Hình như...!!! Người ta thường hay nói “hình như” Bởi chỉ nắm trong tay những điều chưa chắc chắn Nhưng đôi khi, biết nó là chắc chắn Họ vẫn cứ hoài thích nói “hình như...” Và "hình như"...… em bất lực trước ngôn từ Nên không thể nói với anh những điều sâu kín nhất Nhưng lẽ nào trên đời lại có “hình như" sự thật Để không bao giờ chắc chắn được thứ tha ?! Người ta vẫn thường nói “hình như là… Để tự an ủi mình hay làm yên lòng người đối diện? Anh và em - ai là thuyền? Ai là biển? Hay suốt đời cũng chỉ biết hình như…... ? Người ta vẫn cứ thích lẫn lộn giữa thực và hư Bởi sự thật phũ phàng hơn ta nghĩ Nên cứ để bản năng và lý trí Đi chung đường không biết sẽ về đâu Người ta cứ nghĩ rằng khi yêu nhau Sẽ thôi không còn “hình như ... ” nữa Rằng thế giới này chỉ có mình hai đứa Rồi ngang nhiên dám chắc chắn đủ điều Bởi chữ “yêu” luôn gắn với chữ “liều” Nên “hình như ... “ mới trở thành “chắc chắn” Chuyện chúng mình nên nói hay im lặng Để không nhầm “chắc chắn” với “hình như ... “ ?! st
Thơ con gái Xưa kia ở tuốt trên trời, Ngọc Hoàng Thượng Đế thảnh thơi thấy buồn. Sai bắt một chú chuồn chuồn, Xịt vô mười lít nước tương đem hầm. Bỏ vô một ký ớt bầm, Chanh chua 5 trái, me dằm 6 tô. Nước mắt cá sấu 7 xô, Dịu dàng một xíu, 8 tô dữ chằng. Nêm thêm 9 chú lăng nhăng, Mít khô, mít ướt cằn nhằn, ghen tuông. Trăm gram nhõng nhẽo giận hờn, Mụn cám, mụn bọc, mụn cơm, mụn đề. Ngọc Hoàng hứng chí hề hề, "Sản phẩm" hoàn tất không chê chỗ nào. Sai thiên lôi lấy bột nhào, Bắc Đẩu canh lửa, Nam Tào quạt than. Cuối cùng một tiếng nổ vang, Thế rồi "con ấy" tàng tàng bước ra. Bèn đặt tên nó "EVA", Còn gọi "con gái" hay là... "cô em" Người con gái buồn vui đâu khó hiểu Nói giận hờn chút xíu thế rồi thôi Nói ghét ai chứ trong dạ bồi hồi Lòng xao xuyến bao hồi thương lại ghét Người con gái có yêu nên có hận Nên suốt đời lận đận phải nương duyên Bến yêu ơi, sao nở trách lấy thuyền Thuyền vẫn đợi vẫn chờ hoài lấy bến Con gái thường nói không Khi con trai nói có Con gái thường nói khó Khi con trai tới nhà Con gái hay ăn quà Khi ngồi trong lớp học Con gái thường hay khóc Khi nỗi buồn vu vơ Sợ cánh buồm tuổi thơ Bay vào trong sóng biếc Rồi bồi hồi ngẩn tiếc Một điều gì đã qua Con gái ít nói ra Điều riêng tư - kỷ niệm Sợ con trai sẽ biết Nói con gái mộng mơ Con gái là chúa hay hờn Nhiều khi không có chi trơn cũng buồn Con gái là chúa ừ suông Hẹn người ta đến lại chuồn mất tiêu! Con gái là chúa tự kiêu Im im...bắt họ phải chiều chết cha Con gái là chúa ăn quà Lên trường xí muội về nhà ô mai Con gái là chúa lôi thôi Quần này áo nọ....chao ơi đủ điều Con gái dễ ghét dễ yêu Dễ vui dễ giận.....dễ liều khó ưa. Khóc thì như gió như mưa Đến khi cười ngỡ ....Giao thừa pháo ran Con gái là chúa " ăn gian" Chuyên môn liếc trộm đó chàng ngốc ơi! Con gái là chúa dở hơi Hở ra là có ngay lời giáo khuyên Con gái là chúa làm duyên Môi son má phấn...mắt huyền dễ kinh! Con gái coi vậy mà xinh Coi vậy mà lại thông minh nhất đời Con trai dậm đất kêu trời! Không có con gái.....buồn ơi là buồn!
Đón đông về - Em tiễn đi Trời sang đông gió Bấc rét tái tê, Tay lạnh cóng trong cơn mê chưa tỉnh. Em đi rồi anh ngồi ôm ước định, Đợi em hoài theo năm tháng tim đau. Sang đông rồi, còn nhớ không em ơi? Quán vắng xưa còn ai ngồi ai nhớ? Tình theo gió cuốn xa rồi tan vỡ, Đêm canh buồn chỉ gọi mỗi tên em. Đông về rồi, cho ai đấy xinh tươi, Khăn xinh quấn, mũ trùm cười trong gió. Để lại đây một trái tim rực đỏ, Một nhớ mong, mong ước bước bên người. Sang đông rồi bao đôi lứa vui tươi, Tay trong tay mỉm cười bên nhau bước. Ở nơi này bao kỉ niệm thân thuộc, Phố vắng e khi thu rước đông về. Đông về rồi áo ấm em xinh tươi, Như gấu bông mắt ai cười em ấp. Vờ như không nhưng chẳng thể che lấp, Anh yêu mất rồi duy nhất riêng em.
