Cụ xin chân thành cảm ơn, cơ mà Cụ chả biết bạn giới tánh chi mà xưng hô, mập mờ quá làm Cụ tâm tư rất Cụ thích viết thì viết chứ Cụ chả mua vui cho ai, bốt lên để lúc rảnh đọc lại để suy ngẫm, nó cũng như cái note của Cụ thôi. Thời gian rảnh đi viết cho báo đong xèng k Cụ bà úp sọt cho chứ chả đùa Cụ chúc bạn năm mới hạnh phúc vs may mắn! Mời bạn li diệu đầu năm
cuôn bé nài chưa cai sữa mà gấu quá cơ, dám khiêu chiến vs Cụ ak nai chắc ún nhằm diệu ba kích của Cụ
Gần tết bận đong xèng bcm, mà thàng e cứ lẵng nhẵng alo đòi xin ý kiến chỉ đạo về chiện iêu với chả đương, chiện là: Từ ngày đường cao tốc Hà Nội - HP thông xe, thằng cu em tôi nó cua được gái luôn các bác ạ. Đại loại mấy em thu phí ở cuối trạm rất xinh và ngoan, một điều dạ, vâng ạ, hai điều dạ, vâng ạ. Lịt cụ, phải nói là ngọt như mía lùi. Ông em tôi cũng chả phải dạng vừa, cứ đến trạm lại, em ơi đường lớn thông rồi, mình anh về mà không ai đợi chờ, cô đơn lắm. Mẹ anh bảo, năm nay phải để mẹ đón con dâu qua con đường rất đẹp quê mình. tiên sư thàng ranh con, giống tôi như đúc cái khoản à ơi. Cứ ấm ớ thế đ-éo mà cuối cùng anh chị dính nhau thật. Đúng là hạ tầng phát triển tình yêu cũng nảy lộc đâm chồi theo. Đường thông hè thoáng nhẽ gió thủi qua háng cũng dễ, có phỏng?? hehe Nhoằng cái em tôi dẫn bạn gái về ra mắt. Bố mẹ hai bên khen nức nở, con dâu tương lai xinh quá, ngoan quá, đảm đang quá. Cô con dâu tương lai thì cứ dạ, vâng ạ, dạ, các bác cứ quá khen. (sướng bcm ra còn giả vờ, tiên sư nhà gái =)) Đến lúc hỏi về nghề nghiệp, thấy bảo cháu làm ở trạm thu phí, dạ, trạm phí BOT dạ, dạ, 110k 1 lần về quê ạ, dạ. Từ lúc ý không khí cả họ trầm hẳn. Mẹ em tôi cứ ngân ngấn nước mắt rồi bảo con giai. Thôi con ạ, nhà mình nghèo, cả họ hùn nhau mới mua cho mày được cái xe, giờ nó cứ thu tiền trăm bạc triệu 1 lần về quê thế thì chết. Rồi cưới xong, mày làm được bao nhiêu nó lại thu hết, loại này nó thu quen tay rồi. Tiền đâu mà giả nợ. Thôi, yêu làm gì cái đứa chỉ biết thu, thu. Thôi con ạ. Để mẹ hỏi cho con Thắm bán khoai đầu làng. Khổ, thằng cu em tôi đang lên mạng tìm mua lá ngón online đây.
Đi Hà Giang, đến gặp một cụ Mán, biếu cụ đôi trăm. Cụ cầm ngó nghiêng một lúc rồi phán, giọng Mán lờ lợ " ngày trước bác Hồ có giá lắm, giờ hai bác Hồ này mới mua được cân chè". Hehe... Vẫn cụ Mán ấy khi đi ăn lẩu chó. Món này giời lạnh táng với cái tang diệu ba kích hạ thổ thì bách hợp. Châm tửu cho cụ nhưng cụ cứ giằng lấy, đòi châm ngược. Mình ngại quá, nhưng cụ bảo " người Kinh các anh trẻ phải hầu già, chứ chúng tôi già là hầu trẻ." Hỏi thổ dân, tên Kích Phọt, gã bảo 70 tuổi cụ hẵng còn...sinh con. Thảo nào! Về khách sạn mấy anh em rủ nhau kara "tay vịn" tập thể. Anh thợ buôn nhẽ đang phê món lợn Mông đen ban trưa, quát " cho một con nửa tạ, cân hơi, trừ bì". Thằng bồi luýnh quýnh " dạ bá cáo anh lợn đó bọn em không bán cân hơi mà bán móc hàm, 1 cân 2 trăm rưỡi". Anh thợ buôn chỉ vào gái đang vê gấu áo đứng bên " là con này này". Thằng bồi hoạt bát " dạ bá cáo anh con đó 2 trăm rưỡi, đúng nửa tạ đấy ạ". Về phòng, anh thợ buôn cứ lẩm bẩm " đ-éo mẹ, bằng đúng cân thịt lợn". Hehehe... Gần tết cái gì cũng đắt đỏ, mỗi kara "tay vịn" là rẻ, hế hế
nửa đêm vàng son còn gửi thơ, đgln Chẳng thèm giận nữa…. Mùa Đông Ta về đầy ắp trong lòng gió lay Chẳng thèm nhớ nữa vòng tay Khăn san buông mặc vai gầy mong manh. “Chẳng thèm hờn nữa vì ……. banh Thua phen cá độ thôi đành… chuyển lô”
Tôi trốn mụ Đông, đến với Thu Thu có heo may với sương mù Rét mướt nhẹ nhàng vào đêm vắng Một tách cà phê đủ lãng du Tôi bán mùa thu... mùa hẹn hò Xua đi thấp thỏm với âu lo Lá vàng chỉ chực xuôi theo gió Cho thuyền rời bến chẳng đắn đo Tôi bán tình tôi ... bán ngu ngơ Bao nhiêu buồn tủi với ơ hờ Canh thâu khói thuốc mờ nhân ảnh Giữ lại cho tôi chút dại khờ. Tôi bán mùa xưa... trong câu thơ Chẳng làm thi sĩ chẳng mộng mơ Chỉ nâng chén đắng cho phai tóc Say rồi lẩm bẩm trách ông tơ. Tôi bán suy tư... bán cả trời Lên thuyền rời bến tôi ra khơi Làm thân lữ khách nơi xứ lạ Đến chốn hoang vu để nghỉ ngơi.
