Tiền tài rồi cũng hết Danh lợi rồi cũng tan Duy chỉ có lòng người Sống mãi với thời gian. Khí chất kỵ nhất hung hăng Tấm lòng kỵ nhất giá băng hẹp hòi Tài năng tôn quý trên đời Ân cần đãi ngộ Chẳng cần khoe khoan Có không thương ghét chẳng bận lòng Được mất hơn thua chẳng ngóng trông Mở rộng tâm ra lòng thanh thảng An nhiên tự tại dạ thong dong. Tâm như vừng trăng sáng Trí mặt trời rạng đông Vòng tay ôm tất cả Trong tấm lòng bao dung. Đôi khi nhìn thấy người điên đảo Mà chẳng thấy mình cũng đảo điên Vướn chấp thêm phiền thêm điên đảo Vô chấp đoạn trừ gốc đảo điên.
CHỮ NHẪN Đường đời vạn nẻo muôn sầu khổ Kiên chí ngày đêm nhẫn nhịn nhường Không phải đòi hỏi sự nhẫn nhịn từ người khác, Mà hãy xem xét hạnh nhẫn tự nơi mình. Nhẫn cho đất trỗ hoa lành Thế nhân bớt cảnh tranh giành khổ đau. Biết nhẫn là biết để lòng mình hướng thượng. Giải quyết những khó khăn tối cao là người có hạnh nhẫn tối thượng . Người sống nhẫn là người biết quên mình. Ở đâu có kiên nhẫn, ở đó có nhân tài. Kẻ trí luôn biết điều phục tâm nhẫn. Nơi người tài đức ta học được ý chí kiên cường từ hạnh nhẫn. Hạnh nhẫn cao dày, trí tuệ càng sâu. Có khi nhẫn để yêu thương Có khi nhẫn để tìm đường lo toan Có khi nhẫn để vẹn toàn Có khi nhẫn để tránh làm khổ đau. Có thành công lớn nhỏ nào không từ kiên nhẫn mà nên Ít nói thường hay nhẫn. Ít nhẫn thường hay nói. Lời nói khi không nhẫn, lời nói sẽ là dao, Lời nói với tâm nhẫn là cơn gió mát lành. Ở đâu có sự nhẫn nhịn, ở đó có tình thương cao cả. Từ tình thương yêu chân thật ta học được biết bao nhiêu điều nhẫn. Bình tĩnh sáng suốt lúc nguy nan Nhẫn nại ôn hòa khi tức giận. Nhịn được cái tức một lúc, tránh được mối lo trăm ngày. Một câu nhịn chín câu lành. Bách hạnh nhẫn chi vi thượng. Hạnh nhẫn càng cao, người ấy xứng bậc thầy ta. Nhẫn thì biển lặng sóng yên Nhẫn thì cát bụi ưu phiền nở hoa. Minh Đức Triều Tâm Ảnh Nhẫn thế giới bình yên, Nhẫn ưu phiền đoạn dứt. Trên dưới nhẫn nhịn nhau, được vẹn toàn đạo lý. Thử thách càng cao giúp người rèn hạnh nhẫn. Càng thuần hành để thành người trí đức. Cái gốc trăm nết tốt, nết nhẫn nhịn là cao. Nhẫn chừng nào khỏi nhẫn mới thôi Người trí nhẫn những điều khó nhẫn. Khi không biết kiên nhẫn thì làm nên được gì ? Khi không biết nhẫn nhịn việc gì sẽ xảy ra ? Nhẫn cho trí đức trưởng thành Không gian thêm rộng bạn lành thêm tăng. Gắng công kiên nhẫn bền lòng Văn ôn chữ luyện ngày ngày thành nhân. Nhẫn thế giới bình yên, Nhẫn họa tai dừng khởi. Sự kiên nhẫn gặt hái thành công Sư vội vàng kết quả hối tiếc. Chữ nhẫn là chữ tự vàng Ai mà nhẫn được thì càng sống lâu. Sự kiên nhẫn là sức mạnh vượt qua mọi khó khăn. Nhẫn là tâm sáng suốt. Nhẫn biểu hiện khoan dung. Lời nói không là dao mà cắt lòng đau nhói Lời nói không là khói mà mắt lại cay cay. Lời nói không là mây mà đưa ta xa mãi Sao không ngồi nghĩ lại, nói với nhau nhẹ nhàng. Nhẫn là giá trị tối cao của người đức hạnh. Nhẫn là tánh kiên trì thêm sâu dày định lực. Nhẫn biểu hiện tình thương, Nhẫn biển từ nhân ái. Nhẫn cần thiên hạ vô nan sự Bách nhẫn gia trung hữu thái hòa. Tất cả đều vô thường, Tất cả đều sanh diệt, Ai nhẫn nhịn với ai.?