KHÔNG TÊN SỐ 2 [YOUTUBE]YFbIPmEvj10[/YOUTUBE] THẤT TÌNH Vạn Cổ Thiên Thu Yêu là Khổ Thiên Thu Vạn Cổ Khổ Vẫn Yêu Sống vô hồn nên đời vô nghĩa Giận thân mình,đâm xỉa nhân gian Tháng ngày dài lang thang khắp chốn Để bản thân đổ đốn tiêu tàn Trên trời triệu triệu vì sao Xếp thành 4 chữ vì sao yêu người Thế gian triệu triệu con người Vì sao chỉ có một người em yêu Rượu buồn một mình Anh xin uống Mà ngỡ như khi đang bên người Dòng nhạc nào buồn thật lẽ lõi Cuộc tình nào chìm vào đắng cay Người ơi Anh vẫn yêu thương người Vẫn kiêu hãnh ngẩng đầu lên kiêu ngạo Vẫn cúi đầu tự nhủ pải cố lên... Trên trời cao tui là vì sao lẻ Dưới mặt đất tui là kẻ cô đơn... Nỗi bùn ơi nếu mày là vật chất Thì tao là kẻ giầu nhất thế gian nay` Cuộc đời như canh bạc ...lúc đỏ ,lúc đen . Cuộc tình như cơn mưa , lúc dai giẳng , lúc nhanh ***ng hạnh phúc zu` zui hay bùn đến tận cùng cũng chỉ là nước mắt... Nếu Biết Yêu Là Khổ Lụy Mấy Ai Thống Trị Được Tình Iu Xin Đừng Nghĩ Yêu Là Đơn Giản Xin Đừng Lầm Lẫn Tình Bạn Với Tình iu ta biết rằng cố QUÊN là sẽ NHỚ nên dặn lòng cố NHỚ để mà QUÊN Tự Cổ Đa Tình Vương chi hận Vô Tình Nhân Thế Có Mấy Ai Than oán thế nhân nhiều ngang trái Khúc buồn ai oán mộng trần ai Cay đắng chưa từng sao biết ngọt Cơ hàn chưa trải hiểu chi đời Mắt chưa đẫm lệ tim chưa nát Sao hiểu xâu xa nghĩa tiếng cười Người ra đi làm lòng tôi đau nhói Cõi đời này vắng bóng người tôi yêu Biết ngày xưa em đừng thề đừng hứa Để giờ đây tôi lặng lẽ nhói đau Trái tim tôi vết thương sâu vô tận Vì kẻ khờ đã trót lỡ yêu ai Dẫu biết tình là đếm không được Mà sao tôi vẫn cứ đếm tình mà thôi Đếm tình để rồi phải ngồi khóc 1 mình Khi biết rằng mình ko thể đếm được
Anh sầu lắm vì mai em "xuất ngoại" Cuộc tình này ôm mộng vỡ còn đâu Người nhớ nhất, thường chỉ mối tình đầu Nhưng cuộc sống, ôi tiền là tất cả Em không hiểu những gì anh vất vả Đánh dậm, mò cua, bán cá nuôi em Để rồi anh cay đắng suốt bao đêm Ngẫm câu thơ để đời buồn tê tái. "Công anh gắp tép luôi cò Cò ăn cò nớn Cò thòi Cáo đuôi".
MƯA.....THẤT TÌNH Mưa không lớn, mưa chỉ làm ướt tóc, Mưa không to, mưa chỉ đủ làm buồn, Mưa kín trời, mưa làm ướt người thương, Mưa một đoạn đường về... muốn khóc... Anh ở đây, mà nghe lòng khắc khoải, Ái ân nào, vội đến rồi ngổn ngang, Vết thương sâu, đánh ca khúc muộn màng, Tim vỡ nát, ngập tràn nỗi... Hoang...mang...
Café sáng nay nhat lắm phải không em Vì anh biết tình em đã hết Chẳng còn ji dù chỉ là ký ức Đã phai phôi trong sương khói mong manh Anh sẽ giữ hình em trong tâm khảm Để dịu đi những đau khổ tình đời Để anh biết trong cuộc đời ảo mộng Vẫn có người con gái như em
THƠ ĐỀ Đêm nằm em mới ngủ mơ Tiền giang nước nổi dật giờ 90 Thành phố ông địa mỉm cười Nhớ nuôi 78 ông vui cả ngày Vũng tàu tiền của như mây 52 cứ diễn ngất ngây mỗi tuần Đồng nai tuy vậy khó gần Sông về nhà cái thôi mần 35 Bình dương là lúc phải găm Cứ chờ 98 nó nằm ngay khe Bao giờ hết lúa ra đê Thì sang bình phước bảo kê số 10 Chiều chiều kẻ khóc người vui Kẻ đưa, người nhận tới lui quán đề.