Ảnh chị thật đẹp tuyệt vời Chị ơi : Đẹp thật hết lời khen luôn ! Ảnh này nếu chị bán buôn Em về gọi bố mua luôn về dùng . Nhưng sao có vẻ bùng nhùng ? Có vẻ hơi kém , bởi màu chưa tươi ? Chị ơi ! Sao ảnh chẳng khung ? Có phải thả thế thêm phần lung linh ? Cưng ơi ! Cái mốt bấy giờ Đóng khung vướng víu , họ cho quê mùa Tiện thể chị cũng muốn đùa Để cho dễ chụp , dễ đùa chút thôi Nếu cưng không sớm về nhà Gọi bố tới sớm , chẳng còn đâu cưng . Để em điện bố sẽ mừng A lô ! Bố nói : Chị đùng buồn nghe ! Bố em nghèo chẳng có xe Nên chẳng đến được để xem thế nào Thôi thì chị cứ cất vào Kẻo không giám nắng bạc màu chị ơi ! Em thì cũng nói chơi thôi Nhưng em mong chị : Kín tường vào nghe Kẻo không lắm kẻo xăm xe Chụp ảnh không ngớt , nó 'đè' khổ thân Chớ nên mở cửa bầy hàng Quân cao , cạp trễ , ao thì mong tang Để khỏi sớm tối tần ngần Đeo ba lô ngược ước lần , suýt xoa. Để cho cuộc sống nở hoa Chị ơi hẵng gắng đàng hoàng chính chuyên .
Quán nhậu nho nhỏ nép bên đường Mờ mờ hơi khói, mờ trong sương Lữ khách dừng chân : Ôi đồ nướng ! Nhậu xong ra về vẫn vấn vương. Lòng, nầm, trâu ướp ngũ vị hương Khói lò lan tỏa, lửa reo hồng Vỉ sắt đong đưa, thơm thịt mới Nào, ta cạn chén, đời rất tươi. Thực khách má hồng, sao duyên thế ! Nồng nàn hương núi, thắm duyên quê Hương tóc em bay, hòa mùi sa tế Trong làn hơi khói anh thoáng đê mê. Vì : Rượu một bên và...đùi em một bên !
Thư viết cho con giai............... Bố biết dạo này con hay lượn lờ trên Phây để đẽo gái và tìm vợ nên bố có vài lời nhắc nhở con thế này. Khi tìm vợ trên Phây, con không được tin vào mấy cái avatar của bọn con gái, vì bây giờ Photoshop đã rất phổ biến, đặc biệt là từ khi cái Camera 360˚ xuất hiện thì mọi giá trị đã đảo lộn hết cả. Nếu vụ nổ vũ trụ cách đây hơn 60 triệu năm được cho là nguyên do làm tuyệt chủng loài khủng long trên trái đất thì Camera 360˚ chính là lý do làm tuyệt chủng loài cá sấu trên Phây (nhớ là trên Phây thôi nhé, chứ ngoài đời vẫn còn đầy!). Bố không dám mong con sẽ lấy được vợ đẹp như diễn viên hay người mẫu, chỉ cần con lấy được vợ đẹp như cái avatar trên Phây của chúng nó thôi là bố mừng rồi. Nếu chỉ nhìn trên mạng thì không được tin mẹ con đứa nào cả, cứ phải “sờ tận tay, day tận dzú” thì lúc đó hẵng tin, nghe chưa? Tuy Phây búc dù không giúp con đánh giá được nhan sắc và hình thức của một cô gái nhưng bù lại nó là một công cụ tuyệt vời để con có thể đoán biết được tính cách, thói quen và suy nghĩ của cô ấy. Nếu một cô gái mỗi ngày đăng vài chục cái status lảm nhảm lên Phây thì con hãy tránh xa luôn và ngay. Bởi lấy cái loại đó về sau này nó suốt ngày đi buôn dưa lê kể xấu chồng, rồi chuyện bé tẻo teo nhưng nó vẫn lắm mồm, lải nhải được cả ngày. Còn những đứa con gái mà đi uống rượu, đi bar, rồi đi tắm cũng chụp ảnh, quay video để post lên thì con cũng cho next luôn. Cái thứ con gái ấy thì bố tin là đêm tân hôn nó dám đặt máy quay ghi lại cảnh con và nó động phòng, rồi lúc con mệt phờ nằm thẳng cẳng như con lợn của Trang Hạ ngáy khò khò thì nó vẫn thức và hí hoáy post clip ấy lên Phây kèm theo dòng chữ: “Cảm thấy thất vọng!”. Đặc biệt với những đứa con gái có chú làm bên Viettel rồi chỉ con cách hack thẻ, nạp 50k được 500k thì con cứ chặn Phây của nó vĩnh viễn cho bố. Toàn đứa mất dạy! Tiên sư bố nhà chúng nó! Nếu hack được tiền thật thì chú cháu nhà nó đã đóng cửa ở trong buồng mà hack với nhau chứ ngu gì nó mời con hack cùng. Bố mong là con sẽ nghe theo lời dạy của bố. Vì sao ư? Vì bố đã từng lấy vợ rồi nên bố có kinh nghiệm chứ! Thôi! Bố phải đi giặt quần áo đây, mẹ con sắp về rồi! Mẹ về mà thấy cái váy của mẹ thay ra vẫn còn nguyên trong chậu thì bố lại nhừ đòn! Chúc con trai may mắn nhé!
