Híc, xe ăn thì mình nhịn, thói đời vẫn thế. Hoặc con mình nhịn, nhưng con mình chưa biết nhịn, nó cũng chưa biết nhục. Còn bé mà. Thế này thì chết. Mình phi ra chỗ sửa quen, bảo thằng em xem xe anh thế nào chứ dạo này nó ăn nhiều xăng quá. Gọi là thằng em cho thân chứ mình trả tiền nó, nó phục vụ mình, anh em Con cò xanh nhảy quanh hòn đá...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá... gì. Nhưng giờ toàn chỗ đểu, biết đâu mà lần, đằng nào cũng bị lừa thì để người quen lừa vậy Nó phán ngay câu xanh rờn : chế anh lởm bỏ mẹ, lại bẩn nữa, mấy thằng kia xem xe cho anh ấy đi. Anh cứ an tâm đi. Có gì lại mang ra đây em xem cho. Bỏ mẹ, quả chế Thái củ rưỡi của mình chứ ít đâu. Thôi, nó là thợ, biết hơn mình. Mình hí hửng mừng, phen này bố lại tiết kiệm được 50k/ tuần roài, không phải nhịn ăn sáng nữa. Thế đếch nào, được một hai ngày, đâu lại vào đó, tuần vưỡn 2 lần, mỗi lần 50k, đều như vắt chanh, nhưng chị bán xăng bơm có đều tay hay không, thì chắc chỉ có ông giời mời biết, mình chả quan tâm đến điều đó. Mình chỉ biết là xe mình vẫn hỏng. Lại vác ra cho thằng kia, ngọt nhạt bảo mày xem thế nào, xem anh Dim thái xịn, mày sửa cái đếch gì rồi, mà sao xăng vẫn thế. Ức, mình trả tiền, thế mà vẫn phải ngọt nhạt nịnh nó, ngược đời thế, chứ không à, nó thay cái lởm mình cũng chả biết, chứ chửi nó nó tiện tay cầm tô vít xiên cho mình phát thì nhục. Được vạ má xưng. Nó bảo ông anh cứ yên tâm, lần này em làm không để mấy thằng ngu sờ vào nữa. Ối xời nhông xích thế này à, cắt đi chục mắt khéo mới đủ, rão thế này thì gì mà không tốn xăng, anh thay xích đi anh ạ. Ù thay thì thay, tốn thêm chút tiền cũng được, miễn là ăn ít xăng thôi em nhé. Vẫn thế, tuần vẫn hai lần, mỗi lần 50k. Lần này mình ức lắm, mặt hầm hầm, quyết chửi cho nó một trận, điên lên thì đập mẹ quán nó ra cho hả. Lại ra đó, nhưng bao dũng khí mắng vợ chửi con ở nhà sao ra đây mất sạch, mặt mình nghệt ra như chó lạc nhà, năn nỉ thôi giờ mày muốn làm gì thì làm. Thằng kia nghe chừng cũng có thoáng xấu hổ, lúi cúi lôi bugi ra nhìn, ngó ngó nghiêng nghiêng. Xe vưỡn ngon, máy zin, chế lành, nhông xích săm lốp mới cả, kim xăng chuẩn. Thế thì hỏng cái gì ??? Chợt mặt nó dãn ra, quay sang hỏi mình: - Xe bị lâu chưa anh ? - Hai tháng - Đúng con mẹ nó rồi anh. {***} phải do xe anh hỏng. Xăng lên, anh ạ.
BỒ GIÀ Tối nay đi ăn, dúi cái phong bì vào túi áo mình, lão nháy mắt “Cầm lấy tí trả”. Mình hỏi ở đâu ra đấy? Lão nói đi dự kỷ niệm 75 năm ngày truyền thống hội người cao tuổi bọn nó cho. Gọi bát bún xương cho mình xong lão kêu bát cháo rồi ngồi húp sột soạt. Mình hỏi, ơ anh không ăn bún với em à? Chỉ vào mồm lão móm mém bảo, răng éo đâu nữa mà ăn. Mà ở đây đông người, ông cháu thôi không chúng cười cho vào mặt. Sáng đang ngồi lướt phây, lão khoe rối rít trong điện thoại. Cháu ơi à quên em ơi, anh đang ở bệnh viện khám tổng thể. Mình hỏi ờ rồi sao? Lão phều phào. Tiểu đường hạ. Phân đẹp. Huyết áp ổn. Trĩ thụt vào 12 ly 8. Chiều ta đi ăn mừng phát. Mình vào nhà vệ sinh nôn sạch trơn bát bún tối qua. Hôm trước mình kêu em thích cặp quần lót Vera. Lão hỏi thế bao tiền? Mình bảo rẻ mà, có triệu tư. Rút khăn mùi soa chấm chấm lên trán, lão trề môi. Mặc trong đếch ai biết