Vợ là nhất nhất trên đời Vợ là mãi mãi miệng cười xâu xa Vợ luôn tình cảm mặn mà Vợ luôn là quả chà là ngọt thơm Vợ luôn chăm chỉ thổi cơm chờ chồng sớm tối ko hờn dỗi chi Vợ luôn chịu khó nghĩ suy chăm lo săn sóc chỉ vì chồng ôm ( ốm) Vợ luôn làm ấm cả home cả con cũng đc mẹ ôm vỗ về mỗi khi chồng nhậu say về Vợ dành cho cả 1 bề tình yêu : ..rửa tay,rửa mặt , rửa chân thêm thay chiếc áo với phần quần dơ Vợ như một chuỗi giấc mơ khiến chồng cảm thấy mình đờ đẫn ra tình yêu của vợ thật là như vàng như ngọc như ngà của voi
Vợ ! và 10 điều răn ! Thứ nhất không được nhậu say Hết giờ làm việc về ngay nhà liền Thứ nhì không được giữ tiền Lương nhiêu đưa hết, vợ hiền giữ cho Thứ ba không được đắn đo Vợ muốn đi “sốp” chỉ lo gật đầu Thứ tư không được đi đâu Khi chưa được phép, mặc dầu… muốn đi Thứ năm vợ nói cái gì Tuyệt không được cãi, không thì… ngủ riêng Thứ sau nhớ kĩ lời khuyên Không được thèm “phở “, chỉ ghiền ăn “cơm” Thứ bảy muốn uống bia ôm Về uống với vợ, muốn ôm… tha hồ Thứ tám phải biết giặt đồ Lau nhà, rửa chén , không chờ vợ sai Thứ chín làm kiếp con trai Trong nhờ đục chịu chớ hoài thở than Thứ mười ăn thua mình gan Gật đầu cái rụp, em càng… yêu anh!!!
Thơ Admin về hưu Ngày xưa đương chức đương quyền Thò lên shoutbox người người hỏi thăm Rằng ai cũng chỉ nhăm nhăm Anh ơi..đổi nick..đổi màu..thay rank Người nào cũng muốn thật nhanh Lấy oai với bạn..tạo danh tiếng mình 1 hôm trời đẹp thật tình Quyết định mất chức buồn tình lắm thay Về hưu người khác lên thay Rưng rưng nước mắt chia tay ghế ngồi Từ đó xuống dốc cuộc đời Shoutbox ta chat không người hỏi thăm Bạn bè thân thuộc mất tăm Những người nhờ vả giờ nằm nơi nao Nghĩ đi nghĩ lại buồn sao Buổi sáng ngủ dậy đi vào box thơ Đăm chiêu dăm phút đợi chờ Xuất ngôn múa bút viết hờ vài câu Thơ xong lòng cắt ruột đau Nghĩ thời hoành tráng biết đâu mà tìm Thôi thì yên phận nằm im Ngồi nhìn thiên hạ..ta chìm trong men HÌNH ADMIN Anh ơi chớ có vội buồn Bạn bè chiến hữu đã chuồn đi đâu Chấp gì những kẻ ở đâu Chỉ lo cái vỏ , ruồi bâu cái tình Quan trọng cái anh em mình Ới nhau một tiếng là mình nhậu thôi. Sá gì câu nói đầu môi Anh em thì mãi một lời anh em ♥
..Hữu duyên thiên lý ăn vjên gạch.. Vô duyên chém gió đá vỡ mồm.!! ** Trời không mưa sao lòng tôi băng giá Phố đông người sao tôi thấy cô đơn * Tâm tánh con người có thấp - Cao.. Khen lò Tạo hóa đúc Anh Hào ! Làm trai hiểu thấu vòng Vinh - nhục.. Đặng chữ An nhàn.. Khỏi chữ Lao !!! *** Có 3 thứ ko bao giờ trở lại đó là: Tên đã bay Lời đã nói Và những ngày tháng đã qua...
BỞI VÌ TA LÀ CON NGƯỜI Giữa những người lạ, ta cần một người quen. Giữa những người quen, ta cần một người yêu. Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu. Giữa những người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được tin. "Vô hình, ta trôi miên man trong những suy nghĩ viển vông. Vô hình, ta tìm thấy cái tôi của chính mình và phiêu du tựa người lữ khách. Vô hình, ta cảm nhận khoảng lặng của đời người như một nốt nhạc trầm im ắng nhưng sâu lắng. Vô hình, ta đứng dậy sau những nỗi đau, học cách chấp nhận một thất bại, để đơn giản ngày mới đến, ta lại nở nụ cười như cầu vồng đến sau mưa. Vô hình, ta biết học cách trân trọng yêu thương, học cách lắng nghe và cảm nhận nỗi đau của mọi người. Vô hình, trong cuộc sống có những thứ tựa như nước, trôi đi ắt không thể trở lại, hãy biết tận dụng những thứ đang có hôm nay để sau này nghĩ lại ta không phải nuối tiếc. Vô hình, ta hiểu hơn cuộc sống luôn cần những khoảnh khắc vô hình như thế. Bởi trong cõi vô hình,bất chợt ta nhận ra: Đôi khi một mình mà lại chẳng cô đơn!" [**] Những ngày gần đây, các trường Đại học - Cao đẳng bắt đầu công bố điểm thi. Lớp tôi, đứa biết điểm rồi - người vui mừng, đứa lo lắng; đứa chưa biết điểm - người thấp thỏm, đứa sợ hãi... Tôi có một thằng bạn rất thân. Suốt những ngày tháng của lớp 12, nhờ nó mà áp lực, stress của tôi giảm đi ít nhiều. Tôi vốn ít nói. Có phải chăng vì thế, tôi