Tri nhân ơi Lòng ta sầu cô lẻ Cõi phong trần Ngạo nghễ với đơn côi Mấy mươi năm Vất vưởng giữa đời Lúc khóc Khi cười Khi say khi tỉnh Vẫn nặng lòng với gánh tương tư Thôi thì bầu rượu Túi thơ Ta chôn đi cả giấc mơ tang tồng
say dồi, Cụ bình thơ =)) DỨT XƠ LIẾP RA ĐI em đi về nơi ấy, để mình anh mảnh trăng lạnh nơi quê nhà vò võ đêm thành phố đầy sao soi tỏ ngõ ngách nào lạc bước chân xa . ánh đèn màu làm nhạt mất tình ta tửu điếm quán trà câu hát mờ khói thuốc lời yêu cũ đâu còn ràng buộc mộng mơ nào che lấp nổi đói no . biển thì sâu kim trót rớt khó mò đời bạc bẽo tiền để đo tình nghĩa định mệnh đưa nhau về hai phía em góc phố thị thành anh vẫn kiếp bần nông . em có khi nào chợt nhớ anh không nhớ tới mùi hương lúa rạ cánh đồng hoàng hôn đổ ven đê chiều chầm chậm tiếng mẹ cười thơm khoai sắn trên mâm . em có khi nào nhớ tới dòng sông những buổi hè trưa gió lộng tiếng lòng hay những đông về đôi trẻ ấy ấm áp vòng tay trong trẻo thơ ngây . giờ bước đời lạc lõng đâu đây anh người nhà quê còn em ra thành phố số phận đẩy xô hoa tàn mấy độ trách chi em chỉ trách nước non buồn . em đi xa để lại nửa yêu thương nửa hộp thuốc tránh thai, nửa xơ liếp còn nguyên chưa giặt nửa tuần trăng lạc loài trong đáy mắt sắp tới ngày em cũng chắc bâng khuâng------------------- Cay đắng tủi hờn cho gã nho sinh đã trao nhầm miếng yêu đương cho nữ nhân bạc bẽo . Văn chương thơ phú đ-éo bịt được cái góc áo bần hàn không lối thoát, tương lai . "mộng mơ nào che lấp nổi đói no" Ánh đèn phố thị đã phá nát bao mối tình trong trắng ngây thơ , đốt cháy cả vạn túp lều tranh , đập vỡ cả nghìn cái chum nước mộng mơ óng ánh của đám trai làng thôn nữ . Nữ nhân bước theo ánh đèn không ngoảnh lại, bỏ mặc chàng thi sĩ đói khổ quoằn quại với những kỹ niệm quê mùa sót xa. Ôi ! dòng sông thì ám ảnh bởi lũ lụt hạn khô, khoai sắn thì rẻ rúng khó nhai đầy ứ, và dù " trưa hè gió lộng tiếng lòng " cũng đ-éo bằng cái điều hòa phố thị chạy ro ro vài phút. Thi sĩ cô đơn nơi góc bếp sân vườn bởi cụt hứng tình yêu, rồi lại " lạc lõng đâu đây " nơi phố hội đông người . Vâng, đành ngửa mặt than trời trách thân ai oán chứ chửi nữ nhân bạc tình có khi lại bị ăn cái tát vì thơ in thì nhiều mà bán đ-éo nổi một trang, trong khi nhu cầu son phấn ô tô máy lạnh của nữ nhân đang cận kề gọi mời gấp gáp. Kỷ niệm vật chất nghèo nàn khẳng định thêm cái tình yêu dại dột manh mún. Dăm viên tránh thai mốc thếch lăn lóc đáy tủ, cái silíp xé đôi làm vật hẹn ước định tình còn vương vấn mùi lâu tắm, chưa thay. Mảnh bìa các tông rải vội triền đê cho những trận giao hoan vội vã ... Toàn thứ vớ vẩn đ-éo đáng tiền, mong gì giữ được gót ngọc nữ nhân ??? Thi sĩ mắt đẫm lệ, dãi lòng thòng nhìn về nơi xa xăm vô định, tay cầm kỷ vật và mồm thì lẩm bẩm hy vọng đến ngày kinh nguyệt nàng "cũng chắc bâng khuâng " mà nhớ đến mình. Nó có nhớ cái B-uồi ấy ông thi sĩ ạ ! Hehe
CHUYỆN VỀ MỘT CÔ GÁI ĐEO KÍNH Em nhìn gần em chẳng biết nhìn xa Gần khó thấy và xa càng không thấy Chút tình của ta sao mà khổ vậy Mãi lem nhem từ bữa nói yêu người Em nhìn ai chưa chắc rõ ràng ai Chưa chắc rõ trong vòng ba bốn thước Chút tình của ta đâu có gần hơn được Mãi ơ hờ trong đáy mắt xanh kia ( Trích thơ Mắt thủy tinh ) Năm 20xx ! Tôi nhận được công việc phụ trách một mảng chuyên môn của một cơ quan mới cách nhà vài cây số. Phòng làm việc của tôi nằm cạnh một con đường sâu hun hút có rất những hàng cây rợp bóng mát trong cái nắng trưa hè, bên dòng sông Lô nước chảy quanh co hờ hững dưới chân núi. Phong cảnh kể ra cũng sơn thủy hữu tình, hơi lãng mạn nhưng đối với tôi thì nó lại chẳng có đ-éo ý nghĩa gì, công việc nơi mới bộn bề cùng những lo toan thường ngày khiến tôi chưa bao giờ thảnh thơi ngắm nhìn mặc dù chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể thưởng thức được nó . Có thể giới thiệu một chút về tình cảnh của tôi lúc đó, 3x tuổi, công việc hơi ổn định, hình thức thì người bảo đẹp trai người bảo xấu biết đ-éo đâu mà lần, thích rượu hơn thích chị em, đạo đức có lẽ là tốt, cơ mà dm đang...