triệu tư. Chiều đạp xe đi đánh cờ về, lão xòe một bọc gì đó, nói tặng em. Mình mở ra thấy 2 cái xi líp nhão nhoét, rộng thùng thình như cái bao tải dứa. Lão cười hềnh hệch nói, anh thó của con vịt già đấy, mặc tạm khi nào lĩnh lương hưu thích Vera có Vera. Rồi cong đít đạp đi. Hẹn hò nhà nghỉ. Đợi mãi mới thấy lão đến. Mặt tái mét, ôm ngực ho khụ khụ 8 cái, lão gắt um “Lần sau chọn cái phòng tầng trệt thôi nha. Mẹ, leo hết 8 bậc cầu thang sức éo đâu nữa mà triển”. Nói xong lôi be Phật Linh chấm chấm đầu gối. Mình lè lưỡi, èo anh dạo ni yếu hè. Lão bỏ kính lão xuống cười như mếu “Bôi dầu vào cho chắc gạo, nhỡ thượng mã phong thì bỏ mẹ”. Mình hỏi thượng mã phong là gì mà hội già bọn anh hay nói thế? Cười rất gian, lão bảo ngày xưa Lã Bố qua lục ải chém sáu tướng, cuối cùng ngã ngựa mà chết, ông đé-o dại. Xong mặt buồn rầu lẩm nhẩm một mình: Ngày xưa sức khỏe như trâu. Bây giờ công cụ nát nhàu như dưa. Mình lườm, anh đọc cái gì bậy bạ thế? Lão cười trơ cả lợi bảo của Đỗ Phủ đấy, hay không? Lần cuối cùng gặp lão trong lễ mừng thọ, níu lại hỏi “Anh có dám bỏ con vịt già lấy em không?” Lão ríu hết cả lưỡi bảo, em ơi, mặc dù nó là con vịt già nhưng sổ đỏ, đất cát nó đứng tên hết. Bỏ nó anh ra vào viện dưỡng lão sống với em à? Mình ngậm mồm không nói gì, tối lên phây viết status đàn ông cuối cùng cũng bạc như nhau cả thôi! 3 vạn 9 nghìn like. 69 comment an ủi. Chị ơi, ôm chị thật chặt!
LỘN CÁI BÀN. Đã cuối xuân, đầu hạ. Hè nhấp nhổm và xuân thời ngúng nguẩy. Giao mùa đâm ra thời tiết trắc nết như nạ dòng hành kinh. Sài Gòn nóng rẫy, đâu như 38 - 39 độ. Hà Nội lún phún mưa phùn ròng rã tháng qua. Mẹ thiên nhiên ngày mỗi nghiệt. Lê thân đi ăn bữa trưa. Như bao bận chẳng chuyện gì ngoài bình phẩm món ăn và đồ uống. Rồi ước ao và xuýt xoa. Bạn bảo giờ ăn gì cũng chẳng thấy ngon nhưng lại ca ngợi hết nhời tóp mỡ mắm chưng thời xa vắng. Tất cả chỉ là cảm giác. Đói nên cái gì cũng ngon. Giờ phủ phê nên nhiều anh Con cò xanh nhảy quanh hòn đá...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá... cũng lắc. Tôi gật gù nghe tiếng đời leng keng trong bát đĩa môi thìa. Sắp họp lớp cấp 3 trường huyện. Mới đấy đã 20 năm. Thời gian như bóng câu qua bậu cửa. Tóc bạc ánh kim, chym lim dim ngủ gật. Thôi thì cố đi bởi 20 năm nữa ai mất ai còn. Bảo vợ mua cho manh áo mới. Chả hiểu thị ngớ ngẩn hay ú ớ chơi khăm mà mua cho cái áo phông cổ lọ trắng toát, trước ngực có chữ I rồi đến hình quả tim rực rỡ, kế sau là chữ YOU nhưng lại xuống dòng. Nôm na là I trái tim YOU, tinh dịch và hình dung ra tiếng Ăng lê nhẽ Anh yêu Em. Có phỏng?. Lật mặt sau lưng thì thấy tưng bừng dòng chữ " do you fancy a fuck?". Tò mò tra cíu thì ra là " có làm nhát không em?". Thị bảo mặc đi họp lớp tha hồ sướng, nhất là gặp lại tí ân ái học trò. Đầu dạo này rỗng như ngân khố quốc gia. Cấm có nghĩ ngợi hay bày ra trò gì đáng kể. Sáng ngồi đồng cafe đầu ngõ cố xếp lại nếp nhăn nhưng vô nghĩa. Trán hằn vết chim di và mí mắt giật rung như súng máy hạng ruồi. Rồi lại về nhà ngả nghến bó gối rung cần. Không phải câu đâu mà là cần bòi nó bịnh. Thiếu cá tươi nên đổ đốn theo người. Tối vợ về bưng cho bát cơm nhưng lại hỏi ỉa chưa còn dọn. Chân đau nên đi cầu cũng nhọc. May chửa