không giỏi nói. Tôi bắt đầu cảm thấy chán ghét chính mình, không thể động viên người đã luôn cổ vũ mình khi người ấy nhận được một kết quả không tốt, đỗ - trượt chỉ cách nhau một ranh giới mỏng tang.? Tôi hiểu rằng anh bạn tôi đang cảm thấy mệt mỏi và uất ức trước lời chì chiết của gia đình, cái nhìn của họ hàng và bị kẹt lại sự thất vọng của chính mình. Tôi biết rằng cậu ấy có thể lựa chọn để thoát ra khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn đang bám riết lấy cậu. Nhưng, cậu ấy thà nhận lấy sự cô đơn và ôm mình giấu trong nỗi buồn hơn là san sẻ với mọi người, hơn là nói với tôi vì sợ rằng cậu ấy sẽ kéo họ vào sống trong nỗi buồn của cậu ấy... Tôi chỉ biết im lặng... Trước kia tôi vẫn hay nghĩ rằng, dù là mình chọn lựa sự im lặng, dù là mình ít nói, dù là mình mờ nhạt, dù đôi khi mọi người lãng quên mình, dù là đôi khi mọi người không nhìn thấy mình,... nhưng... chỉ cần tôi luôn yêu thương, luôn ở bên cạnh, luôn giúp đỡ ... là được.? Kì thực, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy sự im lặng của mình thật đáng sợ... Trong tiếng Anh có hai từ. Lonely-cô đơn. Và alone-một mình. Có lẽ nhiều giáo viên dạy Anh ngữ đều mất một chút thời gian để giải thích nghĩa hai từ này cho học sinh, và sự khác biệt giữa hai từ. Nhưng hiếm có giáo viên dạy môn Ngữ văn nào dành ra một vài phút để giải thích nghĩa hai từ này. Mỗi chúng ta vốn dĩ đều là những thực thể cô đơn giữa bảy tỉ người. Và chúng ta đều muốn học cách làm thế nào để một mình mà vẫn không cô đơn. Cũng như chúng ta luôn nói *Leave me alone* chứ không ai nói *Leave me lonely* bao giờ. Ừ, chúng ta đều muốn một mình và không cô đơn, Tôi đang ngồi viết những dòng này, “Gió nhớ gì ngẩn ngơ ngoài hiên Mưa nhớ gì thì thầm ngoài hiên Bao đêm tôi đã một mình nhớ em Đêm nay tôi lại một mình” Tôi nhớ năm tôi học lớp 9. Có một cô bạn vì lỡ *ăn cơm trước kẻng* để mang thai, người bạn trai đang tuổi ăn tuổi lớn còn phải xin tiền bố mẹ từ chối nhận trách nhiệm, cô quẫn trí tự vẫn. Cũng may là cứu kịp, nhưng đứa con vĩnh viễn không còn, và nỗi đau trong cô cũng không bao giờ có thể quên được. Hôm sau, cô giáo dạy Ngữ văn- cũng là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, đã dành ra một tiết học, cô nói về ca khúc này. Như là một ví dụ. Cô nói trong cuộc đời, sẽ phải trải qua rất nhiều rất nhiều nỗi đau và thậm chí là bi kịch. Đa số đều nghĩ mình sẽ không vượt qua được, rằng những điều ấy rất quá sức. Nhưng, vết thương nào rồi cũng sẽ lành. Và nỗi đau rồi cũng sẽ nguôi ngoai. Giống như Thanh Tùng, sáng tác *Một mình* mang nỗi cô đơn mất vợ, Ai cũng nghĩ người đàn ông trong bài hát sẽ chẳng bao giờ có thể gượng dậy mà đứng lên được. Chẳng bao giờ có thể ngừng đau khổ được. Nhưng Thanh Tùng vẫn đã sống, gặp gỡ và yêu thương nhiều người phụ nữ khác, Thực ra, đấy đơn giản chỉ là một ví dụ. Một ví dụ để chứng minh rằng: Ai cũng có thể vượt qua nỗi đau. Nhưng nỗi cô đơn thì….? Tôi hiểu rằng khi cô giáo tôi nói về tình yêu, về niềm tin hi vọng, về tuổi trẻ, về cuộc đời, về buồn đau-hạnh phúc của đời người. Thì chính cô cũng đang luẩn khuất trong những nỗi cô đơn của mình. Bởi vì thế nên, cô không bao giờ nói với chúng tôi về những nỗi cô đơn, nỗi cô đơn của một người phụ nữ không chồng. Có lẽ, cô không có kinh nghiệm với nó. Có lẽ, chúng ta chẳng ai có kinh nghiệm với cô đơn cả. Đôi khi tôi muốn mình được như Bong Bóng, có thể nhờ gió đưa đến những khung trời riêng, tự khám phá được những chân trời mới bằng những cảm nhận của riêng tôi. Như thế thật là tốt biết bao, nhưng Bong Bóng xà phòng sinh ra là để vỡ, thì tôi có thể tự bay được trong bao lâu.? Hay đến khi gió ngừng thổi thì Bong Bóng sẽ ngừng bay và vỡ tan tành. Hay tôi luôn là đứa cần có người ở bên dìu dắt, không có ai bên cạnh là tôi sẽ vỡ nếu tự mình đi trong bóng tối. Giam hãm mình trong sự cô đơn, nhưng từ trong sâu thẳm thì rất thèm hơi ấm của người quen… Cuộc sống của tôi sẽ rất bình yên nếu có yêu