Ở đời vui đạo hãy tùy duyên Đói đến thì ăn mệt ngủ liền Trong nhà có báu thôi tìm kiếm Đối cảnh không tâm chớ hỏi thiền. Tổ Trúc Lâm Yên Tử Nguồn tâm nếu chưa sạch Nguồn sinh tử khó dừng Tâm tư xuôi ngược ấy Là manh mối trầm luân HT. Thích Nhật Quang Ta không biết đâu suối nguồn an lạc Sáng sớm ra vườn bón đậu trồng dưa Ta không biết đâu bến bờ diệu giác Đúng ngọ về chùa cất cuốc ăn trưa. Thiền Sư Viên Minh Tiền tài biết đủ thân không nhục Danh lợi không tham đức mới cao Đời không sóng gió tâm không sáng Đạo chẳng gian nan đạo chẳng thành. Cuộc đời sắc sắc không khộng Chỉ còn lưu lại tấm lòng từ bi. HT. Thích Thiện Siêu Học đạo quí vô tâm Làm nghĩ, nói không lầm Sáng trong và lặng lẽ Giản dị mới uyên thâm. Thiền Sư Viên Minh Bóng trúc quét sân trần chẳng động Vần trăng xuyên biển nước không xao Vô tâm vạn việc vẫn thanh nhàn Giải thoát đâu lìa tướng thế gian Khéo ở nơi tâm người biết dụng Chớ lầm nương tựa cảnh bình an.
THẬP MA 1.Uẩn ma : Ngũ uẩn là sắc, thọ, tưởng, hành thức. Năm món này hiệp thành thân tâm của ta, có sức che lấp chánh đạo, phá hoại huệ mạng của ta . “Hưởng thụ không muốn tu”. 2.Phiền não ma : Các mối phiền não, tham lam, hờn giận, ngu si, chẳng hiểu sự và lý, che lấp chánh đạo, phá hoại huệ mạng. 3.Nghiệp ma : Cái ác nghiệp của ta tạo ra bởi các sự ác bằng thân, ngữ, ý, che lấp chánh đạo, phá hoại huệ mạng. 4.Tâm ma : Tấm lòng tự cao, ngã mạn, khinh mạn, che lấp chánh đạo, phá hoại huệ mạng. 5.Tử ma : Thọ mạng của ta có hạn, cái chết đến ngăn trở việc tu hành, phá hoại nhà tu hành, phá hoại huệ mạng. 6.Thiên ma : Vị ma vương cảnh trời thứ sáu, cõi dục giới với chúng ma của ngài dùng vô số phương thế mà phá hại nhà tu hành. 7.Thiện căn ma : Vì chấp trước rằng mình có căn lành, phước đức, nên chẳng tăng trưởng việc tu hành, sự ấy che lấp chánh đạo, phá hoại huệ mạng. 8.Tam muội ma : Nhà tu học ham giữ lấy pháp Thiền định mà mình đã được, chẳng cầu tinh tấn thêm, cảnh ấy che lấp chánh đạo, phá hoại huệ mạng. 9.Thiện trí thức ma : Bậc thông hiểu đạo lý mà tham tiếc cái pháp, chẳng mở mang, chẳng chỉ dạy cho người, bậc ấy che lấp chánh đạo, phá hoại huệ mạng. 10.Bồ đề pháp trí ma : Đối với pháp bồ đề khởi sanh trí huệ, nhưng còn chấp trước, tức nhiên che lấp chánh đạo, phá hoại huệ mạng.
