hôm ni bày đặt giở cái giọng nhõng nhẽo nữa, chắc hồi là bị quánh áhh, nhõng nhẽo ít ít còn chịu đc chứ làm quá là bị thiệt nàkk
Em nói thiệt chớ bộ .. Hum qua phá quá bị đuổi đi Úc luôn òiii cà ... Nên em mí xin anh 1 chân Black Mountain á Nãy giờ em mắc cười mờ em hẻm có dám cười nàkkk
Phận Bạc Tình đôi ta nay đã lỡ Ngăn cách đôi nơi, gặp không dám chào Cớ sao trời nỡ đành ly tan, một người trong sầu nhớ Một người ôm mặt khóc, duyên kiếp bẽ bàng Còn chi đâu, anh đừng nói Hoa mất hương trinh, nhụy phai úa rồi Đếm đêm dài, ngậm ngùi chua cay, tại đời gây hờn oán, Em nào đâu, có phụ lòng nhau Mình không duyên nợ, chấp nhận cho nhé anh ơi Giờ đây, lầu mộng theo gió bay, dã tràng se cát biển đông Đồng giọt mưa ngâu, lệ đổ luyến thương Về đi anh, xây tình mới Xin hãy quên câu, ngày xưa ước hẹn Những ân tình, là bể dâu thôi, Hiểu được em thì chớ, mang buồn đau, trách tình đổi thay
Đài Vũng Tàu tìm 55 hoài sao hok thấy âu hít hà....chỉ thấy 15-95 thui.... Banh xác hoài sao chịu nỗi..... Có ai ca bài con đò lở hẹn cho chui nghe hok.....
Dạ có .....Giáng tiên Con Đò Lỡ Hẹn Bóng đò cập ngang bến sông, biết anh sang lòng em vui thầm. Viết bài thơ trên giấy hoa mang tiếng yêu gởi trao tình em. Thầm mong ông tơ se mối để cho hai đứa mình gần nhau. Hẹn mai đông qua xuân tới đón em về cho trọn tình anh. Có ngờ một hôm nước lên đưa con đò rời xa bến chờ. Áo hồng người vui kết hoa có nhớ xa ấm êm tình ta. Mình em trên con bến vắng ngóng con đò anh dần mờ trôi. Lòng đau nghe môi mặn đắng trách con đò sau đành lìa xa. Lặng nhìn dòng sông nước trôi ngược dòng, cuộc tình ra đi bỏ em chờ mong. Chắc anh đã đành lòng quên em, trách em gái khờ thương nhớ bao ngày qua, tìm về đâu ngày bên nhau thắm tình đậm sâu. Nắng chiều rụng trên mái tranh nhớ câu thơ ầu ơ chúng mình, biết người giờ nơi chốn xa có nhớ xưa ấm êm tình ta. Trời sao mưa giông bão tố để bây giờ cánh cò mồ côi. Buồn trông đêm sương quạnh vắng sáo xa rồi mong đợi mà chi.