thương. Chỉ cần có yêu thương bên cạnh mình thì tôi sẽ có thể tự gượng dậy bất kì lúc nào. Có thể cần một ngày để gượng dậy, có thể cần hai ngày để đứng lên được, hay có thể cần nhiều ngày hơn để đứng vững trên đôi chân của mình, thì tôi vẫn phải tập đứng lên. Đơn giản chỉ vì tôi còn phải rong ruổi khắp nơi để tìm lấy bình yên cho riêng mình. Dù bình yên có ở nơi tận cùng của Trái Đất thì tôi vẫn cứ đi,vì bình yên là yêu thương của tôi! Chỉ cần thôi bình yên là tôi không thể sống! Một phần bình yên của tôi là gia đình, một phần bình yên của tôi là cô, và một phần bình yên còn lại của tôi là những đứa bạn rất thân. Và lẽ dĩ nhiên, những bình yên ấy ráp lại thành nhịp đập trái tim của tôi, vì bình yên khiến tôi sống… và bình yên đôi khi còn khiến tôi có-thể-tồn-tại! Những kí ức buồn, tôi vẫn mong có ngày mình xóa được nó ra khỏi bộ nhớ của chính mình, và tôi mong mỏi mình luôn được yêu thương theo cách mà mình chọn thay vì cứ phải yêu thương theo cách người khác muốn. Còn bạn, bạn sẽ như thế nào? Bạn sẽ chọn sự bình yên tuyệt đối bằng cách nấp trong chiếc “vỏ ốc” của mình, không bị tổn thương, không bị đau đớn, càng không phải quan tâm đến những điều gì khác, cứ như thế mà đi hết quãng đời. Hay là bạn sẽ chọn cho mình những chông gai, những mỏi mệt, những sự cô đơn nhưng biết cách vượt qua, biết trân trọng và yêu thương cuộc sống này hơn, rằng dù “số phận an bài nhưng đời đẹp quá”? Trước đây, Invisible là một từ tôi chẳng bao giờ nghĩ đến khi online. Nhưng bây giờ, invisible đối với tôi đã là một thói quen. Tôi invisible trong forum, invisible ở Yahoo, ở Facebook. Ở bất kì trang xã hội nào có chức năng invisible. Tôi thực sự ko muốn lộ mặt mình ra trên thế giới online nữa Tôi thích sự thú vị khi invisible. Đó là khi, tôi có thể nhìn thấy mọi người. Những hỉ-nộ-ái-ố của họ sẽ được show ra hết. Khiến tôi suy nghĩ, ai sẽ là người đầu tiên mình chat. Tôi tán gẫu với họ, lúc họ cần một người quan tâm. An ủi và động viên họ, khiến long mình nhẹ nhõm phần nào. Đó là khi, tôi giật mình bởi một cái pm bất ngờ “Này, có onl không thế?”. Hay đơn giản là mỉm cười trước một cái icon * * thật ấm áp. Đó là khi, tôi chọn cho mình những nỗi niềm không thể nói. Cho những ngày dài như muốn tan ra. Cho những sự yên tĩnh lặng thầm, cho những lần độc thoại. Available. Đôi khi, muốn chứng tỏ mình hơn. Bằng những status độc hay đại loại thế. Khi Available, Là cần một ai đó quan tâm thật sự… Invisible. Khi thấy lòng mình. Cần một ai đó, thật sự quan tâm… Đó là lí do khi tôi invisible? Còn bạn, đã bao giờ bạn invisible chưa? Và…có bao giờ, bạn cảm thấy cô đơn, khi nhìn thấy chính nick mình không sáng? Có thể, những câu trả lời đều là có. Có thể bạn thấy cô đơn cùng cực. Có thể có những vấp ngã bạ̣n tưởng chừng như không thể tiến lên. Có thể có những lúc bạn bị tổ̉n thương trầm trong bởi chính những người mình yêu thương và tin tưởng. Rồi bạn muốn thu mình lại và ghen tị với Nôbita vì có cho mình một vỏ ốc kì diệu. Nhưng bạn tôi, Những gì nhận ra không bao giờ l à quá muộn để có thể bắt đầu lại. Vì khi khám phá ra một điều gì đó bằng chính những gì mình từng trải nghiệm thì sẽ cố gắng để chẳng bao giờ mắc phải những sai lầm đó nữa, đó chính là một bài học trong cuộc sống! Và có lẽ trong mỗi con người, ai cũng cần những bài học mà cuộc sống đem đến, nhưng dĩ nhiên phải biết cách để biến bài học đó thành bài học cho chính bản thân của mỗi người! Cuộc sống tôi sẽ rất yên bình nếu có những yêu thương. Yêu thương khiến tôi muốn sống tốt hơn một ngày, khiến tôi có thể gượng dậy sau vấp ngã bất kì lúc nào. góc riêng : Tôi không nhớ đã nghe ai nói rằng: "Bản chất của con người là nỗi cô đơn, là không thể chia sẻ tất cả." Có lẽ, bởi vậy, đừng bao giờ đòi hỏi người khác phải cố gắng hiểu mọi điều về mình cũng như yêu cầu bản thân phải thấu hiểu về người khác vì đó là điều không thể. Trong vũ trụ bao la rộng lớn này thì con người chính là sinh vật bí ẩn nhất. Tâm tư, tình cảm của mỗi người luôn là một mật mã bí ẩn mà chính chủ nhân của nó cũng không thể lý giải hết được. Có lẽ, thật sự là sai lầm khi tìm cách phủ nhận, lãng quên hay tìm cách lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn ấy. Sự cô đơn, cô độc chính là một trong những nhân tố hình thành nên con người. Không biết, bạn có nhớ những câu thơ thấm đẫm nỗi buồn trong bài thơ "Tràng Giang" của Huy Cận không? Trích: Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp, Con thuyền xuôi mái nước song song. Thuyền về nước lại sầu trăm ngả; Củi một cành khô lạc mấy dòng. Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều, Nắng xuống, trời lên sâu chót vót; Sông dài, trời rộng bến cô liêu. Bèo dạt về đâu hàng nối hàng, Mênh mông không một chuyến đò ngang Không cầu gợi chút niềm thân mật. Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng Lớp lớp mây cao đùn núi bạc, Chim nghiêng cánh nhỏ bóng chiều sa. Lòng quê dợn dợn vời con nước, Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà. Lúc dạy bài thơ đấy, cô giáo tôi đã nói: Mỗi người đều có một tâm tình riêng, một nỗi buồn riêng. Nỗi buồn, nỗi cô độc cũng giống như một người bạn đồng hành bên ta từ khi ta - một con người, cất tiếng khóc chào đời đến khi ta hóa thân thành cát bụi. "Buồn" và "cô độc" là những trạng thái cơ bản hình thành nên một con người hoàn chỉnh. Bắt đầu biến buồn là bắt đầu biết trưởng thành. Mà những thứ đã thuộc về bản năng thế này thì chẳng bao giờ có thể thay đổi được. Tất cả mọi người trên thế gian này đều sở hữu những nỗi buồn không tên, những nỗi buồn vô cớ, đều có những khoảnh khắc mà không thể chia sẻ cùng ai, là như thấy mình bị bỏ lại đằng sau trong một thế giới cứ đang rộng ra mãi... Nỗi buồn, sự cô độc cũng giống những cái bóng. Khi ta càng chạy thì cái bóng ấy càng bám đuổi. Ta càng muốn vùi lấp nó thì nó lại càng dễ dàng quay lại vùi lấp ta... Bởi thế mà ta phải học cách chấp nhận những khoảng trống không phải để lấp đầy đó chứ đừng sai lầm khi trốn chạy, phủ nhận hay tìm cách thay đổi nó. Những khoảng trống ấy giúp ta có cơ hội có thể tự đối diện với chính mình, với cuộc đời. Bởi vì cuộc sống này nhanh quá, vội vàng quá mà ta cần phải sống như vậy, để học cách sống chậm lại - nghĩ khác đi - yêu thương nhiều hơn. Cuộc sống luôn không ngừng chuyển động. Trong sự chuyển động ấy, sẽ có những người ta dần trở nên gắn bó nhưng cũng có người trở nên nhạt nhòa dần. Có những người ta luôn trân trọng giữ ở bên mình nhưng cũng có những người chôn sâu trong tim - đặt ở nơi sâu thẳm nhất, kín đáo nhất của tâm hồn, thỉnh thoảng nhớ lại những chuyện đã qua và mỉm cười. Cuộc sống này cũng luôn có những chọn lựa. Bạn có biết câu chuyện của nữ phù thủy không gian Yuuko trong Tsubasa của Clamp không? Mỗi nhân vật trong câu chuyện khi gặp cô ấy đều được cô ấy đưa ra lựa chọn: có hoặc không. Nếu họ nói "có", họ sẽ phải trả một cái giá tương xứng. Nhưng bản thân sự tồn tại của cô ấy cũng là một sự lựa chọn và cô ấy chết đi cũng bởi phải trả giá cho một sự lựa chọn. Thực ra, có những lựa chọn để lại niềm hối hận, xót xa. Có những lựa chọn dù là giải pháp thực tế nhất, tốt nhất, song cũng để lại cảm giác nghẹn ngào, tiếc nuối. Thực ra, một khi dã bắt buộc phải lựa chọn thì cũng là lúc ta phải học cách sống chung với cảm giác tiếc nuối. Có lẽ, không tồn tại trên cuộc đời này sự lựa chọn nào là viên mãn cả, chỉ có sự lựa chọn tốt nhất, bớt "thiệt hại" nhất trong khả năng có thể... Tôi nghĩ, cuộc sống là một phản ứng thuận nghịch mà những điều đối lập nhau "chan chát" lại nằm ở hai vế của phương trình ấy! Và khi có điều gì đó đã quá nhiều thì phản ứng ấy sẽ dịch chuyển cân bằng. Nhưng tiếc rằng, tôi lại không phải là người khôn khéo nên khó có thể giữ phản ứng ấy ở trạng thái cân bằng. Dù chưa thực sự trưởng thành. Nhưng sau 17 năm - 9 tháng có mặt trên cuộc đời này, tôi luôn cảm thấy cuộc sống này thật sự quá đỗi phức tạp. Mỗi ngày qua đi, mỗi ngày tới thì con người