Hút thuốc lào nâng cao sĩ diện. Thơm mồm bổ phổi, diệt trùng lao. Nâng điếu lên như Triệu Tử cầm đao . Nhả khói ra như Khổng Minh gọi gió. Một thằng hút, bốn thằng say . Hai thằng châm đóm ngã lăn quay. Bà già vác củi loay hoay . Hít phải mùi thuốc lăn quay xuống đồi . Ngọc Hoàng trông thấy hay hay . Vén mây nhìn xuống cũng say thuốc lào Hút thuốc lào nâng cao sĩ diện Thơm mồm bổ phổi diệt trùng lao Mồm ngậm thuốc như rồng ngậm ngọc Tay gạt tàn như hoàng tử dắt long đao Còn thuốc lào thì còn cười thích thú Hết thuốc rồi như Tào Tháo bị bao vây. Hút thuốc lào nâng cao sĩ diện Hút điếu thuốc phiện sĩ diện càng cao Thuốc lào hút lắm dính lao Thuốc phiện hút lắm trùng lao hết đời Hút thuốc Lào như anh hùng thắng trận Chí khí anh hùng vượt cả đỉnh cao Ra chiến trường kẻ thù khiếp sợ Vì đến gần thì sợ bệnh lao Ho hộc hộc hỏi sao ko sợ Khẩu trang đeo vào cách ly ra xa Để một mình trong phòng dưỡng bệnh Ra khỏi phòng đả ở .. cỗ xe tang Hút thuốc lào như anh chàng bại trận Cứ phì phèo mà chân bước liêu xiêu Ra chiến trường chưa nhìn đã sợ Mắt trợn tròn đảo khắp bốn phương Tìm kẻ địch hay tìm nơi chạy trốn?… Chẳng biết nữa chắc anh tìm nơi hút Ẩn nấp phì phèo điếu thuốc anh yêu Để giờ đây ở trong phòng bệnh viện Người yêu buồn ngồi khóc lở hành lang.. Hút thuốc lào như đào được vàng Đào được vàng cuộc sống giầu sang Hút thuốc lào… cuộc sống …. sang Lào Ai muốn sang thì nhào dzô hút. Hút xong rồi…. Lào ở nơi đâu!
Bước tới nhà em, bóng xế tà Đứng chờ năm phút, bố em ra Lơ thơ phía trước, vài con chó Lác đác đằng sau, chiếc chổi chà Sợ quá anh chuồn, quên đôi dép Ông già ngoác mỏ, đứng chửi la Phen này nhất quyết mua cây kiếm Trở về chém ổng đứt làm ba!!!
Nếu như em là sắt, Thì anh là carbon, Dẫu dài ngắn vuông tròn, Vẫn sắt son trong một. Nếu như em là cột, Anh xin làm căn nhà, Dù bão tố phong ba, Vẫn ôm em che chở. Nếu như em là phở, Thì anh là nước lèo, Đời có cuốn vèo vèo, Ta bên nhau em nhỉ. Nếu như em là chỉ, Anh lại biến thành kim, Dù kim có khó tìm, Dù chỉ gầy dễ đứt... Giả sử em có sứt, Thì anh cũng rốn lồi, Lồi rốn với sứt môi, Chúng ta đi cùng lối. Giả như em sợ tối, Anh sẽ là ngọn đèn, Dù dầu đắt, xăng lên, Anh vẫn luôn tỏa sáng. Còn nếu em là ván, Anh sẽ xin làm đinh, Đóng một triệu chuyện tình, Cũng không khi nào hết. Nếu em làm biển biếc, Anh làm sóng bạc đầu, Dù tận dưới lòng sâu, Cũng ngoi lên mặt biển...
DƯƠNG = DÊ Dê to lớn có quốc tịch Pháp là : Đại Tây Dương Dê không thích đánh nhau gọi là : Thái Bình Dương Dê nghèo, thiếu may mắn là : Dương Cực Lịch nhà nghèo là : Dương Lịch Hai con dê cao hứng là : Dương Dương Tự Đắc Oai phong của dê la : Dương Oai Dê đi nước ngoài là : Xuất Dương Cuộc đới của dê là : Dương Thế Dê không mặc áo là : Dương Trần Đàn dê chơi là : Dương Cầm Tiếng của dê là : Âm Dương Dê không ngay thẳng là : Dương Gian Dê hay nghỉ ngơi goị là : Dương Suy Dê mạnh khoẻ goi là : Cường Dương Dê ngôì xe lăn goị là : Liệt Dương Dê đi lộn phòng là : Lạc Dương Dê thích bay nhảy là : Dương Quí Phi (Sử Trung Hoa) Hết tính 35 là : Dương Tiêu (Cô Gái đồ Long) Nổi dê bất tử : Dương Hóa (Thần Điêu Đại Hiệp) 35 hết cỡ thợ mộc là; Dương Quá Bến thả dê (Đi ngủ đò tại ) : Bến Tầm Dương (Tên Địa phương) Biển có nhiều dê tắm là : Hải Dương (Tên Địa