Sài gòn nắng nóng muốn cháy da,mệt mỏi ,đói bụng không biết ăn gì.thôi nắng kệ nắng xách xe đảo 1 vòng chợ xem có gì ăn kg. có tiệm cháo lòng,ok ăn cháo củng được; Cô ơi bán cho cháu tô cháo lòng đem về cô bán cháo : cháo con ăn gì? Dạ cô cho con. lưởi. tim. và phèo... Cô bán cháo. ok con cô ấy múc cháo vào tô rồi thấy cô ấy loay hoay nhấc miếng thịt này lên bỏ miếng kia xuống, mình nghi nghi là thịt củ hôm qua còn. mình nói cô ơi lấy thịt mới cho con nhé,con kg ăn thịt củ đâu. cô bán cháo: cô lấy thịt mới cho con chứ có lấy thịt củ đâu. mình rối rít cám ơn. yên tâm xách về nhà. ôi thôi tô cháo của tui,thịt thì đen thui,phèo thì đắng ghét, trời ơi chẳng lẻ bỏ tô cháo đi mà ăn vào thì sợ ngộ độc..ấm ức tức tối muốn đem tô cháo ra trả lại cho bả chưởi cho bả 1 trận cho hả cơn giận.........nhưng thôi suy nghĩ lại,mình có chưởi lại người ta kg? hay ra đó bả chưởi lại mình thì quê lắm...huhuhu hiền củng là 1 cái tội. ông trời ơi sau này ông cho con gặp đc người chồng hung dữ để bảo vệ cho con trong những tỉnh huống như thế lày
Thui đừng bo bo xì pã, nt nói pã chui dzô tủ hít long não cho tỉnh là pã nt ok lại liền trong vòng 1 nốt nhạc