ra giường. Ông bạn làm nghề bán báo cáo tín nhiệm điện hỏi thăm, rằng đất cát sẽ lên hay xuống tiếp. Không hiểu nó ngu hay tù mù cá rán. Phải hiểu rằng lên xuống không nằm ở thị trường mà nằm ở nghị quyết quốc gia. Xứ ta cứ tân quan là tân chính sách. Viễn kiến hay tầm nhìn là cái gì đó rất xa xôi và đôi khi bằng 0 trong mông lung mù mịt. Khác với Tây dương, định hướng như đường tàu. Ta cũng học theo nhưng hay trật bánh và lắm lúc rẽ ngang để đi tắt đón đầu. Chính sách cần mềm dẻo, nhưng định hướng phải thẳng băng. Đung đưa thì giống hệt anh hề đi dây trong rạp xiếc. Tiếc là xứ ta xiếc thú lại hơi nhiều. Nhớ lại hồi lớp chồi hệ cơm nát hay ăn chực bột của em. Cứ hễ mẹ gõ thìa xoong nhôm là đầu giường chầu hẫu. Phải hôm em ốm hay bột thiu thì liu điu ăn mệt nghỉ. Nhưng thường là nhõn việc ngâm nồi. Thương quá mẹ tiện cho tấm mía, nhai phồng lưỡi lấy tý đường non. Phần mắt mẹ nhai đỡ đi niềm tê tái. Lại đòi, để đấy con ăn cho. Mẹ bảo chỗ này có con sâu. Khóc bảo sâu con cũng ăn được. Ăn nhiều sâu quá nên giờ răng chắc nhưng ặc lại không bền. Thật là một thế hệ suy dinh dưỡng và đói khát kinh niên. Bạn tôi giờ có đứa ăn như giả thù. Cái gì ngon nhất ăn, lạ nhất ăn, đắt tiền nhất ăn. Ăn như để chết. Và rồi lại ước ao miếng tóp mỡ năm nào. Đời nhọc nhằn quá mà hành trang lại nặng. Xin được lấy cái ý tứ của bạn tôi để lót nồi bưng tâm tư cho bọn con bò xơi tạm. Tôi chỉnh trang đi cho nó hợp thì. Thực ra mọi bất ổn nó từ cái đầu. Tứ thập nhi bất hoặc. Tôi năm nay gần bốn mươi, còn nghi ngờ điều gì? Cuộc sống khó khăn nó làm cho tính cách con người ta bất ổn, tâm địa hẹp hòi, khí chất nhu nhược. Các bệnh viện tâm thần luôn nhắc nhở thân chủ của mình về mối quan hệ biện chứng giữa sức khoẻ của thần kinh và cơ thể. Khi người ta còn nghĩ bụng thì còn đau đầu. Năm 1948, ông Dale Carnegies biên cuốn sách nổi tiếng về sau dịch nôm ra là Quẳng gánh lo đi mà vui sống. Hơn ba trăm trang sách cũng chỉ mục đích khuyên người ta cứ sống thật tốt ngày hôm nay thì quá khứ và tương lai sẽ tốt đẹp, không phải lo lắng nữa. Vì ngày hôm nay là tương lai của ngày hôm qua, và là quá khứ của ngày mai. Tôi thiên tư có hạn, đọc nát sách cũng chỉ lĩnh hội được phần nào. Gánh lo của tôi nó chất ngất những cái phải làm và những cái không được làm. Tôi nhiều lúc bất chợt thấy mình mong manh ở giữa, cũng định thô thiển học theo sách mà tặc lưỡi quẳng tất cả đi. Đêm mất ngủ ra đầu nhà hút thuốc vã, thấy ông hàng xóm lập loè ngồi sẵn. Tiếng thở dài mang đậm mầu sắc triết học nhất nguyên, có tiếng mà chẳng có hình... Nhưng rồi cũng chính những mối lo ấy nó giữ tôi lại. Quẳng đi đâu và quẳng cho ai? Thôi thì hẵng cứ quẳng gánh vui đi mà lo sống đã... *** Có bạn bảo dạo này hay suy tư, lối trầm ngâm ngan ỉa. Nhớn rồi thời cũng phải nết na ra. Chứ b-uồi d-ái mãi gái nó khinh và tình nó phụ. Đời tôi chả phải đi hầu ai nhưng duyên nợ thế đ-éo nào lại phải đi hầu các anh, bọn con bò bại não. Thôi thì coi đó là cuộc chơi cho đời đỡ nhạt. Chơi thì chơi nhưng các anh cũng nên nghiêm ngắn đi cho. Làm người khó chứ nghiêm ngắn tí thì dễ không thôi mà. Có phải? Cũng như tôi đây này, các anh thấy dạo này ngoan ra chưa? Vợ cũng khen lắm. Thị bảo cứ ngoan là em iêu. Tôi văng con tiều bảo sợ ngoan quá lại không chịu được. Đâm ra tôi sẽ ngoan tà tà. Và tục tĩu sẽ bớt đi. Việc này không nói lên điều gì cả nhưng ít ra là tôi...đã ngoan. Tôi xin phép đi lộn cái bàn. Chúc các anh các chị vui! hế hế