phương) Dê đực là : Nam Dương Dê gian xảo : Dương Gian Chỗ Dê cho xả uế : Dương Môn (Tên Địa phương) Dê không ân hận là : Dương Bất Hối (Cô gaí đồ long ) Biển có nhiều dê thả bộ : Hải Dương Cầm Dê : Dương cầm Võ Dê : Dương thế Bài Dê : Dương bản Dê đen : Dương ô (che dù) Tính 35 : Dương tính Dê buổi meo (trước khi ngáy đèo) : Dương mai Dê uýnh lộn : Dương đông kích tây Dê điên nặng : Dương điện Dê trong triều đình : Dương cung (Tử vi) Dê lớn : Đại Dương Dê mộng du : Du Dương Dê nằm mơ : Miên Dương Dê ẻo ẻo như thục nữ là : Dương liễu Bộ vó 35 : Dương oai Dê nhưng lòng trong sạch : Dương Khiết Tâm (Anh Hùng Xạ Điêu) Dê chỉ định : Dương xỉ (thảo mộc) Dê mắt lồi : Dương mắt ếch (Tục ngữ) Dê yếu xịu chịu thua : Hàng Dương (Tên Địa phương) Râu dê là : Hàm Dương (Tên Địa phương) Ngọc của ông thầy : Dương Châu (Tên Địa phương) Túi đựng đạn của dê : Ngọc Dương Bình về dê : Bình Dương Dê quá cỡ thợ mộc là : Thái Dương Vẽ dê : Sơn Dương Dê chưa đủ : Thiếu Dương (Tử vi) Con gái của Dê quá xá là : Thái Dương Thần Nữ Dê hồi hộp là : Hồi Dương Chín dê ngồi luyện chưởng : Cửu Dương Chân Kinh Dê xã hội đen : Tà Dương Dê bị lạnh : Đông Dương Dê bị mất hứng : Tịch Dương Dồ dùng của dê là : Dương vật Mang máu dê : Dương cưu
"Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu Nhưng nhờ có nó ta mạnh mẽ hơn yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày " " Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi bởi nguời hứa đã không còn nhớ Nhưng nhờ có nó ta biết hi vọng và mong chờ." " Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người đã bỏ đi Nhưng nhờ có nó đã có những giây phút thật sự tuyệt vời." " Có những nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng Nhưng nhờ có nó ta đã trưởng thành hơn."
diễn đàn lúc này vắng quá huynh ơi ... anh em đi đâu cả... Không còn như ngày xưa oanh oanh liệt liệt haha
THÈM RƯỢU Hiu hiu gió thổi đầu non trong lòng muốn nhậu nhưng không có tiền không tiền thì phải kiếm tiền ngồi không ai dễ mang mồi đến cho Lo chi khi chẳng có tiền Bia tui có sẳn, bạn hiền mời ngay Bia vô trăm ngã ta say Nâng ly cạn chén ta quay với trời Một ly nhâm nhi tình bạn Hai ly uống cạn lòng sâu Ba ly mũi chảy tới râu Bốn ly ngồi đâu gục đó Năm ly cho chó ăn chè Sáu ly vợ đè cạo gío Đêm nay trăng cô đơn vàng võ lạnh Ta nghe lòng mình còn lạnh hơn trăng Uống say xưa cạn chén rượu nồng Đễ lòng này chết lặng như trăng.
BỐ VỢ Ngày rất đẹp – cha con mình uống rượu Con một ly thì bố cũng một ly Kiểu nầy chắc vừa bị bồ đá hả ? Mình dân chơi thì có nhầm nhò gì ! Kể con nghe – nhưng đừng méc mẹ Có một bà sồn sồn mới thương ba Bả khoái thơ rồi thương luôn thy sỹ Dụ khị ba đi làm lính xa nhà ! Dô cạn ly – tao ghét mấy thằng kê tán Con còn tiền cho bố mượn vài trăm ? Dô ly nữa – bố con mình xả láng Con ngồi chơi. Bố xỉn, bố nằm !
Yêu thơ để biết đa sầu Yêu trăng để biết bắt đầu mộng mơ Yêu hoa để biết đợi chờ Yêu em để biết dại khờ....thế thôi
HỒI TƯỞNG Chẳng còn gì để tiếc phải ko anh ? Chuyện tình yêu muôn đời vẫn thế Ràng buộc làm chi khi trái tim ko thể Đập cùng một nhịp trong nhau ... Em biết rằng anh sẽ chẳng buồn đâu Chỉ là một thoáng gió tung bay mái tóc Một chút nhói đau, con tim vỡ và bật khóc Rồi anh lại cười trò con trẻ mà thôi !!