ta lại phải đối diện với những điều phức tạp hơn, càng cần phải khôn khéo hơn và quan trọng hơn là càng cần phải biết cách cân bằng bản thân, cân bằng tâm trạng. Thực sự, có những thứ trên đời này mà mình không thể chạm đến được. Đó là sự bất lực của bản thân. Là khi lực bất tòng tâm. Là khi dù cố gắng thế nào đi nữa cũng chẳng được như ý. Nhưng nếu chúng ta luôn tự nhắc nhở bản thân mình để bản thân mình bớt cố chấp đi, học cách từ bỏ, học cách buông tay để bản thân mình luôn chừa chỗ cho sự thay đổi xuất phát từ sự chấp nhận. Đôi khi, nếu học cách chừa chỗ cho sự thay đổi thì ta sẽ tránh được không ít sự tổn thương. "Trái tim mỗi người đều có một dòng sông nghẽn lại ở đó. Nó phân trái tim thành hai bờ: bờ trái cảm tính, bờ phải lí trí. Bờ trái chứa đựng những dục vọng, ước mơ, đấu tranh và tất cả những hỷ, nộ, ái, ố của con người ta còn bờ phải có những vết tích nóng bỏng của đủ mọi loại quy tắc trên thế gian in vào trái tim con người ta. Bờ trái là giấc mộng. Bờ phải là cuộc sống." [***] Không biết, khi đọc xong những câu nói này, bạn có tự hỏi mình: Vậy, trái tim mình nghiêng về bên nào? Cô bạn tôi, tuy học ban tự nhiên nhưng lại thi khối D. Nó dành nhiều thời gian để đọc... Và khi nó viết lưu bút cho tôi, nó đã nói rằng: Tao nghĩ, tao của bây giờ không phải là con người lí trí mà thiên về tình cảm. Tao thấy, mày cũng vậy. Đại đa số con người ta thời trẻ, trái tim hầu như nghiêng về bờ trái nhưng càng trưởng thành, càng tiếp xúc nhiều hơn với cuộc đời thì trái tim lại bắt đầu có "dấu hiệu" nghiêng về bờ phải của lí trí, của quy tắc, của cân nhắc thiệt hơn kĩ lưỡng. Người sống hài hòa là người biết cân bằng bản thân ở trên cái ranh rới mong manh ấy. Tao thích tao mạnh mẽ hơn, lý trí hơn, tỉnh táo hơn, kiên định hơn nhưng cũng sợ "quá lố" để rồi khô khan, vô cảm. Nếu có gặp mày của nhiều năm về sau, tao hy vọng vẫn là mày của những nỗi buồn không tên, là mày của những công việc tỉ mỉ, là mày của sự nhạy cảm, hay là mày của những "rung động" hơn... Cuộc đời chúng ta giống như một chiếc lọ thủy tinh trong suốt, chứa đựng bên trong rất nhiều điều kì diệu. Và chỉ khi mở nó ra, chúng ta mới thấy hết được những điều kì diệu. Nhưng nếu đóng lại thì điều kì diệu ấy sẽ vĩnh viễn biến mất. Tâm hồn con người trong sạch và thanh bạch giống như chiếc lọ thủy tinh đó. Chỉ là, trải qua những lớp sóng dữ dội của cuộc đời mà chiếc lọ ấy đã chai sạn đi khá nhiều. Nhưng sâu thẳm bên trong thì sự trong sáng và thuần khiết vẫn còn tồn tại... Chỉ cần ta lau sạch nó bằng tình yêu, bằng sự tin tưởng và bằng cả sự vị tha... Nó sẽ trở về đúng nguyên trạng. Vậy chiếc lọ của bạn có màu gì? Bạn tôi đã từng nhận xét rằng: Nhưng mà Giang này, tao thấy mày hơi bị thiếu sự tin tưởng và lòng bao dung để tha thứ đấy. Nghe thì có vẻ xa vời thế thôi chứ trong thực tế cuộc sống thì dễ thấy lắm! Biết "quay đầu lại" để quan sát, để cảm hiểu, rồi chấp nhận, rồi lãng quên cũng là cách cho bình thường và cho người khác thêm cơ hội để gần nhau hơn. Gì chứ người cần người là điều may mắn nhất trên thế gian đấy! Con người ta được thiết kể là để cần nhau, nên trước hết, hãy trở thành một người cần người khác. Nhưng để trở thành người cần người khác thì trước hết phải thành thật với chính mình để học cách "cần chính mình" nữa! "Tin" và "được tin", "yêu" và "được yêu"; có lẽ, đó là những điều con người nhất, những điều cơ bản nhất của mỗi chúng ta. Vì thật tâm, kể cả những người ít nói, kể cả những người tự giam hãm mình trong nội tâm, những người tự xưng rằng mình là kẻ vô cảm cũng muốn "tin" và muốn "yêu", cũng muốn "được tin" và muốn "được yêu". Giữa những người lạ, ta cần một người quen. Giữa những người quen, ta cần một người yêu. Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu. Giữa những người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được tin. Tại sao ư? Bởi vì ta là con người, ta được thiết kế để cần nhau.! [*] Áaa !! Trốn học... Ra bờ sông đú đởn kìa !!
