Muộn Màng Một mình cô đơn em đã sống qua ngày tháng Lặng thầm yêu anh dẫu cho bao nhiêu đắng cay. Để rồi hôm nay khi lòng em đã đổi thay, Một tình yêu mới xua tan đi bao giá băng Giờ anh lại đến cho em bao lời yêu Tình yêu trong trái tim em đã tắt niệm … Vì sao trong trái tim em đang rất yêu người Thì anh tay trong tay cùng ai khác … Tình yêu em trao anh dường như bất tận Mà sao anh ơi anh người lại hững hờ, Người đã khiến tâm hồn em như vỡ tan Để tình kia vụt tắt trong lòng em Đành thôi anh đi đi tình đã lỡ làng Người em yêu hôm nay giờ đã khác rồi, Dù vẫn biết duyên tình luôn mang trái ngang Về đi anh trái tim em đã yêu rồi !
Tớ chẳng hơi đâu quan tâm tới chuyện của ai .. ai muốn làm gì thì làm hok liên quan tới tớ... chuyện thiên hạ tớ chẳng buồn xen vào... Mệt
Bướm bay trong nắng dương hồng Tìm trong ánh mắt thấy lòng nhớ ai. Buồn dâng thung lũng liêu trai , Một vài sợi nắng bay ngoài song thưa. Nằm mơ giấc ngủ giao mùa, Đông xuân trút gió giao thừa tân niên, Hình như thoáng bóng nàng tiên, Mang đôi cánh trắng bay lên cung hằng. Hoa Tiên có biết cho chăng, Bướm thần dưới thế mơ màng luyến thương. Đêm về mộng mị lạ thường Ngạt ngào thoang thoảng dạ hương thơm nồng Tỳ ba dìu dặt tơ đồng , Khoan thai trầm bổng lồng trong gió về. Mưa ngâu chẻ hạt lê thê, Nhưng lòng vẫn ấm vỗ về đường bay, Mịt mờ lạc giữa trời mây, Lầu đài Hoa Ngọc ngất ngây men tình Cửa thiền khép kín tâm linh Thánh đường vắng tiếng cầu kinh thiên thần Say sưa điệp khúc tình xuân Mãi mê tắm mát suối thần mê ly Đường về quên lối từ khi Bướm Hoa ôm khối tình si vào đời.
Cánh bướm xinh gởi tình trên hoa thắm Trong cơn mê đắm bướm lịm vào mơ Một giấc mơ tiên khiến ai phải thẩn thờ Bướm liệng hoa chao, nắng chào...gió sớm! Nghe trong đó có chút gì hơi hướm Nàng thơ đây, người đẹp của thi nhân Khách lãng du chân bước phải tần ngần Mang bút viết đôi dòng mong hẹn ước Ai ơi! dẫu là sau trước, hạnh ngộ một lần Mới biết đã thân, mới gần đã luyến Ngày đi rồi đến sẽ lại hàn huyên Không tình chung tấm mẳn cũng là duyên !
Sáng sáng ra vườn Thấy đàn bướm lượn Trên giàn mướp nhỏ Để hút mật hoa. Bướm vàng bướm nhỏ Bướm đỏ bướm xinh Bướm đậu lung linh Trên cành hoa nhỏ. Nắng lên sáng tỏ Toả khắp khu vườn Bướm bay bướm lượn Hoa cười dễ thương...
Em trở về đây với bướm xuân , Cho tôi mơ ước một đôi lần . Em là người của ngày xa lắm , Lòng cũ hai ta cũng chẳng gần . Em trở về đây để nắng hồng , Hồn xưa còn đẹp ý xưa không ? Trăng tình chưa nguyện lời hoa bướm , Em chẳng về đây để ngỏ lòng . Một thời mây biếc đã trôi qua , Nay tưởng cây vàng lại nở hoa . Em chẳng mơ gì , tôi chẳng nói , Đôi hồn không biết có nhìn xa ? Tôi vẫn chiêm bao rất nhẹ nhàng , Đèn khuya xanh biếc , mộng thường sang . Nhưng rồi em rõ lòng tôi khổ , Em sẽ đi xa trước giấc vàng .
Ai đem rắc bướm lên hoa Rắc bèo vào giếng, rắc ta vào nàng? Ai đem nhuộm lá cho vàng? Nhuộm đời cho bạc, cho nàng phụ ta? Có một buổi chiều qua lối ấy, Tôi về dệt mãi mộng ba sinh Tôi rót hồn tôi xuống mắt nàng Hồn tôi là cả một lời van Tôi van nàng đấy! Van nàng đấy! Ai có yêu đương chả vội vàng?
Hòang hôn tím cõi mộng mơ Gió đưa vài chú bướm tơ bay đùa Cành đỏ, cành trắng đung đưa Ngàn hoa gieo xuống cũng vừa áng thơ Hoa say thơ những dại khờ Ngát hương dệt mộng sương lờ đờ rơi !!! Buông hồn chìm đắm chơi vơi Giữa trong huyền ảo rạng ngời sắc hoa Hòang hôn trong cõi nhạt nhòa...
Ai đem tên Bướm lên đây Để cho tên ấy bầy hây thía này Cong râu vểnh mỏ cau mày Tớ mà chẳng nể có ngày lăn quay
Bầy hây là gì hả diều hâu bị xà mâu lâu ngày chưa bị ăn chày nên ngứa mỏ ... cẫn thận cái mỏ hết ăn cỏ nha lé
Hòang hôn chốn Cốc đơn sơ Bỗng nhiên tên bướm lơ ngơ bay về Dây đen bỗng kéo dầm dề Vác tiền đi bụp,oánh đề là thua Tóm lại là cứ te tua Chả lẽ mình lại đi lùa oánh cho