Đừng để im lặng vô tình tạo nên khoảng cách.Có những thứ mất đi rồi đâu có thể lấy lại được. Ai đúng,ai sai đâu quan trọng,nếu thực sự yêu thương hãy bỏ qua lòng tự trọng của mình mà làm lành trước nha bạn
Đêm ấy lại đêm thức với trăng Mưa ngoài hiên lạnh ẩn dáng Hằng Cô đơn! Ừ nhỉ, chừng quạnh quẽ Đêm rất riêng mình – Một cõi quên! Tôi trả cho tôi những ngại ngần Trả người - đây nhé những phân vân Cõi riêng lặng lẽ gài then kín Ngoài ấy người vui với bụi trần. Cơn gió lập đông buốt lạnh lùng Tứ bề gom lại một cõi không Lặng nghe – Tôi nhé, nghe tôi khóc Hiện hữu mà chi? Chỉ nghẹn lòng.
Rao rao gió thổi phương xa lại Buồn đâu say ngấm áo xuân ai Lay bay lời hát, ơ buồn lạ E buồn trong mộng có đêm nay Nắng sao như nắng đời xưa ấy Nắng vàng con mắt thấy duyên đâu Muốn gởi thương về người cổ độ Mà sao tình chẳng nói cho đau Chiều xưa khúc nhạc nóng ran lên Không có ai đi để lỗi nguyền Nguồn thơ ứa mãi hai hàng lệ Tờ giấy hoa tiên cũng ướt mềm.
Thế là đủ rồi anh nhỉ Những lỗi lầm còn nghĩa lí gì đâu Có bao giờ anh nghĩ: Nếu đáng lẽ từ đầu Chuyện sẽ thế này...mình nên biết trước! ****** Thế là đủ rồi những chuỗi ngày xuôi ngược Bao nhiêu ngọt ngào không bù đắp được hờn ghen Chuyện chúng mình vô tình thành thói quen Như chiều xuống phố thắp đèn ngày một... ******* Thế là đủ rồi Em với anh chẳng ai người thua cuộc Chỉ là tình yêu bước trước mà mình còn thụt lại phía sau Chỉ là cơn mưa ướt những nồng nàn còn chúng mình chưa thay kịp áo... Thế là đủ rồi Sau những ngày mưa sẽ là ngày tạnh ráo Bản nhạc mùa thu đã chuyển thành khúc dạo Có hạnh phúc nào rồi sẽ đợi chúng ta? ****** Em không hối hận về những chuyện đã qua Gần để rồi xa không do tay mình chọn Xem như cuộc đời cho mình chung một đoạn Đến đây thôi...có lẽ cũng đủ rồi... ******* Em vẫn tin chắc rồi sẽ có một người Yêu em hơn anh, lại khiến em mỉm cười Em cũng tin chắc rồi sẽ có một người Yêu anh hơn em chẳng rời xa anh nữa!
Anh vẫn thế, Vẫn ân cần và hiền từ như vậy Vẫn quan tâm và lo lắng cho em Em vẫn nhớ Những buổi chiều khi hoàng hôn gần tắt Anh dắt tay em dưới những gốc phượng già Anh kể em nghe về những điều mới lạ Đặt lên môi em những nụ cười rạng rỡ Đặt vào tim em hạnh phúc tuyệt vời! Và em biết cuộc sống giờ vất vả Không còn rảnh rỗi để đưa em đi chơi Không còn những phút riêng tư của hai đứa không còn nhiều những giây phút vui đùa Có đôi lúc em chạnh lòng nghĩ ngợi Có phải lấy nhau rồi sẽ khác hẳn lúc xưa Rồi em gặng hỏi anh còn yêu em không Thật ngớ ngẩn nhưng vẫn thích hỏi vậy Vẫn thích nghe thật nhiều điều anh nói Rằng yêu em, yêu em, yêu mãi em thôi Em lại cười hồn nhiên như đứa trẻ Em ước gì cứ mãi được anh yêu! Chỉ cần anh một chút quan tâm Và cần anh một chút gì lo lắng Để em thấy mình vẫn mãi được yêu! Mặc cho cuộc sống có muôn điều vất vả Thì em vẫn tin chẳng khó để vượt qua Em vẫn mong mỗi bình minh thức giấc Được thấy anh hạnh phúc của em Và thấy các con quây quần bên bố mẹ Ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười Mong ước của em chỉ cần có vậy Một hạnh phúc thật sự mà cũng thật giản đơn