ế vợ . À có lẽ phải lan man chút về vấn đề vợ con này vì nó liên quan đến vấn đề chính của câu chuyện. Khi tôi từ trong Nam ra thì gia đình cũng đã tính luôn cho tôi chuyện xây dựng hạnh phúc . Mọi công tác tham mưu tư tưởng cho đến nghị quyết đề ra đều bị tôi gạt phắt không thương tiếc, đơn giản là tôi thấy mình cần phải phấn đấu hơn nữa, hoặc cũng có thể vẫn còn vương vấn chút gì đó nơi tôi vừa rời đi cho nên hình như tôi thấy đối tượng nào cũng ...không vừa lòng . Tôi chỉ chăm chăm vào công việc và đi học thêm, đến nỗi những cô gái được bạn bè, người nhà, hay lãnh đạo làm mối cho tôi đều kêu chán tôi, người đâu mà khó tính thế ! suốt ngày thấy mặt mũi đăm đăm, đi chơi cứ ngơ ngơ ngác ngác cứ như trẻ em mới lớn tập yêu, tôi cứ bỏ ngoài tai và thực hiện theo kế hoạch của mình. Sếp tôi một hôm gọi tôi lên phòng nói chuyện, ông nói thấy tôi hơi vất vả ông muốn tuyển cho chỗ tôi một nhân viên nữa. Tôi đề nghị một phụ nữ vì mấy người chúng tôi toàn đàn ông, có khi những việc lặt vặt làm hay bị quên, vả lại có thêm chút chị em vào vừa cho ...đời nó tươi. Nghe thế sếp phì cười và đồng ý, Hứa sẽ có một em vào thời gian gần nhất cho phòng chúng tôi. *** Đã qua một tháng, hình như sếp không tìm được người và tôi cũng quên.. Công việc dạo này cũng bắt đầu trôi chảy, hai người nam phụ giúp tôi kia là người cũ cho nên họ nắm vững tất cả mọi thứ ở đây, tôi cũng đỡ vất đi nhiều do sự nhiệt tình của họ. Một lần phải đi công tác ở huyện xa, tôi xin đi thực tế để cọ xát thêm, chuyến đi này kéo dài một tháng tại một khu vực đồng bào thiểu số . Khi trở về thật mệt mỏi, tôi gần như bị ốm nghỉ mất mấy ngày xong với đến cơ quan được. Bước vào phòng làm việc quen thuộc , tôi nhận ra ngay có sự đổi khác, từ không khí cho đến chỗ làm việc, có vẻ chúng tôi đang có khách. Một cô gái , đúng là một cô gái đang ngồi quay lưng ra cửa khiến tôi không nhìn rõ mặt , thấy tôi vào cô gái quay ra cất giọng chào, một giọng nữ trầm trầm nhưng không kém phần...thánh thót : - Em chào anh ạ ! - Vâng, chào chị ,chị đến liên hệ công tác ! - Dạ không ạ, em là nhân viên mới ạ ! Hứ ! Con gái hả, hèn chi mấy ông bạn cùng phòng hôm nay chỉnh tề lạ, ngó qua bộ ấm chén uống nước đ-éo thấy bã chè cùng tàn thuốc lá gạt bừa bãi như trước kia, mùi thuốc lá cũng không có nốt ! Thấy tôi ngó ngó cô gái tưởng tôi khát liền đứng dậy rót cho.... cả ba ông mỗi ông cốc nước . Tự dưng tôi lúng túng buột miệng " giám đốc bảo em thế nào ! " . - À vâng ! Chú giám đốc cũng nói em đưa hồ sơ cho anh xem qua và ...kiểm tra em ạ ! Cô gái đáp luôn xong cúi xuống chỗ ngồi cầm tập hồ sơ mở ra . Trong lúc đó tôi nghĩ thầm lại cái kiểu xỏ đểu của sếp đến tôi qua mồm cô gái này đây! chả biết sếp muốn tôi " kiểm tra " cô ấy cái gì? Bố này chuyên gia chọc ghẹo tôi mỗi khi cơ quan tổ chức có mời vợ chồng nhân viên, thấy tôi đến một mình y rằng lại bảo thằng này không biết có phải nó sinh ra chym chỉ để ...tưới cây thôi không nhỉ .. - Anh xem cho em ạ! - Tôi giật mình vì đang mải nghĩ thì cô đưa tập giấy trước mặt. Bằng tốt nghiệp đâu em ! tôi hỏi mà chửi thầm trong bụng, cái này đưa cho mấy ông nhân sự chứ làm l... gì lại đưa tôi. Cô gái liền móc đôi kính ở đâu ra đeo lên mắt và giở trong mớ hổ lốn giấy tờ lấy bằng tốt nghiệp đưa tôi. *** ...Tôi