Hôm nay đang đi long nhong, quên cài quai mũ bảo hiểm thì bị anh CSGT gọi vào. Lỗi của tôi nhẹ nên khéo mồm xin, chỉ bị nhắc nhở. Nhưng có 1 anh đầu troc, xăm trổ vằn vện bị lập biên bản. Chú cảnh sát giao thông già già có vẻ rất giận anh này. Chú hỏi liên hồi, cậu có biết không chấp hành hiệu lệnh của cảnh sát, cố tình bỏ chạy tội gì không? A xăm trổ, đầu trọc bảo cháu biết. Biết sao còn chạy? Dạ tại vì cháu sợ? Sợ gì mà chạy gần 20 cây số, qua mấy quận, có biết thế là nguy hiểm không? Dạ cháu biết! Biết mà vẫn chạy, may mà cậu cũng không chạy nhanh chứ không gây tai nạn thì giờ này có phải ân hận không? Dạ cháu biết. Thế giờ chống người thì hành công vụ thì đi tù nhé. Dạ thế thì mừng quá. Chú giúp cháu mấy. Anh xăm trổ mắt lấp lánh đầy hy vọng. Chú CSGT ớ ra hỏi, ơ thằng này dở à? Mà mày vẫn chưa trả lời, sao bị tuýt còi, bị đuổi theo mấy chục cây số mà không chiu dừng? Nói. Anh xăm trổ òa lên nức nở, chú ơi tại vợ cháu nó đang ngủ, cháu dừng lại nó mà thức giấc là nó mắng, cháu sợ vợ mắng. Nghe xong câu này tự nhiên đầu gối tôi sụp xuống rồi bất giác cất lên những tiếng như có nhân duyên từ kiếp trước: Sự phụ, người ở đâu để bấy lâu đệ tử mỏi mắt kiếm tìm. Từ lúc ý hai thày trò cứ ôm nhau khóc. Hihi
TÌM CHỒNG LẠC Các mẹ ơi nhờ các mẹ share tin này giúp em với ạ. Chẳng là sáng qua chồng em ra khỏi nhà lúc 8 giờ 69 phút, nói đi đổ rác, kể từ đó đến nay em mất dấu liên lạc luôn, em đã báo công an phường nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối. Em xin tả qua ạ. Chồng này em mua cách đây 5 năm, khi mới mua về dùng ưng lắm, nhưng do em bận việc không có thời gian bảo dưỡng thường xuyên nên hơi xuống cấp chút (soi kỹ mới thấy nha các mẹ, nói chung em dùng thì thấy vẫn bình thường). Đặc điểm da mai mái, bụng ỏng, đít teo, đầu gối củ lạc, hay mặc quần cháo lòng bắn thuốc lào vặt ở các quán cóc. Các mẹ để ý hộ em, gặp người nào hay nói “Dọn cơm ăn đê”, “Tiền là phù du” và “Để yên tao ngủ”, khi ngủ ngáy to như khoan bê tông, răng nghiến ken két, nước dãi chảy quanh mồm… thì chính hắn đấy ạ, híc híc. Em tên Ny, nờ ngắn nha các mẹ, 28 tuổi, 3 vòng hoàn hảo giống nhau, nghĩa là cùng một chỉ số í ạ. Có gì các mẹ gọi ngay cho em, lôi cổ được hắn về em xin hậu tạ. Híc, vẫn chưa tìm thấy các mẹ ơi… Up chào ngày mới. Up…. Em lại lôi lên đầu cho các bố để ý hộ em. Up. Sáng vui nha các bố. Up. Up. Trưa mát. Tối ấm nha cả lò nhà mình. Edit: Cám ơn các mẹ em đã có chồng mới rồi ạ. Mod đi qua close thớt hộ em.
thơ đấy, đếch đùa đâu =)) Thôi anh cút mẹ nhà anh đi Chót lưỡi đầu môi lạ đ-éo gì Vợ anh bó gối bên mâm đợi Anh còn vương vãi khối tình si Thôi anh biến cụ nhà anh đi Nhớ nhớ mong mong cái đ-éo gì Con gái chờ cha về dạy học Còn đòi vét máng với sờ ti Hay là anh chết cụ luôn đi Đắm đắm mê mê nữa làm gì Phận chồng, phận bố vai chưa trọn Lẽ nào khao khát với cuồng si? Thôi kià...có cút cụ đi không Còn đứng làm chi ...nẫu cả lòng ... Người vửa quay lưng là tôi đã Cắn chặt bờ môi... lệ ròng ròng.
