Biết giờ này Rem có nhớ anh không Có nghe tình yêu thức dậy trong lòng Đếm từng màu thời gian đến Bóng hình người mình yêu mến Ôi nhớ gì hơn nhớ Cà Rem
Rem vô tinh Rem chẳng hiểu cho anh trong những đêm sầu vương. Giờ trách Rem đâu phải để bắt đền nhưng tại vì anh buồn. Vì hai đứa ta, hai cuộc đời như một, chung một niềm sầu vào lúc tuổi hai mươi..
Tôi đã trót sinh ra, trúng vào một con số Con số xấu vô duyên, khiến nhiều năm trắng tay Học hành thì không khá, chữ trả lại cho thầy Văn chương vốn không hay, sách đèn chưa ráo mực.
Đây là nơi định mới của e, cả nhà nhớ nha, khi nào e tu luyện thành tài e alú mí A chị bít chổ mờ gước e dìa. Gàooooo!!!