lên phòng giám đốc báo cáo công việc đợt công tác vừa qua . Sau khi nghe xong anh nói với tôi : - Này ! thế chú mày thấy con bé mới về thế nào, chuyên môn nó tốt chứ ! - Báo cáo anh ! Nói thật là em mới gặp một lúc nên cũng chưa rõ ạ ! - Ừ, tao thấy mặt mũi con bé này sáng sủa đấy, có vẻ thông minh, mà mày không thấy nó đạt tốt nghiệp loại giỏi đấy à. Thôi cố kèm cặp em nó để nó còn đỡ đần bớt công việc cho . Nói xong anh vừa nháy mắt vừa vỗ vai tôi thân mật. Giám đốc tôi vốn là một người lính chuyển ngành, trước kia anh là lính của trung đoàn 726 sư 314 đóng quân trên biên giới Hà giang trong suốt cuộc chiến tranh chống quân bành trướng. Anh rất quý tôi khi biết tôi là bộ đội xuất ngũ và từng ở những nơi trước đó anh đã ở. Hai anh em ngoài lúc công việc ra rất bỗ bã với nhau, lần nào hội đồng đội đơn vị của anh gặp mặt do anh tổ chức thế nào anh cũng lôi tôi đi để...rót rượu khiến tôi có lần tưởng bục dạ dày vì uống cùng các cựu lính chốt thứ thiệt .... *** Cô gái mới về có một cái tên nghe rất hay bởi vì cô là người gốc Hoa, tôi tò mò vì cái lý lịch gốc gác như vậy, không phải tôi ghét người Hoa mà vì cái dư âm của những cuộc chiến tranh trong quá khứ do cha chú tôi kể lại và chính tôi từng giáp mặt với những người " bạn " trong khi làm nhiệm vụ thời quân ngũ khiến tôi có chút gì đó vẫn hơi nghĩ ngợi. Mà thôi ! dòng họ nhà tôi theo gia phả chẳng là cũng từ bên kia sang mấy ...trăm năm trước đó sao ! đ-éo gì phải lăn tăn, hehe - Chúc mừng em tham gia cùng đội tam nam bất phú bọn anh ( chúng tôi vẫn hay đùa nhau như vậy hồi còn là ba thằng ). Tôi giơ tay ra một cách rất trịnh trọng như trong phim, cô gái luống cuống đưa cả hai tay ra bắt, trong thoáng chốc tôi nhận ra khi cầm vào bàn tay cô. Tuy rất mềm và ấm nhưng bên trong lòng bàn tay có vài vết chai " con nhà lao động và sống chắc rất tình cảm...! ". Tôi nhận xét thầm thế ... *** Có thể nói đây là một cô gái đẹp, tuy không có dáng của một người mẫu nhưng cô có một vẻ đẹp khỏe mạnh với nước da trắng hồng hào. Gương mặt phảng phất nét lai giữa hai dân tộc làm tôn thêm vẻ quyến rũ , cô có đôi mắt màu hơi nâu, tôi nghe nói con gái có màu mắt này là người sống chân thật nhưng...nhẹ dạ, tuy nhiên để ngắm nhìn được cái cửa sổ tâm hồn ấm áp đó cũng hơi khó vì lúc nào nó cũng được che bằng đôi kính gọng hồng xinh xinh, chỉ những khi không làm việc cô với bỏ nó ra và nheo nheo như đang chói nắng... Thi thoảng chúng tôi lại xuýt xoa khi thấy cô mặc chiếc áo theo kiểu dân tộc của cô đến nơi làm việc , chiếc áo xẻ tà hai bên sườn làm lộ ra vài làn sóng trăng trắng cũng như trái tim khoét trên ngực áo làm tôi như bị hút vào khoảng nho nhỏ đó một cách không chủ ý. Hai người đồng nghiệp nam của tôi đã có gia đình, họ như cũng ý tứ nhường cho em một chỗ ngồi gần tôi với lý do "cho tiện " đúng là tiện trăm bề, khi tôi hướng dẫn em làm việc hay khi trao đổi một cái gì đó là mấy ông lười cứ dừa cho người mới, tảng lơ như không nghe thấy tôi phân công công việc , được cái em cũng rất chăm chỉ, chịu khó cho nên mỗi khi cần đi đâu tôi chỉ cần nói chưa dứt câu em đã xung phong đi liền và hoàn thành nhiệm vụ không chê vào đâu được . Ngoài ra em ham học hỏi lắm, nói đúng ra với cái bằng cử nhân mới tốt nghiệp của em ra thì so với chúng tôi chưa là gì cả vì kinh nghiệm quá non. Nhưng em ngày đêm mày mò, đánh vật với những gì tôi giao kể cả quá khả năng cũng không hề phàn nàn. Thậm chí có hôm tôi hẹn tối đến cơ quan có tý việc giải quyết nốt xong tôi ....