lại thơ nữa =)) Em hãy xua mau con tình cũ Xong ra trước cửa, hứng jó lùa Đập tay phànhphạch vào khe háng Bão còn đ-éo sợ, nữa là mưa Tình cũ xua gòi, hoàngtử đến Bạchmã lông zài đón em lên Hoàng tử za nâu mồm thơm phức Quên mẹ ngày xưa hứa đ-éo jì
NGOẠI TÌNH Ngày… Đi công tác một tuần về, mình nhớ hắn nên gọi “Anh đang ở đâu em qua nhìn mặt tí đỡ nhớ?”. Hắn “Đang đi đổ rác, nhanh còn kịp”. Mình vội đeo khẩu trang, dắt chó ra đường. Chồng hỏi “Đi đâu giờ này?”. Mình nguýt cho cái “Đưa con Phốc đi ỉa, hỏi gì nữa không?”. Chồng nói à không. Ra đường, con Phốc đúng là hư, cứ nhè lũ chó cái hàng xóm mà lao vào làm mình chạy theo muốn đứt hơi. Đến ngõ nhà hắn, thấy một thằng bụng to quen quen, đội mũ vải (chắc của vợ), tay cầm xô rác đang đứng đợi mấy con mụ vệ sinh. Mình nhận ra hắn vì cái bụng giun và quả đầu gối củ lạc không lẫn vào đâu được. Hắn nháy mắt nói nhỏ “Vừa đi vừa nói chuyện cho tự nhiên”. Hắn đi trước, con Phốc dắt mình theo sau. Đến hàng rau, hắn mua 4 bó rau muống, xin thêm củ hành và 3 trái ớt. Đến lúc trả tiền, hắn quay sang hỏi “Anh chỉ mang có 18 nghìn, cho anh mượn 10 nghìn mai anh trả cho”. Mình rút tờ 20k trong áo con ra, hắn đút tọt vào cạp quần luôn. Mình hỏi èo, anh mua gì lắm rau thế? Hắn dơ 4 bó rau lên, vừa đi vừa hát “Cho ngày nay, cho ngày mai …và cho 2 ngày sau”. Mình hỏi bài gì đấy? Hắn bảo “Bài ca xây dựng” của Hoàng Vân. Lúc đến ngõ, mình hỏi “Nhớ em không?” Hắn gật “Nhớ bỏ mẹ đi được, sáng mai phòng 213, 5 giờ 45 phút nhé” rồi chia tay nhau. Con Phốc vùng lên kéo mình xình xịch một đoạn, hắn với theo “Cho nó củ riềng”. Ngày… 5 giờ sáng, mình xách túi đựng vợt cầu lông ra khỏi nhà. Chồng đang cong đít quạt than tổ ong, bảo “Lúc về nhớ ghé qua chợ mua cho con hĩm lạng ruốc bông nhá”. Mình bảo rồi rồi. Ra công viên đứng mãi không thấy hắn đâu. Đang lơ ngơ thì thấy cái bụng giun đang khuỳnh khuỳnh vừa đi vừa chạy, miệng hét to “1..2..3.. thể dục… khỏe…” như duyệt đội danh dự. Ngang qua chỗ mình, hắn nói vào tai “Chạy một mạch ra nhà nghỉ luôn đê” rồi tiếp tục hô vang “1…2…3.. thể dục…khỏe”, đôi đầu gối củ lạc lúc lắc, lúc lắc nhìn tếu không đỡ được. Ngày… 2 tuần rồi mới gặp nhau. Lúc lao động trong nhà nghỉ mình đòi 3 cái, hắn méo mặt bảo “2 thôi, để 1 cái tối còn trả bài cho con ngan già không nó nghi”. Hắn kể hôm đi thể dục buổi sáng về, con ngan già cầm bát nước ấm đợi sẵn ở cửa, bắt nhúng trym vào xem có nổi váng không. Mình tái mặt hỏi “Thế có nổi không?”. Hắn cười rất gian “Nổi thế éo nào được, lúc qua chợ anh đã mua quả chanh nặn vào rồi. Tuy hơi xót tí nhưng yên tâm hết váng. Mịa, cứ như sắp làm món pín bò tái chanh, hehe”. Ngày… Dạo này lão chồng nghi, nên hai đứa ít liên lạc. Mình mua thêm cái điện thoại cục gạch nhét vào cặp lồng mang đi làm cho chắc gạo, cứ về nhà là vứt trên bình nóng lạnh trong nhà tắm, nhớ quá gọi vài phút lúc đi vệ sinh, xong tắt nguồn. Hắn cũng có một cái cục gạch. Mình hỏi anh để đâu mà con ngan già không biết? Hắn bảo đi làm thì buộc vào cái dây vải rồi nhét trong sịp. Có hôm đi đái lôi nhầm mẹ nó cái điện thoại, gồng sức mãi mà không thấy nước ra, ngó xuống mới biết nhầm hàng. Ngày…À mà thôi, từ hôm nay không viết nữa. Ngày nào mà chẳng đổ rác, đánh cầu lông, chạy bộ thể dục, nhà nghỉ… Con ngan già nhà hắn biết được chắc cái mặt mình khỏi phải đi thẩm mỹ cát Tường luôn.
