Dấu Tình Sầu Chiều còn vương nắng để gió đi tìm. Vết bước chân em qua bao nhiêu lần. Lời ru đan ngón tay buồn Ngàn năm cho giá băng hồn Tuổi gầy nồng lên màu mắt... Trời còn mây tím để lá mơ nhiều. Lá khóc trên mi cho môi ươm sầu. Chiều lên đỉnh núi ngang đầu Nhặt thương cho gót dâng sầu Giận hờn xin ngập lối đi. Đàn dâng tiếng phong kín tuổi buồn Đường hoang vắng cho lá về nguồn Người tìm đến xin gợi nỗi hờn. Từ khi gió mang đấu địa đàng Đường lên đá che vết nồng nàn... Người còn nhớ mãi hay quên lời Và người tìm đến giọng hát mơ hồ. Vết bước năm xưa nay vương âm thầm. Hàng cây mơ bóng bên đường Gọi người khi nắng phai tàn Gọi tình yêu vào lãng quên...
oánh nhau bom đạn đì đùng làm cái mạng khùng đứng hình nun òi..... thui nàm mấy bản nhạc òi đi khò thui
Chúng mình không còn yêu nhau thì thôi Em nói ra đi trắng đen một lời Có gì mà ngại Em ơi Có gì mà đành gian dối Anh không hề kết tội anh đâu Duyên tình không vẹn gieo neo làm chi Anh cũng như em sướng vui được gì Chẳng thà đường tình đôi ngã Em về trọn tình duyên mới Còn anh đi cưới vợ là xong Duyên kiếp đôi ta từ đây thôi bẽ bàng Kỷ niệm chôn kín trong tim Đời sẽ đổi thay và thời gian xóa mờ Bận lòng chi mối duyên hờ Duyên tình không trọn xa nhau là hơn Gian díu chi thêm đớn đau tủi hờn Có gì mà ngại em ơi Chẳng còn gì mà suy tính Tình không thương xin đừng lụy vương