đi nhậu với bạn quên mất làm em cứ ngồi chờ đến khuya rồi về. Không biết từ lúc nào em gọi tôi bằng thầy làm tôi ngượng ngượng với mọi anh em còn lại " thầy bà gì, anh chỉ là người đi trước hướng dẫn nghiệp vụ cho em thôi, đừng gọi thế anh không xứng đáng đâu " Em không chịu cứ khăng khăng quan điểm ấy, một ngày dạy bảo cũng là thầy mà ! Tôi rất hài lòng và sau một tháng đã có thể báo cáo em đủ khả năng công tác lên sếp " có thế chứ ! anh nhìn người cấm có sai ! " Giám đốc đắc chí khi nghe tôi báo cáo về nhân sự mới . *** Khỏi phải nói niềm vui của em thế nào khi nhận được quyết định bổ nhiệm chính thức vào biên chế của đơn vị . Cùng một lúc niềm vui ấy tăng lên khi em nhận tháng lương đầu tiên, nó tuy không nhiều nhưng cũng đủ làm đôi mắt em long lanh ( tôi cảm nhận thế quá cặp mắt kính dày kia ). Ngay lập tức một lời mời liên hoan được chuyển đến chúng tôi và giám đốc. Tôi thấy vậy khuyên em hãy bình tĩnh, không cần phải tiêu tiền ngay như vậy, cơ hội còn nhiều vì chúng tôi toàn dân bợm nhậu cả, không phải lo cho các anh để bị thừa rượu của em đâu ! Đây là lần thứ hai em nhất quyết phản đối ý kiến của tôi. Một bữa tiệc tuy không thịnh soạn nhưng rất vui vẻ được tổ chức với những lời chúc tụng nồng nhiệt, em rất vui, uống cạn ly hết người này đến người khác khiến chúng tôi ngạc nhiên và rất thích thú khi phát hiện ra phòng mình cũng có một cây rượu khác giới suốt từ lâu bên cạnh mà không ai biết. Em mời tôi đến nhà chơi, lâu lắm rồi tôi với được một người con gái mời đến nhà như vậy. Nhà em rất nghèo, đúng như tôi đoán khi nhận cái bắt tay của em, em là con nhà lao động, cả hai bố mẹ đều là công nhân đã nghỉ chế độ không lương, ông bà bươn chải khắp nơi để kiếm tiền nuôi đưá con gái duy nhất ăn học đến nơi đến chốn. Bây giờ tôi mới biết cả nhà chỉ có một cái xe máy em vẫn hay đi làm, của bố nhường cho con mình thì đi bộ. Cả hai người rất vui cám ơn tôi rối rít vì đã dìu dắt em trong công việc, bà mẹ mau mồm buột ra chuyện khi em về đã từng xin làm một nơi thuộc công ty tư nhân, nói đến đó bà im bặt khi nhận ánh mắt của em. Tôi thấy thoáng thoáng nhưng cũng quên luôn vì mải quay sang nói chuyện với ông bố . Không ngờ nó lại liên quan đến cả một sự thay đổi về sau. Từ hôm ấy tôi vẫn ngày ngày đi qua nhà đón em, kể ra thì nhà em hơi trái đường với nhà tôi đến cơ quan cho nên tôi phải vòng thêm một chút nữa, Nhưng không sao, có xa gấp đôi thế tôi cũng sẵn sàng . *** Tôi với em bắt đầu gắn bó với nhau như hình với bóng, đi về lúc nào cũng có nhau, đến nỗi cả cơ quan có thằng nói khóe " Không biết trong hai đứa thì đưa nào say đòn đứa kia nhỉ ? ". Cứ lần nào một mình tôi đến làm việc do em nghỉ thì ông bảo vệ lại thò đầu qua cổng gác hỏi người yêu đâu khiến tôi hơi bối rối vì trả lời hóa thừa nhận , trong khi đó chúng tôi thật ra chưa có cái gì hay gọi cách khác chưa là gì của nhau cả. Mọi công việc càng ngày càng thuận lợi vì em đã nắm và biết nhiều về công việc, có khi tôi còn bạo gan cho em làm những việc mà cương vị của em không được phép, đương nhiên là phải dấu sếp, có những phát em làm tôi xanh mặt vì sai lớn quá làm tôi phải gỡ rất nhiều, nhưng rồi cũng ổn tất. Mỗi lần như vậy em tỏ ý phục tôi lắm, hết lời khen ngợi làm tôi cứ lâng lâng mong em.. bị sai nhiều hơn để tôi được sửa, được giúp em và được em khen . Tính lãng mạn nửa mùa của tôi tự dưng nổi lên không biết lúc nào, có lẽ do tình cảm đang thay đổi thì phải. Hàng ngày khi mọi người hết giờ về tôi kéo em ra cửa sổ cùng ngắm con đường hun hút đầy lá vàng rơi, ngắm dòng sông mơ mộng chảy vuốt ve quanh chân rặng núi đang ánh lên vài tia nắng cuối thu. Những bài thơ về sông về núi từng đọc đâu đó nay mang ra đọc cho em nghe, cao hứng lên đôi khi còn tự làm một bài tuy không hay nhưng cũng khiến em nức nở. Chúng tôi ngắm đến