NỤ HÔN ĐẦU ĐỜI Quãng mùa 199x, năm thứ 3 ở ký túc. Như đã biết, gái Mễ Trì đông như quân Nguyên, nhưng tỉ lệ cá sấu chiếm non nửa. Mà thời đấy ăn mặc quê vãi cả lái, mốt phổ biến quần ly ống rộng, chân cẳng mông đùi đ-éo thấy đâu toàn thấy vải vóc bay phấp phới theo từng nhịp bước. Hai năm đầu coi như vứt đi, yêu đương chả đâu vào đâu. Cứ đang tán dở em này lại ngó sang em kia, lườm rau gắp thịt cuối cùng tạch mẹ nó cả đôi, chán không để đâu cho hết. Năm đầu được em béo cùng lớp thích, em này thì xôi oản, hàng họ phát ngốt nhưng mình không ưng. Sau này nó chuyển sang yêu Hoan điên mình hay hỏi Hoan “Khai thật đi, anh đã làm nháy nào chưa?” Hoan rầu rầu bảo “Đ-éo đâu, tao yêu hương yêu hoa thanh cảnh là chính. Ai lại nghĩ đến chuyện vớ vẩn…”. Năm 4, em béo bỏ Hoan điên, nhảy sang yêu một thằng cũng cùng lớp. Hoan nhà ta bất mãn làm câu “Đ-ịt mẹ con ấy vếu to vãi lồng, tao ngủ toàn ốp mặt trên vếu nó ngủ phê lòi”. Anh em nghe vậy xúm hết cả lại khai thác, thằng Hùng còi thao láo mắt hỏi “Rồi… sao nữa anh?” Hoan sợ bí hớ bèn chép miệng “Chỉ thế thôi”. Mấy thằng không chấp nhận câu trả lời vô trách nhiệm với khán giả này, quyết bắt Hoan khai bằng được các công đoạn tiếp theo “Chỉ thế thôi á? Đ-éo tin! Anh đã làm gì với lọ mắm của nó chưa?” Thằng khác cười hô hố reo lên phấn khích “Ối giời ôi, cái ấy của nó như cái bàn là Liên Xô… Hoan chịu thế đ-éo nào được”. Hoan lèm bèm chửi đ-ịt mẹ chúng mày toàn bọn mất dạy, tao thề đấy, chỉ úp mặt vào vếu ngủ. Nói điêu cả họ tao chết tươi luôn! Hoan mà thề thì thôi, anh em không nỡ ép thêm. Vì thề mà không tin thì Hoan chửi cả họ nhà thằng nào còn trêu tiếp, điêu vãi. Đầu năm 3 mình để ý em gì lâu quên mất tên rồi. Em này quê Lai Châu, học năm 1, da dẻ trắng trẻo, cao ráo, hình như Hương hay Hường gì đó, thôi gọi bừa là Hương cho tiện. Nói là để ý, vì khi ấy cũng chỉ thích thích kiểu tò mò, muốn thử cảm giác cầm tay và ăn cháo lưỡi nó ra làm sao (mịa bọn phòng bên toàn kể chuyện cháo chiếc với gái làm mình thèm nhỏ dãi, ngu ngơ đến mức còn hỏi chúng “Thế hôn nhau nước dãi ra có tanh không? Không thấy ghê à?”, đ-uỵt cụ tồ vãi). Hẹn hò mãi rồi cũng rủ được em Hương sang sân Ngoại ngữ hôn nhau. Sân Ngoại ngữ chú nào ở đó chắc biết, nó có một ngách nhỏ thông với ký túc Mễ Trì.(gái trường này xinh vật vã, đ-éo như đàn cá sấu chỗ mình). Buổi tối mùa hè em Hương mặc váy hoa mỏng, thẹn thùng đi bên mình, vừa đi vừa nấp như sợ ai thấy. Đi sắp đến nơi, nhìn thấy khung cảnh hoang vu mờ ảo quá, em Hương hỏi “Đi đâu thế anh?”. Mình chỉ sợ em ấy bỏ về mất nên trấn an “Thì… ta cứ đi…. loanh quanh cho… mát…”. Giọng mình nghiêm túc và lạnh lùng nên em Hương tin liền (mình được cái mặt lạnh, nói đùa cũng éo ai nghĩ đang đùa, đến khi nói thật thì bọn nó lại tưởng bây giờ mới đùa đây). Trời mát mẻ, màn đêm tĩnh lặng, ngồi xuống ghế đá mà tim mình như sắp rụng. Trời ơi, mùi con gái mới quyến rũ làm sao. Thơm thơm hương dầu gội, phảng phất mùi phấn hay lăn nách gì đó éo rõ…cộng với mùi cơ thể ngai ngái….làm mình nhũn hết cả người. Nhưng đến đây bắt đầu nảy sinh vấn đề, đó là làm sao để chu mỏ vào nhau một cách tự nhiên nhất? Chẳng lẽ im im rồi rình lúc em ấy không để ý… tóm cổ dí mồm vào? Éo được, như thế thô quá, không giống phim mấy. Ngồi bẻ cành nhặt lá, đong đưa à ơi chán chê mà vẫn chưa tiển khai được, mình bắt đầu sốt ruột (toàn lo em ấy bỏ về mất). Điên thật, sao bọn kia kể chuyện hôn nhau dễ thế, chúng nó hay bảo “húp soàm soạp”, nghe mà thèm. 10 phút nữa lặng lẽ trôi qua, lần này lấy hết can đảm, lấy tay chạm nhẹ lên má em Hương rồi từ từ kéo đầu em nó lại sát. Khi hai bờ môi chỉ còn cách nhau 3 cm thì đột nhiên em Hương hỏi câu tỉnh quẹo “Định làm gì thế?”. Mình buông vội ra, gãi gãi tai cười chữa ngượng “Tóc em thơm thật đó! Mới gội lúc chiều à?”. Hương im lặng một cách khó hiểu càng khiến minh hoang mang. Bỏ mẹ rồi, chắc chưa đúng bài của nó nên em í phản ứng, ngu thật! “Thôi về đi!”