UỐNG CA PHÊ Từng giọt và từng giọt. Rơi rơi trong lòng ly. Như hồn năm tháng rụng. Ngập lối nẻo kinh kỳ. Thành ly hơi nước khóc. Lệ mỏng trợ sương mờ. Giăng buồn qua Hắc hải. Xáo động thủy triều thơ. Bóng ly dài một phía. Tìm cô đơn, cô đơn. Tiếng buồn không vang động. Màu khuya đổ chập chờn. Trọn đắng vừa tri kỷ. Đen đậm gắn chung tình Muỗng gầy khua ly nhỏ. Hồn café lung linh.
TÌM VỢ Trai độc thân chưa một lần bỏ dzợ ... Tìm bạn đời để trao đổi dzăn thơ, Nếu hợp nhãn sẽ tiến tới ... hổng chờ Xin thành thực, đừng làm tui ... đau khổ . Vì ... bởi ** Tối hôm qua nghe mẹ già than thở "Từng tuổi nầy mà chưa có con dâu Lỡ mai đây khi mỏi gối bạc đầu Không cháu nội thiệt tuổi già quạnh quẽ " ** Thấy mẹ buồn, lòng anh đau như xé Nên quyết lòng đi kiếm "ghệ" mau mau Liều thân trai ở giữa chô’n vàng thau Mười hai bến nước, trong nhờ, đục .. chạy * Anh giỡn thôi mà, em đừng áy náy Anh rất ga-lăng, tử tế, đàng hoàng Hồi xa xưa cũng có lúc đi hoang Giờ tu tỉnh, ăn chay ... nhưng ngủ MẶN ! ** Nhan sắc anh không chim sa cá lặn Nhưng cũng được khen là khá bảnh trai Tính lẳng lơ, hay chọc nguyệt trêu mai Nhưng đã thương ai thì thương chết bỏ ** Anh ham học, giỏi mần ăn, chịu khó Hay giúp người dù nghèo rớt mồng tơi Biết nhún nhường nhưng cũng rất chịu chơi Rất sáng dạ dù hơi hơi ... tửng tửng ! ** Hạnh phúc naỳ là do mình gầy dựng Anh không tin vào tuổi hạp, số hên Tình có keo sơn, nghĩa có chặt bền Đều khởi sự bằng phút đầu bở ngở * Nếu có ai nghe wa mà hổng ... sợ Xin thư về địa chỉ ở dươ’i đây Hứa hồi âm mặc kệ chóng hay chầy Trai cô đơn tìm dzợ hiền ... cho mẹ
CUỘI & HẰNG NGA ** Mùa hè trời nóng cháy da Hằng nga ngồi dựa gốc đa mệt đừ Ngủ gà, ngủ gật,ngất ngư áo xiêm tung xổ.....hở từng khoănh da Thằng cuội trông thấy xuýt xoa Nguyên một khoản rốn...hằng nga trắng ngần ** Cuội sờ thấy mịn như bông xoa đi, xoa lại, mặt trông thẩn thờ Hằng nga chợt tỉnh làm ngơ thằng Cuội vẫn cứ tỉnh bơ xoa hoài Hằng nga tát mấy bạt tai "cái đồ đần độn... chẳng ai như mày" Cái rốn thì có gì hay !! Sao không xuống khoảng gang tay hả khờ !!
ĐÃ LÀ THANH NIÊN !! CHÚNG TA PHẢI CÓ QUYỀN Nói... có kẻ nghe. Đe... có kẻ sợ. Ợ... có kẻ lo. Ho... có kẻ chữa Sữa... có kẻ pha. Trà.. có kẻ rót. Mót... có kẻ si. Xì.. có kẻ hứng Đứng.. có kẻ che. Tè... có kẻ dọn. Xón.. có kẻ khen. ** Lên trên có đứa dưới. ở dưới có đứa trên hỏng main có thằng sửa. mở cửa có đứa vào sang Lào có đứa đón. đội nón có đứa khen ** Bon chen có đứa sợ. quỵt nợ có thằng run Chơi chun là phải thắng. bị mắng k run sợ ** Lấy vợ là phải xinh. k xinh *** thèm lấy
Một Đêm.. Lại 1 đêm... ** Chúng tôi ngồi bên thành giếng cạn Em lại buồn, em lại khóc bên tôi Trăng cũng ướt dưới hàng mi lấp lánh * Đôi vai gầy,em bỗng dựa vào tôi Tôi chỉ biết giữ lỗi lòng thầm kín ** Tôi yêu người....nhưng không giám nói ra Dẫu là yêu thì cũng chằng hề đến Cũng chỉ vì....tôi ít tuổi hơn em
Trái tim han rỉ Anh phone đến, mẹ bảo em đã ngủ Bé yêu ơi! chúc bé ngủ thật say Tôi nhủ thầm, gió hỡi chớ run cây Và khẽ hát, cho bé yêu ngon giấc ** Nhỏ thường bảo "trái tim anh bằng sắt" Bằng sắt nhưng đã han rỉ lâu rồi Rỉ từ khi môi đã chạm bờ môi Kể từ đó đời tôi sang trang mới * Trước tình yêu tôi vụng về,bối rối Ngỡ hồn mình như vá víu, tả tơi Muốn bé vui, làm lệ nhỏ tuôn rơi Định hứa hẹn e mỏi mòn bé đợi ** Muốn rút lui nhưng trái tim bảo tới Biết làm sao, bé hãy hiểu lòng anh Tối đêm nay trời se lạnh đơn côi phố hoang vắng, mình tôi tìm kỷ niệm