Em yêu, Buổi chiều thứ bảy và chủ nhật bao giờ cũng buồn và nhớ nhiều hơn, bởi vì ngày đó anh biết rằng mọi người đều rảnh rỗi như nhau. Sự rảnh rỗi sẽ làm mọi người gần nhau hơn tí nữa. Nắng đã dày thêm rồi Em yêu Một chiều thứ bảy đã mất đi vĩnh viễn. Em yêu có buồn hơn không!? Buổi sáng anh thức dậy trong căn nhà chỉ còn một mình anh. Mọi người đã đi làm việc, ra chợ, đi học, đi chơi. Ở đâu rồi anh cũng vẫn rơi vào sự tăm tối ngấy ngẩm. Những lúc này câu "địa ngục trần gian" anh thấy mất cả nghĩa lý. Anh đang cần có bạn bè, có người thân yêu hơn thế. Không thể cô lập, rút về một an nghỉ mà chỉ còn có mình với mình. Em yêu hãy tiếp tục da du với bạn bè ở đó đi, với Nam với Cúc với những ai em yêu thấy cần. Trời đã nắng, 11 giờ 25. Có lẽ giờ này em yêu đã ngồi yên ở bàn trà nhìn những mãnh gỗ, cây trầm sắp hàng trước mặt. Mẹ anh đi nha trang rồi ( vô nhà dì anh). Chị anh định vào đó làm nhưng anh khuyên ở lại. Ở đâu rồi cũng thế cũng dậy, cũng đi cũng trở về rất buồn bã nếu không còn ai có ai. Anh ra phố bây giờ để mua ít đồ cá nhân và xem danh sách xác nhập phường ở UBND. Nhớ nhung ngút ngàn♥️♥️