. Đang nhắm hờ mắt miên man nghĩ cách khởi động trở lại, chợt nàng đứng lên giục. Mình ngồi nghệt một lúc vì tiếc rẻ, nhưng thôi, hôm nay coi như một màn tập dượt. Cơm chưa ăn gạo hãy còn, sao phải xoắn. Thì quả nhiên đêm thứ 2 hôn được thật. Lúc bẻ cổ nàng sang phía mình, nàng gắt gỏng cái gì đó trong cổ, nhưng mình nhanh chóng bịt miệng nàng lại bằng nụ hôn nhanh như ăn cướp. Tả thế nào nhỉ? Vị nó hăng hăng, mặn mặn ngái ngái như ăn trứng rán ngải cứu (mịa thằng nào vẫn bốc phét rằng nó “ngọt ngào”, đúng là thơ ca đ-éo tin được bố con đứa nào hết). Lần đầu hôn kể cũng thích phết. Cứ cạp cạp như ta hay gặm ngô luộc đến đâu thì đến, thi thoảng buông ra quẹt miệng vào vai áo của nhau cho khô nước dãi (một cử chỉ rất kém lãng mạn, đ-éo giống trong phim tí nào). Mà công nhận hôn rất dễ gây nghiện. Bằng chứng là đã hôn rồi thì không dứt ra nổi. Thậm chí mấy bà đi bộ thể dục lượn qua ngay trước mũi mà vẫn kệ, miệng ngoạc ra như cá dính lưỡi câu, không tài nào gỡ nổi. Như thế khoảng gần tiếng thì bắt đầu khô cổ. Cả hai im lặng không nói với nhau nửa lời (ngại đây). Ngồi một lúc cho lại hồn rồi… về. Đi đường nàng nhéo sườn bảo “Cắn người ta sứt cả môi đây này!” Mình cười bảo anh cũng sứt đây này. Yêu nhau được vài tháng thì chia tay. Mà cũng chả rõ lúc đấy yêu hay thích nữa, nên không tính đó là tình đầu. Tình đầu với em lớp 12 mới thực sự đáng là tình đầu… (cơ mà nghỉ phát quảng cáo bán ấm trà và diệu tí đã, kể sau)…hế hế
Bên Tây á, chúng nó như này… Anh Bảy mới chuyển đến khu mình được mấy tháng. Nghe bảo trước anh đi tây về, hình như nghiên cứu hay bảo vệ đề tài đ-éo gì đó liên quan đến cơ chế phát dục của muỗi anophel. Mình thắc mắc đề tài chi kỳ dzậy anh hai? Anh Bảy bảo, bên tây chúng nó có những ý tưởng còn lạ nữa, ví dụ ông đ-éo nào đó tao quên tên trước kia từng ra phát hiện cực kỳ vĩ đại và sau đó đoạt luôn giải xác suất Nobel: đầu tiên, đó là con bò càng nằm lâu thì có càng nhiều khả năng nó sẽ đứng lên. Và thứ hai là, một khi con bò đứng lên, bạn không thể dễ dàng đoán được bao giờ nó sẽ lại nằm xuống. Nói xong mặt anh lạnh lạnh nên mình tin là thật. Đang ngồi uống chè bồm bên nhà hàng xóm thì mất điện. Nóng quá anh Vệ phàn nàn, bên tây á, muốn cắt điện khu mô đó điện lực phải phát thông báo trước vài ngày, chứ đ-éo như ở ta, thích cắt là cắt cái rụp tổ cha nhà nó! Sáng rủ mình đi ăn bún bò Huế, thấy thanh niên ngồi cạnh lấy tăm chọc chọc rất nhiệt tình vào bộ nhá rồi gảy thức ăn vào cạnh bàn, anh Bảy nói nhỏ, bên tây á, chúng nó không dùng tăm mà dùng chỉ nha khoa. Coi kìa đ-ịt mẹ lại còn móc thức ăn bôi vào tường, văn hóa lúa nước này đ-éo bao giờ khá lên được anh thật mày! Mình thắc mắc, nhưng gặm xương bò, xương giò heo các kiểu nó giắt răng, không dùng tăm nạy như nạy xà beng thì ra thế đ-éo nào được? Anh cười khẩy nói, bên tây á, thức ăn chúng nó hầm nhừ nên đ-éo bao giờ giắt răng. Mà cái văn hóa gặm xương của dân An Nam nên bỏ cụ đi, xương thì có cái chó gì bổ béo mà gặm? Muốn bổ ra hiệu thuốc bắc cắt vài thang uống cho bổ! Anh phân tích. Ăn xong ra về. Chưa kịp lên xe thì gặp mấy thanh nữ dân văn phòng bước vào, trong quán có bác hói đầu xởi lởi chìa tay ra bắt, tay giật giật như gà động kinh. Anh Bảy bĩu môi, bên tây á, đ-éo bao giờ có chuyện đàn ông chủ động bắt tay phụ nữ. Như rứa là không lịch sự. Mình hỏi, rứa phải làm răng mới đúng bài? Anh Bảy bảo, đàn bà quý ai họ sẽ chìa tay ra trước, đàn ông lịch thiệp phải đỡ lấy rồi hôn nhẹ vào mu. Đ-ịt mẹ, nghe xong thích quá mình reo lên, trời, được thế còn gì bằng? Anh bảo à mu bàn tay nhé, làm mình cụt mẹ cả hứng. Chìa tay bảo anh thử phát gọi là thị phạm em xem. Anh Bảy nói tay mi vừa móc thức ăn kinh bỏ mẹ. Nói chung bất cứ hành động nào anh cũng so sánh, liên hệ với bên tây. Bên tây á, đ-éo bao giờ chúng nó… Bên tây á, làm đ-éo chi có chuyện này… Mình nghe xong ngẩn mặt vừa ngưỡng mộ anh, vừa nhục cho cái sự thô lỗ của mình bấy lâu. Bẵng mấy hôm không thấy mặt. Cuối tuần gặp lại, thấy mồm anh sưng vù, hình như có mấy đường chỉ khâu như vắt sổ bên mép. Mình quan ngại hỏi, ồ răng rứa anh? Làm sao ra nông nỗi này? Thì thằng đi cùng anh kể, à hôm kia ngồi xe con anh hạ kính khạc bãi đờm, đen cho anh nó lại dính ngay vào mặt một chú đi xe máy phía sau. Xe dừng lại đổ xăng, thằng kia rút mũ bảo hiểm táng mấy phát tòe cụ cả mồm anh Bảy. Nhìn vết khâu không được thẩm mỹ lắm, mình ân cần hỏi “Bên tây chúng nó có khâu ngu như này không anh?” Anh Bảy u sầu bảo, tây tây cái đ-éo gì, đ-ịt mẹ đang đau bỏ mẹ!