khi trời tối dần lúc nào không hay, nhiều khi muộn quá tôi lại rủ em đi ăn cơm. Thật ra thì tôi cũng không rõ tình cảm của em thế nào. Cũng tự biết không phải là đối thủ của một số anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai và ga lăng hơn mình rất nhiều đang hiện diện dần quanh em. Bắt đầu thời gian gần đây những tin nhắn hay cuộc gọi liên tục đến cho em trong giờ hành chính làm tôi cũng bồn chồn. Em ngại không dám nghe nhìn tôi. Tôi nói cứ ra ngoài hàng lang mà nghe đi, người ta có việc mới gọi chứ ! tôi biết thừa đó là những việc gì rồi, có lúc thấy tức điên lên muốn đập tung một cái gì đó cho hả dạ . Tuy nhiên tôi hiểu rõ một điều là tất cả những vệ tinh kia có thể hơn tôi mặt nào đó nhưng cự ly thì thua đứt . Chả gì thì ngày nào em cũng kè kè sát nách tôi hay nói ngược lại cũng thế ! Từ khi cơ quan nhiều việc phải làm đêm thì cơ hội mấy chú đó càng ít hơn vì tôi cứ bôi ra, kéo dài chuyện đó khiến khối ông chắc tức điên lên. Thậm chí có ông còn qua một người cùng phòng tổ chức bữa rượu gọi là muốn làm quen với tôi tiện thể mời cả nhân viên cùng phòng nhưng thực ra muốn gặp em là chính. Đã thế tao cho mày lép ví luôn, tôi lôi cả phòng khác đi khiến mặt Mạnh Thường Quân đó nghệt ra như bánh đa ngâm nước . Mùa đông năm ấy đối với tôi thật ấm áp, một người cơ quan nghỉ hưu nên sếp điều một người phòng tôi sang đó, công việc lại bù đầu lên, thế lại phải làm thêm rồi, quá sướng vì ở nhà cũng chỉ xem ti vi rồi ngủ là chính, làm thêm có thêm tiền em ạ ! Tôi nói với em như vậy . Cứ mỗi buổi làm xong tôi cùng em lại đi lang thang các quán ốc ven công viên hay hè đường, nhấm nháp những con ốc nóng và vài ly rượu cho ấm người. Em kêu từ khi thân với anh em hư nhiều, suốt ngày uống rượu khéo nghiện mất . Qua làn khói bốc lờ mờ của đĩa ốc nhìn em thầm nghĩ ...sẽ nói lúc nào đây ! Thân quá như người nhà kể cũng khó ! Nhưng rồi cũng có lúc tôi phải nói ra điều ấy. Trong cơn gió lạnh của mùa đông, lời tôi thốt ra như bị gió nuốt mất, em lặng im nhìn tôi, cứ lặng lẽ như vậy khiến tôi chờ sốt ruột muốn nghẹt thở, chợt nghĩ mình đúng là...lâu quá không nói nói yêu ai. Tôi lẳng lặng kéo em vào lòng và hôn lên làn tóc bám vài hạt sương lanh buốt rồi lần lần tìm làn môi nóng bỏng. *** Sự thay đổi của em làm mọi người thấy rõ em vui vẻ như chưa bao giờ vui đến thế ! Gặp ai cũng chào từ xa rõ to, sự nhí nhảnh đôi khi khiến đến cả giám đốc bực mình vì một lần em nhắn vào máy của anh toàn những thứ ngôn ngữ chỉ có tuổi Teen may ra mới hiểu . Nhưng tôi thấy hình như với tôi từ đó em lại hơi có khỏang cách hay e dè một chút. Đang lúc tâm hồn bay bổng tôi không hề nghĩ ngợi gì cho rằng đó là sự giữ kẽ của con gái với người yêu theo đúng bài của các chị em truyền cho nhau, đừng vồ vập quá nhưng thả một tý cho con trai nó thèm. Tôi nghĩ vậy đấy ! Một lần cả hai chúng tôi đều quá chén vì uống hơi nhiều, chật vật lắm đưa được em về đến nhà. Bố mẹ em hồi này đi làm theo công trình nơi xa ở luôn tại đó cho nên một mình em coi nhà. Em đã say mềm người, có bao nhiêu ốc thả xuống ao trước cửa nuôi cá bằng sạch. Trong cơn mơ màng em gọi tôi đừng về vội ! Em bị trúng gió rồi anh ơi ! Tôi vội vàng đi tìm lọ dầu gió, mãi mới thấy nó nằm chơ vơ trên nóc tủ.... *** Một lần ngồi nói chuyện đối diện, tôi chợt nhận ra đôi kính của em hình như đã quá cũ . Em cũng nói rằng lâu nay đeo thấy mờ mờ nhưng chưa có thời gian về Hà nội đo mắt và mua cái mới, chuyện này quá dễ , chỉ sau mười lăm phút độ cận được xác định . Trong một lần đi về xuôi tôi tìm mua cho em một đôi kính mới rất đẹp , trong lòng hớn hở khi nghĩ đến nét mặt em vui vẻ nhận món quà của tôi. Chắc