...Em về đi Mặc kệ đời anh Đây không phải trời xanh Để em thả bồng bềnh mây quyến rũ... .... PS : say ká, buồn lang thang, chủ quán đừng trách spam hen ! Mời huynh nè !
KHÔ KHAN Chợt một ngày em bảo anh khô khan Không nói nổi dù một lời của gió Không dịu dàng và mượt mà như cỏ Không êm đềm hay lơi lả như trăng Anh nghe lòng nhói nỗi bâng khuâng Em nói đúng , buồn thay em nói đúng Gã đàn ông trong anh lại vụng Nói lời trái tim mà lạc giữa ngôn từ Nhưng lẽ nào em chẳng nhận ra ư? Anh không nói vậy mà anh đã nói Bằng nỗi khát khao tưởng chừng không có tuổi Bằng niềm đam mê còn trẻ mãi không già Và lẽ nào em lại chẳng nhận ra Giữa cái khô khan có chút gì bối rối Giữa cuộc sống đang trôi đi rất vội Anh đờ đẫn cuốn theo những lo lắng rất đời Hãy gọi cho anh khi đêm đã khuya rồi Khi anh đã về với mình rất thật Khi anh thấy tận trong anh sâu nhất Ánh mắt em nhìn trách móc suy tư Em vẫn còn thao thức đấy ư? Vằng vặc thế mà trăng vẫn khuyết Anh sẽ nói và mong em sẽ biết Có những lời gửi đến chỉ mình em.
Danh vọng vinh quang bao giá trị Ta đều quên đi trong cuộc đời Khi mặt em trong cái khung giản dị Trên bàn ta như một tấm guơng soi Nhưng đến lúc em ra đi mãi mãi Ta ném trong đêm chiếc nhẫn hứa hôn Ta không muốn nghĩ đễn hình em nữa Một người kia xứng đáng với em hơn Ngày tháng quay cuồng trong vòng xoáy Ta đắm chìm trong cốc rượu truy hoan Những thầm ước cầu mong em trở lại Ta giơ tay kêu gọi tuổi thanh xuân Nhưng vô ích em đi không trở lại Mặc ta cầu xin em chẳng đáp gì Vận chiếc áo choàng xanh em lặng lẽ Trong sương đêm em lủi thủi ra đi Ở nơi nào , nơi nào lý tưởng Em gửi vào kiêu hãnh của em? Trong giấc chiêm bao ta thấy mãi Chiếc áo xanh chìm trong sương đêm Thế là hết yêu thương;Ta không cần danh vọng Tuổi trẻ đã qua hết ý nghĩa cuộc đời Và đến lúc để không còn hình bóng Ta cất cái khung có tấm ảnh em cười.
Người đẹp ngày xưa Nhớ sao người đẹp ngày xưa Bao nhiêu quyến rũ tiên vừa hiện ra Cùng tôi dạo giữa đồng hoa Nàng vui nhí nhảnh nhưng mà trang nghiêm Nàng nhìn tôi thấy xốn xang Tình yêu đâu phải mơ màng của tôi Chỉ mong gặp lại nàng thôi Nàng đi trong nắng hay ngồi dưới cây Nàng cẩm quyển sách trên tay Mùa thu những cụm lá dày xôn xao Nàng đứng lên , lá thì thào Nàng như trong giấc chiêm bao bước đều Con đường hoa lá thân yêu Nàng đi cây cũng nhìn theo gửi lời Như con nhớ mẹ qua đời Tôi mong gặp lại con người xa xăm Vừa xa nhưng lại rất gần Nàng như tan biến trong vầng nắng lên.
Con đường mùa thu Lặng lẽ thu về đấy lá ơi Bâng khuâng không biết tự bao giờ Lá khô lìa cành nghiêng rụng xuống Hoa sữa còn vuơng thơm ngẩn ngơ Gió thu nhè nhẹ hương tóc bay Nghiêng vai tà áo nắng hao gầy Long lanh sợi nắng trong sương đọng Thì thầm với lá giữa hàng cây Phố chiều đông đúc người hun hút Xào xạc con con đường gió tạt qua Lá cuộn từng chùm chơi đuổi bắt Dòng người tấp nập vẫn nhấn ga Tôi vẫn đi về con đường ấy Gió vẫn đùa trêu với lá hoa Lá vẫn xào xạc theo với gió Mắt vẫn dõi tìm bóng dáng xa.