Yên tâm chờ Cụ đang mắc bận ik cạp cạp món gì đó như ta hay gặm ngô luộc,mờ lại có vị ngai ngái như trứng ngải cứu xong kỉu gì cũng có số
CHỒNG CŨ Sau tuần trăng mật, bắc ghế trèo lên tháo viên pin sau cái đồng hồ treo tường ra, anh bảo “Tắt khi không dùng đến”. Mình hỏi anh làm gì thế? Anh bảo ngủ thì cần gì biết giờ, tháo pin ra đỡ tốn điện. Phòng tối um, mình nhắc bật đèn ngủ lên đi anh, em sợ bóng tối. Anh gắt đợi tí, rồi hé cửa sổ cho ánh đèn đường hắt vào, xong khoe “Nhà ta có cái bóng ngủ to nhất thành phố luôn”. Mình hỏi đâu, anh chỉ vào cột đèn cao áp rồi cười khe khe. Giao ban xong, mình ngồi dậy uống nước, anh ân cần dặn “À anh bảo, lần sau thấy mấy đứa hàng xóm chửi nhau ngoài ngõ thì kệ con mẹ chúng, đừng ra xem”. Mình hỏi, dạ anh không thích em hiếu kỳ phải không? Anh gật, bọn nó chửi nhau xong sẽ khô cổ, mà khô cổ thì kiểu gì chẳng theo em vào nhà xin cốc nước. Sáng nay đi chợ, lúc mở tủ lạnh cất đồ mình phát hiện ra 3 cái sịp gói trong túi bóng nhét ở ngăn đá, thấy mình thắc mắc, anh giải thích, sịp mặc trong ngày thay ra bỏ vào ngăn đá bảo ôn cho hết mùi, 2 ngày sau lôi ra mặc tiếp, cứ thế xoay vòng đỡ tốn nước với xà phòng. Mình trợn mắt, sao kỳ dậy? Anh cười “Hơi mất công rã đông tí thôi nhưng bảo đảm tiệt trùng” Nhà nuôi con chó. Anh nói anh yêu chó nhất, gà vịt, chim chóc các kiểu anh không thích. Mình cảm động khen “Anh thật là người có trái tim nhân văn”. Anh cười lòi cả mảnh lá hành xanh biếc dắt trong kẽ răng “Vì lợn gà nấu giả cầy không ngon bằng chó”. Đi nhậu với bạn, bao giờ anh lúc về anh cũng đeo khẩu trang rất kỹ. Thấy mình tò mò, anh bảo “Giữ để về nhà huệ huệ cho con mực nó kiếm tí, toàn đặc sản cả, phí của” Hôm nọ lúc anh ấy ngủ vêu mõm, mình tò mò lục tin nhắn vì thấy dạo này hay về muộn, thì đọc được cái này “Hihi, em thấy anh có tỉnh không? Vào nhà nghỉ với em ra, anh toàn chạy sau xe công nông đầu ngang một lúc cho nó hết mùi nước hoa. Hôm lào không gặp công nông anh chạy sau xe bus, ống xả của nó thách thức mọi thứ mùi luôn, hihi” Một tháng sau mình viết đơn đưa cho anh ấy ký. Ngó qua, anh ấy bảo “Không ký đâu, bỏ vợ lại phải cưới con vợ khác, tiền đâu ra mà cưới lắm thế?” Mình lẳng lặng ra tòa ngay và nuôn. Hôm nay lên phây, mò vào tường anh ấy, thấy cái status “Bất hạnh lớn nhất cuộc đời là lấy phải con vợ không ra gì”. 6.300 like, 1478 comment, 901 share và vô số lời an ủi “Cố lên anh ơi”, “Nắm tay anh thật chặt”, “Tặng hoa bố nó nè”… Mình đi chết đây.