đợt này tiện thể tôi sẽ nói luôn chuyện với em vì mọi người, kể cả gia đình cũng đã biết việc chúng tôi yêu nhau . Chuyện tình yêu của tôi có lẽ sắp đến hồi kết, tất cả dường như đều mỹ mãn. Nhưng sự đời lại không ai học được chữ ngờ ! Hôm đó vừa lên cơ quan thì có cú điện thoại của một người con gái gọi tôi ra cổng. Đó là vợ của một ông giám đốc doanh nghiệp ở tít một huyện vùng cao. Không biết có việc gì liên quan đến mình nhỉ ? Băn khoăn một lúc rồi cũng sang gặp chi ta. Nhìn thấy tôi người phụ nữ đã nói xa xả vào mặt làm mọi người đang ngồi quanh đó ngó hết lại xem. Thấy thế tôi liền kéo chị ấy đi đến một quán nước gần đó. Câu chuyện của chị làm tôi nghe xong bàng hoàng hết người. Trời ơi ! Hóa ra người yêu của tôi lại như vậy sao, tai tôi như ù đi không còn nghe được những gì của cuối câu chuyện người phụ nữ kia kể nữa... *** Ngày em mới tốt nghiệp ra trường về xin lên huyện đó làm việc tại công ty do ông chồng người phụ nữ kia làm giám đốc, hai người sau một thời gian ngắn phải lòng nhau, khi việc vỡ lở em lại về đây gặp đúng lúc cơ quan tôi tuyển người và ....mọi chuyện đã tuần tự như tôi đã kể. Để kiểm tra độ chính xác không khó . Chỉ cần một cú điện thoại, tôi đã có đầy đủ những thông tin xác nhận chuyện của người phụ nữ bị chồng bỏ rơi là đúng. họ còn cho biết thêm hai người thuê một căn nhà nhỏ ở với nhau như vợ chồng đến nỗi công an khu vực phải nhắc nhở . Có thông tin họ cũng đinh cưới nhau sau khi anh ta bỏ được vợ. Khi em về với tôi người kia vẫn thỉnh thoảng lén lút về thăm, chuyện của họ thăm nhau và làm những gì có trời với biết ... Tôi như người mất hồn đến hàng tuần, mọi người thắc mắc không biết vì sao. Cuối cùng không thể nhịn được tôi hỏi thẳng em trong một lần nói chuyện. Em khóc nhiều, rất nhiều trước mặt tôi và nói em không phủ nhận chuyện đó, nó có thực, người đàn ông kia đã lừa em, nói rằng anh ta không hạnh phúc, trong một lần không kiềm chế anh ta đã chiếm đoạt em và từ đó em theo mọi sự sắp đặt của số phận. *** Chuyến công tác dài ngày của tôi kéo dài thêm gần chục ngày, không phải do công việc mà do nó phải kéo dài như thế để vết thương lòng nguôi ngoai. Khi tôi về thì không thấy em đâu nữa, nghe người ta nói tôi đi được vài ngày em nộp đơn xin nghỉ việc mặc dù mọi người hỏi han đủ kiểu và hết sức can ngăn chờ tôi về. Nghe tin phong phanh em chuyển vào Nam, tới một nơi đầy nắng gió. Nơi không ai biết chuyện người con gái quê tôi. Ngồi một mình trong phòng làm việc, tôi thấy trong chốt lát như vô thức, trống rỗng hoàn toàn, không buồn không đau và cũng không có suy nghĩ gì hết. Tỉnh dậy thấy cặp kính định tặng người yêu còn trên bàn mà lòng quặn thắt. Đôi kính là vật hiện hữu nhắc tôi một điều gì đó Ngoài kia con đường như sâu hun hút thêm. Dòng sông như cuộn sóng hay chính tâm tư tôi cuộn sóng. Chỉ có núi vẫn đứng trơ trơ mặc cho thời gian có bao thay đổi, mưa gió có thét gào đến đâu, vẫn xanh và ánh lên tia nắng trang điểm thêm cho sự hùng vĩ vốn có của nó..... Em nhìn gần, em chẳng muốn nhìn xa (Gần - có thằng vẫn đang canh em đấy! ) Chút tình của ta lạc loài biết mấy Nghìn trùng thêm sau mắt kính nhìn gần Đêm lá me bay - xuống phố, quay về Cửa sổ nhà em ngọn đèn thức ngủ Em vẫn lờ mờ không hay không rõ Ta chợt giật mình ngó lại tình ta Ta dẫu một đời cặm cụi tình nhân Vẫn khó tới trong vòng ba bốn thước Tình lỡ rủi cháy bùng lên ngọn đuốc Cũng hoang tàn đóm lửa phía ngoài em ....
Có thể bạn chưa biết. "Diệu kế"Đi về trễ cẩn thận nghe các chị em. Lỡ có bị chặn đường làm bậy thì phải bình tĩnh, vui vẻ vén váy lên, bảo nó tụt quần nó xuống rồi mới bỏ chạy, kiểu đó thì đố cha nó đuổi theo kịp. Nhớ chưa